Tiểu Bạch Cốt

Chương 53

Edit: Phong Nguyệt

Tiểu cốt đầu vừa dứt lời, chân tình cảm động trời đất lập tức thay hình đổi dạng.

Tần Vịnh và Hứa thị: “Khụ… Ta đi dọn dẹp phòng (nấu cơm).”

Lệ quỷ không còn, bọn họ vẫn phải nghỉ ở đạo quán một đêm, nghỉ xong lại tiếp tục đến thôn Thanh Đường.

Bạch Tiểu Cốc vội nói: “Mẫu thân, con xắt rau giúp người!”

Hứa thị: “Được.”

Lần nữa nhìn xương ngón tay Bạch Tiểu Cốc, Hứa mụ mụ thấy hơi phức tạp. Đầu ngón út thần thánh chọc một cái là chết lệ quỷ, đem đi xắt rau có phí quá không?

Nhưng Tiểu Cốc thích…

Haizz, chỉ cần con nhỏ thích, chưa chắc làm đầu bếp kém hơn diệt yêu trừ ma!

Ăn tối xong, từng người thu xếp chỗ nghỉ cho mình.

Tần Vịnh và Hứa thị thì thầm trong phòng, mới đầu Tần Vịnh sợ Hứa thị bị lệ quỷ dọa, ôn thanh tế ngữ dỗ dành nương tử.

Hứa thị trông nhu nhược nhưng rất mạnh mẽ, có khi còn lớn gan hơn Tần Vịnh: “Ta không sao.”

Tần Vịnh thấy thê tử quả thật không sao mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó mỗi người lấy một ngón tay của tiểu bạch cốt ra xem, càng xem càng thích.

Dưới ánh trăng, vòng tay trên cổ tay Hứa thị tinh khiết và mềm nhẵn hơn ngọc dương chi đẹp nhất trần đời, nếu không phải vẫn còn nhìn thấy hình dạng xương khô thì không ai biết đây là do xương khô hoá thành.

Hứa thị thích ngọc thạch pha lê, hiện giờ nhìn chiếc vòng tiểu bạch cốt cho, cảm thấy đẹp không gì bằng.

Thế gian sao lại có màu sắc tinh khiết ôn nhuận sáng trong như thế, thế nước trơn bóng, nhìn từ góc độ ánh sáng nào cũng thấy hoàn mỹ không tì vết.

Không phải ngọc thạch pha lê lại đẹp gấp mười lần tục vật ấy.

Đúng vậy, giờ đây trong mắt Hứa mụ mụ, ngọc thạch pha lê đã thành tục vật, không thể so với Tiểu Cốt.

Tần Vịnh cũng cầm ngọc bội xương khô của mình lên, tấm tắc khen: “Tiểu Cốc nhà chúng ta đúng là bảo bối.”

Hứa thị trừng gã: “Không cho chàng ngọc bội thì không phải bảo bối?”

Tần Vịnh lặng lẽ cười: “Nó là bảo bối của con trai, đã thành bảo bối nhà chúng ta từ lâu.”

Hứa thị liếc nhìn ngọc bội của gã, nói: “Vòng tay của ta đẹp hơn.”

Tần Vịnh lần đầu tiên phản bác thê tử: “Ngọc bội của ta ngầu hơn.”

Hứa thị nhướng mày.

Tần Vịnh: “Đều đẹp, đều đẹp!”

Hứa thị ngọt ngào trong lòng: “Tiểu Cốc của chúng ta đẹp nhất.”

Tần Vịnh: “Đương nhiên.”

Hai người bọn họ chuyện trò một hồi, lại nghĩ tới một vấn đề nho nhỏ giữa hai đứa con.

Tần Vịnh nói: “Có phải nên nhắc nhở Tiểu Cốc một chút không, ừm, về sau đừng nói… khụ, những…” Rốt cuộc gã không thể thốt ra ba chữ ‘chuyện phòng the’.

