Tiểu Bạch Cốt

Chương 55

Edit: Phong Nguyệt

Đã là ‘tiên nhân’ thì ít nhiều gì cũng phải có chút thực lực.

Tần Vịnh vả Hứa Nặc không thích hợp tu hành, bọn họ là những người bình thường nhất ở thế tục, dẫu cơ thể có linh căn thì cũng mỏng như tóc, cưỡng ép tu tâm pháp sẽ nổ tan xác.

Thập Nhị Tiên Sơn cách thế tục không xa, vô số tâm pháp tu hành của các tiểu môn tiểu phái dễ dàng truyền tới Đại Phong triều, vậy vì sao rất ít người ở thế tục tu hành?

Một là không hiểu tâm pháp, nhìn là ngủ gà ngủ gật; hai là ngộ tính không tồi xem đã hiểu, có điều cưỡng ép mở linh căn mỏng manh, cuối cùng đi đời nhà ma.

Vậy nên không ai dám tùy tiện thử, nhờ đó mà Đại Phong triều ổn định, phàm nhân an cư lạc nghiệp, không cưỡng cầu Thiên Đạo.

Đương nhiên cách vài thập niên sẽ có một hai kẻ không cam lòng, kết quả đều không thể chết già.

Vì thế số phàm nhân kính sợ con đường tu hành lại tăng lên.

Đời trước Tần Cửu Khinh cũng từng muốn dẫn cha nương nhập đạo, chẳng qua hắn càng tìm biện pháp càng phát hiện không có khả năng. Sau lại bị Quân Thượng Minh phát hiện, ôn thanh ngăn hắn lại.

Lúc đó Quân Thượng Minh vẫn còn ra dáng sư tôi, tràn đầy lý lẽ nói: “Người sống một đời, chưa chắc là càng lâu càng tốt.”

Tần Cửu Khinh tuổi nhỏ chỉ nghĩ: “Đồ nhi không muốn xa họ.”

Quân Thượng Minh ngắt một đoá hải đường, thả vào lòng bàn tay hắn: “Khinh nhi cảm thấy hoa hải đường rụng, cây sẽ như thế nào?”

Tần Cửu Khinh dùng giọng điệu non nớt nói: “Hoa rụng, cây chỉ đau lòng một thời gian, chờ năm sau lại mãn thụ hoa khai.”

Quân Thượng Minh mỉm cười nhìn hắn.

Tần Cửu Khinh tiếp tục nói: “Đồ nhi không phải cây, đồ nhi không có mãn hoa khai, đồ nhi chỉ có phụ thân mẫu thân.”

Quân Thượng Minh phất tay áo, hoa hải đường khắp núi tung bay, cánh hoa trắng xen lẫn hương thơm nhè nhẹ, như tuyết đầu mùa, mỏng như mây, lạnh như sương, vẽ ra một bức tranh thịnh thế ở Lãm Nguyệt Phong quanh năm buốt giá.

Tần Cửu Khinh ngơ ngẩn nhìn.

Quân Thượng Minh nhẹ giọng nói: “Cây sẽ hâm mộ hoa, rực rỡ chớp mắt đẹp hơn vô tận vĩnh sinh nhiều.”

Tần Cửu Khinh cái hiểu cái không.

Quân Thượng Minh cúi người, điểm một cái giữa trán đứa bé tám chín tuổi: “Về sau Khinh nhi sẽ hiểu, chiều sâu sinh mệnh còn quý hơn chiều dài sinh mệnh.”

Thà rực rỡ nhất thời còn hơn ngàn năm buồn tẻ.

Khi thời gian chỉ là con số, năm tháng vô tận sao bằng thoáng nhìn kinh hồn.

Tần Cửu Khinh nghe xong lời này không còn chấp nhất tìm đường tu hành cho cha nương, thay vào đó là chuẩn bị vô số linh đan diệu dược thích hợp cho họ, hy vọng họ khoẻ mạnh không ốm đau.

Hắn mơ hồ hiểu ý Quân Thượng Minh, đồng thời làm ra một quyết định.

