Trực Tiếp Lao Vào Lòng Boss Phản Diện

Chương 11

Sau khi tỉnh lại thấy Thập Tứ vẫn đang ở bên cạnh đợi ta, quả nhiên là ta nghĩ nhiều rồi, huynh ấy vẫn còn yêu ta.

Nhìn thấy bên cạnh có đồ ăn và nước, ta hoài nghi hỏi: “Này, không phải chìa khóa đưa cho Đỗ Nguyệt Nga rồi sao? Sao huynh vào đây được?”

Thập Tứ cười: “Sau khi Vương gia sai ta đưa muội vào đây, chìa khóa dự phòng vẫn luôn ở trong tay ta đó.”

Tuyệt nha.

Chờ chút, vậy Triệu Uyên muốn vào chẳng phải là sẽ cướp chìa khóa của Thập Tứ sao?

“Trong thời gian ngắn Vương gia có lẽ sẽ không tới đâu.” Thập Tứ muốn nói lại thôi, “Tối qua ngài ấy và tiểu thư Nguyệt Nga nghỉ lại ở Thính Vũ Hiên, mặt trời lên cao vẫn chưa tỉnh lại.”

Sau khi phản ứng ra huynh ấy đang nói gì, ta ngẩn người.

Chỉ có thể nói tên họ Triệu đó, thật là độc quá đi.

Đỗ Nguyệt Nga bởi vì phải giải độc nên ở lại phủ của hắn, thanh danh đã không còn thanh bạch nữa, nhưng người ta vẫn là một thiếu nữ chưa xuất giá, ỷ vào thế lực của gia tộc, có thể bạo một chút.

Bây giờ người cũng đã không còn thanh bạch nữa, coi như là sống chết với hắn rồi, có muốn đi con đường khác, cũng đều bị hắn chặn cả rồi.

Không chỉ có thế, còn phải chịu sự uy hϊếp của hắn, một khi sự tình bị vạch trần thì ngay cả vị trí Tề Vương phi cũng không giữ nỗi, chỉ có thể làm thê thϊếp thôi.

Tuyệt, thật sự là quá tuyệt.

Thập Tứ thấy ta ngơ ngẩn không nói gì, tưởng ta đang mất mát, buồn bã, liền an ủi nói: “Đừng nghĩ những chuyện này nữa, muội cần thứ gì, lần sau ta tới sẽ đem cho muội.”

“Ta muốn ăn ngỗng quay! Ngỗng của Ngô Quảng Ký ấy! Muốn cả một con, cái loại thơm ngào ngạt bóng loáng ấy! Ta còn muốn ăn heo quay nữa! Nạc nhiều hơn mỡ là được, đừng quá mỡ, ta không ăn mỡ đâu!” Ta lấy ra một thỏi bạc, nhét vào tay Thập Tứ, “Vất vả cho huynh rồi!”

Một con ngỗng quay bao nhiêu tiền? Một cân heo quay bao nhiêu tiền? Có đắt đến mấy cũng không vượt quá mười lượng bạc. Phần dư tất nhiên là phí chạy vặt cho huynh ấy, huynh ấy đã sớm quen rồi.

Suy cho cùng thì ta chỉ trà xanh một chút trước mặt Triệu Uyên thôi, cũng chẳng phải là trà xanh thật, sao có thể một bên nói “Ta không có ý đó với huynh”, một bên ỷ vào tình yêu của người ta đối với mình mà chiếm tiện nghi được.

Thập Tứ thấy ta nhét bạc cho huynh ấy, cười một cách buồn bã, gật đầu, nói: “Ta đi liền đây.”

Vừa quay đầu, bóng dáng đã biến mất.

Khinh công này thật sự được đó, like.

……

Thập Tứ vừa đi, ta liền đẩy thử viên gạch, không ngờ là đẩy được ngay lập tức, đến nỗi bây giờ ta thật sự nghi ngờ lúc trước ta không đẩy được chỉ là vì mắc kẹt.

Bên kia lỗ hổng, mỹ nhân dựa vào tường, đang nhắm mắt ngủ.

Cái người này nếu đã đẹp, thì nhắm mắt ngủ cũng đẹp nữa.

Ta thở dài trước sự bất công của tạo hóa, sao lúc nặn ra huynh ấy lại có tâm như vậy chứ?

Chỉ xét về ngũ quan, Triệu Uyên cũng xem là không tệ lắm, tùy tiện nở một nụ cười không chính đáng quả thực có thể khiến nhiều tiểu nha đầu mặt đỏ tim đập, nhưng có câu nói “Nhân bỉ nhân đắc tử, hóa bỉ hóa đắc nhưng”(*), nếu hai người này thật sự đứng cạnh nhau thì Triệu Uyên sẽ bị tướng mạo ngũ quan cân đối, thân hình cơ bắp cuồn cuộn, cơ bụng phẳng lỳ, tỷ lệ cơ thể hoàn mỹ cùng sự nho nhã của mỹ nhân chiếm sạch không còn gì.