Họ cũng biết tình huống đại khái của tiểu bạch cốt, loại chuyện riêng tư này đa số là cha nương dạy dỗ, hiển nhiên tiểu bạch cốt không có cha nương, có lẽ tiểu gia hỏa vừa thành niên đã bị con trai nhà mình cắp mất nên mới vừa đơn thuần vừa… khụ…

Hiện giờ họ cũng coi như là cha nương tiểu bạch cốt, theo lý thuyết nên dạy dỗ một phen, chỉ là…

Con dâu là nữ hài, Hứa thị có thể nói.

Con dâu là nam hài, sao Hứa thị nói được?

Hứa thị nói: “Chàng đi nói.”

Tần Vịnh: “!”

Hứa thị trừng gã.

Tần Vịnh xin tha: “Sao ta… ta vừa mở miệng, chẳng phải thành thúc thúc biếи ŧɦái…”Không, là người cha biếи ŧɦái, ừm, có khi gã sẽ bị con ruột đánh chết!

Hứa thị thở dài, bất đắc dĩ nói: “Hết cách, chúng ta không thể nói.”

Cốt ngôn làm người ta đỏ mặt tai hồng, nhưng thật ra câu nào cũng trong sáng, không hề có ý khác, bọn họ mở miệng mới không thích hợp!

Không nói được, thực sự không nói được.

Tần Vịnh cũng thỏa hiệp: “Thôi, dạy thê bên gối vẫn…”

Nói xong, chính gã cũng cảm thấy vô nghĩa, dạy thê bên gối gì chứ, cầm thú, à không, con trai chỉ biết càng dạy càng vàng.

Hai phu thê cùng nhau thở dài, cuối cùng thông suốt: “Thôi, bọn chúng vui sướиɠ là được.”

Hứa thị cũng nói: “Đều là tiên nhân, cố kỵ nhiều như vậy làm gì.”

Tần Vịnh: “Đúng! Bọn nhỏ vui sướиɠ quan trọng hơn tất cả!” Sướиɠ này chứ không phải sướиɠ kia… Gã tuyệt đối không có ám chỉ, tuyệt đối không có!

Hai phu thê ngủ một giấc thật ngon, không hay biết vô số tháng ngày sau chứng minh một điều——

Luận khai sáng, Tần phụ Hứa mẫu là số một Thập Nhị Tiên Sơn!

Sáng sớm hôm sau, cả nhà dùng đồ ăn sáng rồi lên đường tới thôn Thanh Đường.

Tới cửa thôn, sắc trời đã sáng choang, lẽ ra canh giờ này từng nhà đã ra ngoài tất bật, vậy mà lại không thấy ai, nhà nào cũng đóng kín cửa.

Thôn Thanh Đường không lớn, nhìn từ xa cùng lắm trăm hộ, thôn không lớn nhưng rất tinh xảo, liếc một cái là biết thôn dân rất có sáng kiến trong việc xây nhà.

Tỷ như nhà trên cây, tổ ong tròn vo, ụ đất kì quái giống mồ hơn giống nhà…

“Khụ,” Tần Vịnh nói, “Thôn Thanh Đường yên tĩnh quá.”

Đâu chỉ yên tĩnh, quả thực là tĩnh mịch, không có bóng ai trên đường, nhà nào cũng đóng kín cửa, đáng ra lúc này phải khói bếp nghi ngút, vậy mà cứ hệt như thôn không người.

Tần Cửu Khinh: “Không nên như vậy.”

Trước kia hắn bị thương đi vào thôn Thanh Đường, từng sâu sắc cảm nhận nhiệt tình của người dân nơi đây, đặc biệt là những tiểu tinh quái nửa hoá hình, suốt ngày leo lên nóc nhà lật ngói, hận không thể xóc hết ngói xuống.

Tần Cửu Khinh tạm trú nửa tháng ở thôn Thanh Đường, dù là rạng sáng cũng chưa từng thấy cảnh tượng yên tĩnh thế này.

Đã xảy ra chuyện gì?

Họ đi vào thôn, tiểu bạch cốt tò mò dò đầu ra, vô cùng hứng thú với những thiết kế kì dị.

Thôn Thanh Đường nhân yêu hỗn cư, không ít tinh quái hóa hình còn giữ lại tập tính, nhất định phải ở trên cây, trên tổ ong, trên tổ đất… Thế nên nhà ở thiên kỳ bách quái.