Nếu cha nương chỉ có mấy chục năm, hà tất hắn phải nóng lòng tu tiên, không bằng tới phàm thế cùng họ vượt qua hết đời này.

Không thể lựa chọn chiều dài sinh mệnh nhưng có thể thay đổi chiều sâu và chiều rộng của nó.

Hắn nguyện dùng mấy chục năm đổi lấy một đời hạnh phúc của cha nương.

Ai ngờ…

Tần Cửu Khinh kiềm nén thù hận gặm cắn lục phủ ngũ tạng, liễm mi nói: “Ngọc bội và vòng tay mà Tiểu Cốc cho phụ thân mẫu thân có chỗ hữu dụng.”

Đời trước cha nương không thể tu hành, chết oan chết uổng.

Đời này hắn sẽ không dẫm lên vết xe đổ nữa.

Đúng vậy, phàm nhân không thể tu hành nhưng có thể tự bảo vệ mình.

Nếu biết vận dụng sức mạnh hàn cốt ngàn năm mà nhóc xương khô cho thì sẽ không thua gì tu sĩ.

Nghe hắn nói, Tần Vịnh rất tò mò: “Tác dụng?”

Họ biết ngọc bội Tiểu Cốt có thể dọa quỷ. Bộ còn tác dụng khác ư?

Tần Cửu Khinh vươn cổ tay, lộ ra xâu cốt liên oánh nhuận, hắn giải thích tỉ mỉ với cha nương: “Trong bạch cốt ẩn chứa khí lực cực kỳ cường hãn, hai người có thể thử giục một chút.”

Hứa thị quyết định phải làm nữ tiên nhân, vô cùng để ý chuyện này: “Giục làm sao?”

Tần Cửu Khinh lấy một cây chiết phiến và một cái đèn linh lung từ Càn Khôn Châu ra, đưa cho hai người mỗi người một cái.

Chiết phiến và đèn linh lung đều là pháp khí lam phẩm tuyệt vời, toàn thân thuần màu lam, vừa nhìn là biết bảo vật hiếm.

Thập Nhị Tiên Sơn có tông môn chuyên luyện khí, phẩm cấp pháp khí được quyết định dựa trên ánh sáng sau khi rèn xong

Tầm thường nhất là màu trắng nhạt, tinh xảo hơi là màu lục, nếu là màu lam có thể bán ra giá cao, trên nữa là màu tím, màu vàng là thánh phẩm chỉ có thể gặp không thể cầu.

Thiết Thiên là thanh kiếm có ánh sáng tím, nhưng không phải pháp khí cực phẩm bình thường.

Nó tự phong là Thần Khí, cũng đích thực gánh nổi cái danh này.

Trên thánh phẩm là tuyệt phẩm, nhưng pháp khí tuyệt phẩm chỉ có hai cái, một là Vấn Đạo, hai là Thiết Thiên.

Vấn Đạo có ánh sáng màu trắng thuần.

Thiết Thiên có ánh sáng màu tím đen.

Phẩm cấp của hai thanh kiếm đã vượt khỏi hậu thế, phẩm cấp và nhan sắc đều không thể đánh giá chúng.

Đối với Tần Cửu Khinh từng sử dụng hai thanh thần kiếm mà nói, chiết phiến và đèn linh lung không phải pháp khí gì hiếm, song đối với thể chất cha nương, cùng lắm chỉ có thể dùng lam phẩm, cao một chút sẽ tổn thương nguyên hồn của họ.

Cũng may pháp khí chỉ là vật dẫn, phẩm cấp không đủ không sao cả, quan trọng là ngọc bội và vòng tay.

Tần Vịnh dẫn cha nương ra ngoài thôn, tùy tiện tìm mảnh đất trống thử hai pháp khí này.

Tần Vịnh nóng lòng muốn thử: “Ta trước!”

“Xoạch”, pháp khí màu lam dưới da trắng mắt phượng càng khiến gã phong lưu hơn bao giờ hết——

Không học được tiên thuật không sao, biết cách soái là được.