(*)Ý chỉ nên biết bổn phận của mình, không nên so sánh một cách mù quáng. Vì mỗi người/vật đều có số mệnh/đặc thù riêng, có người hơn xa mình, có người thua xa mình. Nếu cứ lấy ra so sánh thấy mình thua kém thì chỉ muốn chết/muốn ném.

Lúc Chúa giáng thế tạo ra mỹ nhân thì để tâm, còn lúc tạo ra Triệu Uyên chắc là “để thu hút tìиɧ ɖu͙©”.

Cũng khá hay đó.

Cảm nhận được ta đang nhìn huynh ấy chằm chằm như một con ngốc, mỹ nhân từ từ mở mắt, nheo mắt nhìn ta, rồi lại thu hồi tầm mắt, điềm tĩnh, yên lặng.

Ta không nói nhiều, bày ba món ăn một món canh lên khung, tỏ ý huynh ấy cùng qua ăn, nhưng huynh ấy không có động đậy gì.

Ta vừa ăn vừa hỏi huynh ấy: “Huynh muốn hồi phục công lực để ra ngoài tiếp tục tạo phản, chắc là cần nhiều thể lực nhỉ?”

Huynh ấy giương mắt nhìn ta, hỏi lại: “Nếu ta ra ngoài, ta sẽ đối đầu với Vương gia của cô đó.”

Ta cười tự ti: “Huynh cũng thấy rồi đó, trong mắt người ta chỉ có tiểu thư Nguyệt Nga, ta là cái thá gì mà phải bận tâm vì hắn.”

Mỹ nhân đeo xiềng xích leng keng đi qua, cầm đũa lên: “Ta thấy hắn có lòng với cô, có điều vì chịu áp lực của gia tộc Đỗ Nguyệt Nga, nên mới phải níu kéo nàng ta thôi.”

Ta sững sờ: “Tiểu ca ca huynh cũng hiểu đó chứ!”

Mỹ nhân lầm bầm một tiếng: “Đều là nam nhân, có gì không hiểu đâu.”

Ta duỗi hai tay mạnh mẽ ôm chặt mặt mỹ nhân: “Lúc trước đỏ mặt, đều là giả vờ?”

Mặt của huynh ấy căng ra, vành tai lại bỗng nhiên đỏ lên: “Dừng tay lại ngay cho ta!”

Hahaha! Dễ thương chết mất.

Ta mãn nguyện thu hồi tay lại, tiếp tục ăn, thì nghe huynh ấy hỏi: “Cô nói, nửa đêm hắn ta sẽ không mò vào đây để xử lý cô chứ?”

“Điều đó là không thể nào.” Ta gắp một miếng thức ăn: “Hai bọn họ vừa mới khai trai, còn phải ân ái một trận cơ.”

Ánh mắt của mỹ nhân dần trở nên sâu xa: “Cô cũng rất hiểu đó.”

“Có gì mà ta không hiểu! Tên họ Triệu đó, mông của hắn cong như vậy, ta liền biết hắn muốn làm gì rồi.”

Mỹ nhân không nói nên lời: “Ta thấy cô ở trước mặt hắn, một tiếng Vương gia hai tiếng Vương gia, vô cùng vâng lời.”

“Ta dám không thuận theo sao,” Ta thở dài, “Hắn nuôi cổ trùng lên toàn bộ tử sĩ bọn ta, một khi mà không nghe lời thì xương sọ sẽ bị gặm sạch. Nếu ta không nghe lời thì đã chết từ lâu rồi.”

Mỹ nhân ngơ ngác.

“A, đúng rồi,” Ta ngẩng đầu, “Chúng ta quen nhau mấy ngày rồi, mà vẫn chưa biết huynh tên là gì. Ta tên Thập Thất, tên thật… Thôi bỏ đi không nhắc tới cũng được. Còn huynh?”

Mỹ nhân trầm mặc một hồi, nói: “Ta tên Cố Hiên.”

Được lắm, huynh là Hiên Hiên, ta là lão Thập Thất, hai chúng ta không phải trời sinh một đôi sao?

Phá án rồi, Triệu Uyên và lão Tứ, chính là trở ngại lớn nhất chắn ngang giữa ta và Hiên Hiên!

Có rối chỗ nào đâu…

“Tại sao huynh lại tạo phản?”

Hình như là cũng có chút thù hận với nhà của Đỗ Nguyệt Nga.

Cố Hiên vẻ mặt bình tĩnh: “Bởi vì trên dưới 118 mạng người của Hàn gia, và cũng là vì bá tánh thiên hạ này.”