Trực Tiếp Lao Vào Lòng Boss Phản Diện

Chương 7

Có một viên gạch ở bên tường, dưới cái nhìn của ta, một vết nứt từ từ được kéo ra.

Ta nâng cao cảnh giác, lặng lẽ tiếp cận, một phát kéo hẳn viên gạch ra, đối diện lộ ra khuôn mặt trắng đến phát sáng của đại mỹ nhân.

Tác động thị giác từ khoảng cách gần như vậy khiến ta kinh ngạc há to mồm, một lúc lâu không nói nên lời.

Ta theo thói quen ngửa người ra sau, huynh ấy đã nhìn thấy toàn bộ mặt, eo cùng với ngực và vai của ta, ngay lập tức quay mặt đi, vành tai dần dần đỏ lên.

Thật dễ thương!

Ta bấu vào miệng cái lỗ lại gần huynh ấy: “Huynh muốn gọi ta sao? Huynh đói không? Bên ta vẫn còn đồ ăn, ăn chút không?”

Huynh ấy muốn nói gì đó rồi lại do dự: “Ta không phải…”

“Hơi nguội rồi,” Ta rờ rờ đáy bát, “Cái màn thầu nhỏ này ta chưa ăn miếng nào, có điều hơi nát. Ta không để huynh ăn đồ thừa đâu!”

Đại mỹ nhân nghẹn lời: “Cô mặc y phục vào trước đã.”

Đúng rồi, mặc ít như vậy có hơi lạnh.

Ta cởi nút thắt lưng: “Huynh đợi ta cởi bộ y phục bẩn này đã, bị dính máu rồi.”

Mỹ nhân sợ đến nỗi nhắm mắt lại: “...Cô muốn làm gì thì làm đi!”

Góc độ này của huynh, cái lỗ nhỏ to bằng bàn tay thì huynh có thể nhìn thấy được gì? Tên nhóc này còn căng thẳng nữa chứ.

Tuy nhiên vừa nghĩ đến trong phòng này có thể không chỉ có một cơ quan, ta nghĩ ngợi, khoác y phục được thay ở bên ngoài rồi mới cởi nội y, thay toàn bộ y phục một cách rất thuần thục.

Sau khi thay xong ta đến gần cái lỗ kia, mạnh dạn duỗi tay chọt chọt vào mặt huynh ấy: “Mỹ nhân, ta thay xong rồi nè, mặt huynh đỏ cái gì vậy? Chưa từng thấy nữ nhi thay y phục sao?”

Mỹ nhân giống như bị bỏng tránh đi, động đến xiềng xích trên xương bả vai, đau đến co rút lại, nhưng không quan tâm những điều đó, huynh ấy trừng thẳng mắt phẫn nộ nói: “Sao ta có thể xem trộm những cái này được chứ!”

“Huynh chưa thành thân à?”

“Ta…”

“Định thân rồi sao?”

“Chưa…”

“Huynh đẹp như vậy, không có cô nương nào nhào vào người huynh, khóc nói muốn gả cho huynh hả?”

Huynh ấy đứng hình: “Cô nói bậy bạ gì đó?”

Ta cũng đứng hình: “Không có ai nói với huynh, huynh rất đẹp sao?”

Bốn mắt nhìn nhau, mặt của mỹ nhân hiện lên hai tầng đỏ đỏ, mắt quay đi chỗ khác, không dám nhìn ta nữa: “Ta chỉ nghe người khác nói ta là tên mặt trắng ẻo lả. Còn mỹ nhân kế, khổ nhục kế, bây giờ còn ra sức lôi kéo làm quen rồi khen ta, tất cả đều được chuẩn bị từ trước chứ gì? Triệu Uyên không phải muốn biết báu vật được giấu ở đâu sao? Ta cũng không biết. Hắn từng nhát từng nhát đao đâm ta, ta cũng không nói ra, nên đừng phí sức nữa.”

Ôi chao ơi, ngó cái tính cộc cằn này này!

“Tên khốn nào nói huynh mặt trắng ẻo lả vậy? Hả? Hắn có bị mù không thế?”

Mỹ nhân được ta đặc biệt quan tâm nên ngây cả người.