Không có gì phải đặt biệt chú ý, tập trung tinh thần vào ngọc bội, sau đó lĩnh ngộ khí lực xao động rồi dùng chiết phiến chém ra.

Yêu cầu thấp cộng thêm quá hiếu học, Tần phụ có tiếng ‘không học vấn không nghề nghiệp’ lúc này …

Tần Vịnh: “!!!”

Hứa thị: “!!!!!!”

Tần Cửu Khinh cũng hơi ngạc nhiên, hắn không ngờ một xương ngón tay đã ẩn chứa khí lực cường hãn như thế.

Tần Vịnh tiên phong đạo cốt quạt nhẹ một cái, không ngờ sát thương lớn cỡ này, gã chỉ muốn làm dáng thôi, nào biết mảnh đất trống như bị sét đánh, một cái hố sâu hoắm với đường kính dài ba trượng thình lình xuất hiện.

Tần Vịnh run tay: “Đây đây đây…”

Tần Cửu Khinh dùng cốt liên chạm vào ngọc bội: “Thử lại lần nữa.”

Tần Vịnh: “Được….”

Gã không làm màu nữa, cẩn thận vung lên.

Ôi, Tần phụ cảm thán, lại là một cái hố bự!

Y chang cái hố vừa nãy!

Tần Vịnh đang hưng phấn, chợt nghe một tiếng ‘xoạch’, gã cúi đầu nhìn, chiết phiến màu lam như ngọn đèn cạn dầu le lói ánh sáng, sau đó vỡ tan nát.

Tần Vịnh cả kinh, vội nói: “Cha làm nó hư rồi…” Thứ quý như vậy nói nát là nát!

Tần Cửu Khinh nói: “Không sao, là chiết phiến không được.”

Quả nhiên pháp khí tầm thường không nổi chịu nổi khí lực tiểu cốt đầu, vẫn là Thiết Thiên có chút tác dụng. Đáng tiếc, Thiết Thiên ở trong phòng tối, cái gì cũng không nghe được, nếu không nó sẽ điên cuồng cười đắc ý, sau đó thuận tiện vui quá hóa buồn, bị quất thêm mấy roi rồi đuổi vô phòng tối.

Suy ra nó ngồi luôn trong phòng tối vẫn tốt hơn.

Tốt cái quần chứ tốt!

Tần Cửu Khinh để mẫu thân thử.

Hứa Nặc vung đèn linh lung lên, uy lực không yếu hơn Tần Vịnh, có thể gánh lấy danh hiệu nữ tiên nhân!

Đồng dạng, đèn linh lung cũng chỉ duy trì hai lần là vỡ tan tành.

Tần Cửu Khinh lấy chiết phiến và đèn linh lung mới từ Càn Khôn Châu ra: “Ngày thường nhớ mang theo bên mình, chúng có thể tẩm bổ thân thể, lúc rảnh rỗi nên cảm nhận khí lực lúc bắt đầu khởi động, nhưng đừng dùng tới.”

Tần Vịnh và Hứa Nặc nào dám dùng bậy, bọn họ sợ không cẩn thận ngộ thương mình…

Nếu cái hố sâu này rơi xuống người thật sẽ bán sống bán chết đó.

Tần Cửu Khinh nói: “Không sao, con và cha nương cùng luyện một hồi.”

Vì thế đêm nay, ngoại trừ tiểu bạch cốt ngủ say sưa, ‘nhà tiên nhân’ bất cẩn đào một con sông cho thôn Thanh Đường …

Từng cái hố nối liền nhau, thay vì để như thế, họ thuận tiện dẫn nước vào luôn.

Lệ quỷ hay hung thú đều phải qua sông trước khi vào thôn, không ngăn được con bự có thể ngăn được con nhỏ.

Sông đào có tiếng bảo vệ trấn thành từ lâu.

Mệt mỏi cả đêm, hỏng chừng hai mươi cây quạt, mười chín ngọn đèn linh lung, Tần phụ và Hứa mẫu coi như đã biết cách sử dụng ngọc bội và vòng tay.