Đợi họ sắp xếp xong xuôi cũng sẽ hỏi tiểu bạch cốt thích gì, y muốn nhà dạng gì thì sẽ xây dạng đó cho y.

Có điều trước tiên phải biết Thanh Đường trấn xảy ra chuyện gì đã.

Càng đi sâu vào trong càng yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi không dám lên tiếng, một cái bóng cũng không có, quá kỳ quái.

Đến giữa thôn, một căn nhà trên cây cao chót vót bỗng bật tung cửa ra.

Tiểu bạch cốt hoảng hốt, chui vào túi trốn.

Tần Cửu Khinh vỗ túi trấn an y.

Bạch Tiểu Cốc nghe thấy có người nói chuyện, lặng lẽ ló đầu ra, vừa thấy…

Trời ơi, cay mắt quá!

Cái gì thế?!

Trông uy vũ hùng tráng mà nương khí quá!

Đây là tráng hán yêu mà Sâm Tu chân nhân viết?

Tráng hán yêu quả nhiên…

Quả nhiên không giống người thường!

Tần Vịnh và Hứa thị cũng hít một hơi.

Tần Cửu Khinh nhận ra ông, biết ông là Nguỵ Trang, thôn trưởng thôn Thanh Đường, cũng biết hoa đào hồng phấn to bự trên tóc là bạn lữ của ông.

Thôn trưởng lấy hết dũng khí ra khỏi nhà, không còn cách khác, ông là thôn trưởng kiêm nam nhân mạnh mẽ nhất thôn, ông không ra thì ai ra?

Dẫu thê tử có khóc hu hu, ông cũng phải ra xem thử.

Nam nhân phải biết gánh vác.

Thôn trưởng phải có trách nhiệm.

Ngụy Trang mở miệng nói: “Người xứ khác, nhanh rời đi đi, thôn Thanh Đường rất nguy hiểm, chúng ta không có hơi sức chiêu đãi người ngoài.”

Tần Cửu Khinh hỏi: “Không biết là chuyện nguy hiểm gì?”

Gương mặt dữ tợn của Ngụy Trang trắng nhợt, bởi vì sợ hãi mà hán tử to lớn bỗng chốc nhỏ bé đáng thương: “Thứ đó rất đáng sợ, bọn ta không trốn được, các ngươi nhanh chạy đi, có khi còn giữ được mạng.”

Ông không dám nói ra hai chữ Quỷ Tướng, tựa như nói ra sẽ bị Quỷ Tướng nghe thấy, sau đó chạy tới ăn sạch thôn Thanh Đường.

Tần Cửu Khinh suy nghĩ một chút, nói: “Cả nhà ta rời khỏi quê nhà, muốn đến thôn Thanh Đường định cư…” Nói xong hắn xách tiểu cốt đầu ra, cho tiểu gia hỏa biến lớn.

Bạch Tiểu Cốc nhát gan sợ người lạ, nghe tráng hán nói có một thứ rất đáng sợ, vừa biến lớn là lập tức trèo lên vai Tần Cửu Tịch run lập cập ngay.

Ngụy Trang nhìn một cái là hiểu.

Thôn Thanh Đường là nơi nhân yêu hỗn cư, thường xuyên thu nhận những gia đình như vậy.

Người ở thế tục, yêu ở yêu sơn.

Chỉ có thôn Thanh Đường nho nhỏ gầy dựng gia đình người và yêu.

Chắc là cả nhà bốn người này không thể sinh hoạt ở thế tục, không thể đến yêu sơn, bèn cậy nhờ thôn Thanh Đường.

Nếu là bình thường, Ngụy Trang nhất định sẽ để thôn dân xếp hai hàng chào đón, hôm nay…

Ngụy Trang thở dài: “Không phải chúng ta không chào đón các ngươi, thật sự là thôn Thanh Đường rất nguy hiểm, các ngươi có ở lại cũng khó thoát…” Ông lại nói: “Bọn ta không chỗ để đi, thứ kia có vọt tới, bọn ta cũng chỉ đành liều chết chống cự.”

Tần Cửu Khinh nói: “Chúng ta cũng không có chỗ đi.”