“Nghe ta nói!” Ta duỗi hai tay ra, quay mặt của huynh ấy qua đối diện với ta, ép huynh ấy nhìn thẳng ta, “Khuôn mặt này của huynh, đặc trưng nam tính rất rõ ràng. Xương mày cao, lông mày rậm, rất nam tính; Mũi to cao thẳng, rất nam tính; Hàm dưới rộng, khuôn mặt góc cạnh, cằm hơi vuông, các đường nét rõ ràng, càng nam tính hơn. Lại nhìn dáng người của huynh đi, hình tam giác ngược, cơ bắp săn chắc, đôi chân dài miên man…” Ta cố gắng nuốt nước miếng xuống, “Huynh không ẻo lả, chỉ là môi hồng răng trắng, quá đẹp mà thôi.”

Mỹ nhân bị ta khen đến nỗi không được tự nhiên, lúng túng cố gắng thoát ra khỏi nanh vuốt của ta.

“Đừng động!” Ta trừng mắt.

Huynh ấy ngẩn người, đang muốn xem ta làm trò gì tiếp, thì liền nghe thấy tiếng thở dài thườn thượt của ta: “Những vết thương này phải làm sao đây? Nhìn máu này, chậc chậc, ta thật đau lòng quá đi.”

Mỹ nhân bị ta xoay vòng vòng như vậy đã hoàn toàn choáng váng, đôi mắt đào hoa ngận nước mơ màng nhìn ta.

A! Ta chết mất!

Có thể được chiêm ngưỡng nhan sắc tuyệt đẹp ở khoảng cách gần như vậy, đời này không gì hối tiếc nữa! Đời này ta không hối tiếc gì nữa!

“Ta có thể hôn huynh một cái không?” Ta lại bắt đầu nuốt nước miếng, “chỉ một cái, một cái thôi…”

Ta không tham lam đâu, chỉ hôn lên má là được rồi!

Mặt mỹ nhân đã đen lại cùng với biểu cảm chấm hỏi, sau khi nhịn một lúc lâu, cuối cùng nói một câu: “Cô buông ta ra!”

Ò.

Ta tém miệng bước sang một bên, nhìn nhan sắc của huynh ấy mà cổ họng khô khan.

“Cô rốt cuộc muốn làm gì?” Huynh ấy nghẹn lời.

Ta thật thà thú nhận: “Ta thật sự chẳng muốn làm gì, chỉ là… chỉ là có chút thấy sắc nổi ý thôi.”

Biểu cảm của huynh ấy khá sốc.

“Ay ya, đừng nói mấy thứ vô dụng này nữa,” Ta kết thúc chuyện này, “Bên ta vẫn còn cái màn thầu nhỏ, miễn cưỡng còn chút hơi ấm, với có một cái đùi gà chưa động đến, huynh ăn không?”

Một tiếng “ọc” phát ra bán đứng huynh ấy, cuối cùng huynh ấy tuy ngại ngùng nhưng vẫn không thể vượt qua sức hút của đồ ăn được.

Mỹ nhân chậm rãi ăn hết đồ trên tay ta, vết máu trên môi mỏng không còn, bóng dầu hồng hào, cực kì thu hút người, ta lặng lẽ thở dài, nếu có thể hôn một cái…

“Huynh tên là gì thế? Võ công rất tốt nhỉ? Nếu không thì chỉ cần tùy ý cột lại là được, chứ đây thậm chí còn xích vào xương bả vai nữa?”

Huynh ấy thong dong chậm rãi chớp mắt: “Chủ tử của cô trước khi sai cô đến gài bẫy ta không nói cho cô biết sao?”

Ta trợn mắt trắng: “Ta gài bẫy huynh rồi à?”

Huynh ấy nghẹn họng.

“Được được được, thích hoài nghi thì cứ hoài nghi đi! Thích nói thì nói, dù gì huynh nói ta gài huynh thì ta chính là như vậy, thế huynh đừng nói chuyện với ta nữa, đừng để ta gài huynh.”

Đối diện với soái ca tính khí ta có thể tốt một chút, nhưng cũng chỉ là một chút thôi, ai cũng đều là tâm can đại bảo bối của ba mẹ, đều là lần đầu làm người, việc gì ta cứ phải nhường huynh.

Ta thuận tay cầm viên vạch đó “cạch” một tiếng đóng kín lỗ lại, trực tiếp dựa vào tường chợp mắt, vết thương ở bụng vẫn còn đau đây này, ta nghỉ ngơi một chút không tốt hơn sao?

Chưa được bao lâu, viên gạch bên tường đã bắt đầu động từng chút từng chút.

Ta quả thực không nhịn được, bật cười.