Khuyết điểm là hơi khó khống chế, chỉ cần vung lên là ào ạt không thể ngăn cản, ưu điểm là có thể thuần thục vận động pháp khí, không muốn dùng sức thì không cần dùng sức.

Về mặt an toàn có thể đảm bảo.

Tuy Tần Vịnh và Hứa Nặc đều “không xuất chiêu”, nhưng không địch nhân nào chịu nổi.

Chỉ với xương ngón tay nho nhỏ, đâm thủng Quỷ Tướng không nói chơi.

Không đề cập tới hôm sau các thôn dân khϊếp sợ như thế nào khi nhìn thấy ‘sông hộ thôn’, Tần Cửu Khinh dùng cả đêm dạy phụ mẫu là vì một chuyến xa nhà.

Hắn muốn đến Giáng Sương Cốc nhìn xem có bộ xương của nhóc xương khô không, nhìn xem Càn Khôn Thanh Minh trận thông với Quỷ giới ra sao.

Họ tiến vào Thiên Nguyệt ảo cảnh, đi vào mười ba năm trước, Quỷ giới có xảy ra biến hoá gì không?

Cái gọi là không ai có thể ra khỏi Thiên Nguyệt ảo cảnh, rốt cuộc là đi vào hay đi ra?

Tần Cửu Khinh chọc chọc túi, tiểu bạch cốt từ từ tỉnh lại, ghé vào mép túi nhìn hắn: “Buổi sáng tốt lành.”

Tần Cửu Khinh một đêm không ngủ, nhưng khi thấy tiểu gia hỏa, mệt mỏi tan thành hư không: “Sớm.”

Bạch Tiểu Cốc: “Ăn sáng chưa?”

Mặc kệ không ăn được, sáng trưa chiều ba bữa y chưa bao giờ vắng mặt.

Chuyện lớn như ăn cơm, tiểu cốt đầu rất nghiêm túc!

Tần Cửu Khinh suy nghĩ, nói: “Được, đi ăn.” Ăn xong rồi xuất phát cũng được, ở đây cách Giáng Sương Cốc không xa, đi về chỉ mất hai ngày.

Hứa Nặc và Tần Vịnh luyện vung quạt giơ đèn cả đêm không hề thấy mệt, không phải pháp khí có tác dụng tẩm bổ lớn tới mức đó mà là do khí lực trong bạch cốt thấm vào linh căn thưa thớt của họ khi họ luyện tập.

Linh căn tràn trề, tự nhiên sẽ không mệt.

Trù nghệ của Hứa Nặc không lời gì để nói, trong chốc lát đã làm xong bữa sáng.

Tần Cửu Khinh dẫn tiểu bạch cốt ngồi xuống, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: “Tiểu Cốc, giúp một chút.”

Bạch Tiểu Cốc: “Ừm?” Một bên biến lớn một bên tò mò nhìn hắn.

Tần Cửu Khinh vươn cổ tay, khẽ lắc cốt liên: “Chạm vào một chút.”

Bạch Tiểu Cốc: “Ờm.”

Y ngoan ngoãn thò lại gần, xương ngón tay vừa muốn chạm cốt liên, lại như nghĩ đến gì đó: “Đổi tư thế.”

Tần Cửu Khinh: “Hả?”

Bạch Tiểu Cốc ngồi trên đùi hắn, vòng lấy cổ hắn, vùi vào lòng hắn, chỉ lộ xương ngón tay run rẩy di chuyển tới cốt liên…

Tần Cửu Khinh: “……”

Bạch Tiểu Cốc chạm vào cốt liên, âm thanh thanh thuý run rẩy hơn cả ngón xương út: “Mới sáng sớm mà ngươi đã…”

Không bao lâu sau, tiểu bạch cốt run lẩy bẩy: “Không được không được, sướиɠ quá hu hu!”

Hứa Nặc và Tần Vịnh bưng bữa sáng đến trước cửa…

Nên vào hay không vào đây?

Hết chương 55