Bảy chữ này làm Ngụy Trang ngẩn người.

Tần Cửu Khinh ôm tiểu cốt đầu, nói: “Y rất sợ người, những chỗ khác đều không thích hợp.”

Ngụy Trang nhìn bạch cốt tinh oánh lượng, nhớ tới thê tử mình năm đó lang bạt kỳ hồ, mềm lòng nói: “Ngươi là người tình thâm nghĩa trọng.”

Tần Cửu Khinh rũ mắt, vỗ vỗ tiểu cốt đầu, cho y chút cảm giác an toàn.

Ngụy Trang cắn răng một cái, lại hỏi bọn hắn: “Thứ kia có thể nuốt chửng cả thôn, các ngươi không sợ sao?”

Tần Cửu Khinh không cảm thấy có thứ gì có thể ăn họ.

Hắn lắc đầu.

Ngụy Trang: “Vậy nếu thứ kia tới, các ngươi có nguyện cùng tiến cùng lui với thôn Thanh Đường?”

Tần Cửu Khinh: “Có thể.”

Không cần cùng tiến cùng lui, chỉ cần mọi người lui ra sau trốn kỹ là được.

Nói tới đây, Ngụy Trang cảm động vô cùng: “Huynh đệ, ta kính ngươi là hán tử!”

Cả nhà này cũng tội, ở thế tục nhận hết xem thường và xa lánh, không còn chỗ an thân mới ngàn dặm xa xôi tới thôn Thanh Đường, dẫu biết nguy hiểm cũng muốn thử.

Cũng đúng, tiểu bạch cốt trắng nõn đáng yêu mấy cũng là một con tinh quái khó tiếp thu trong mắt phàm nhân.

Cốt tinh thường không có sức mạnh, dễ bị triệu hoán và bắt nạt.

Thanh niên trước mắt soái ngút trời, lại rất yêu thương bộ xương trong lòng.

Ngụy Trang vỗ tay vài cái, các nhà mở cửa sổ, run bần bật nhìn qua.

Ngụy Trang nói: “Mọi người đừng sợ, hẳn thứ kia sẽ không đến đây vào ban ngày, chi bằng mọi người mở tiệc hoan nghênh hàng xóm mới đi!”

Mở tiệc… hoan nghênh…

Hu hu… cuồng hoa trước khi chết hả…

Ngụy Trang cũng cảm thấy bản thân cách cái chết không xa, hào phóng nói: “Sau này các ngươi ở lại đây đi, đây là hôn phòng ta chuẩn bị cho con trai tương lai.” Ông đã xây căn nhà to hoa lệ trên cây này chừng mười năm, đáng tiếc con còn chưa sinh ra, phụ thân như ông đã chết mất rồi.

Tần Cửu Khinh khựng lại, hắn nhớ mười năm sau Ngụy Trang vẫn chưa có con.

Tần Vịnh không biết tình hình thực tế, vội nói: “Cái này không thích hợp, con trai ngài…”

Ngụy Trang xua xua tay: “Không sao, nếu có thể qua kiếp nạn này, ta sẽ xây cái to hơn nữa cho con ta!”

Cung kính không bằng tuân mệnh, Tần Vịnh và Hứa thị không từ chối nữa.

Gọi là tiệc hoan nghênh không bằng gọi là tiệc khóc lóc.

Số thôn dân vì quá sợ hãi mà biến về bản thể không ít, đề tài thảo luận cũng không rời khỏi thứ kia, một đám nhát gan sợ sệt, nề hà không chịu rời khỏi thôn Thanh Đường.

Một con ong mật tinh ——run sợ nói: “Lúc các ngươi tới có đi ngang qua đạo quán kia không?”

Tần Vịnh sửng sốt: Đâu chỉ đi ngang qua, còn ở một đêm nữa.

Ong mật tinh tiếp tục nói: “Đạo sĩ đạo quán kia đều bị thứ đó ăn!”

Tần Vịnh &Hứa thị &Tần Cửu Khinh: “………”

Dường như đã biết được thứ gì đó.

Chỉ có tiểu bạch cốt cái gì cũng không biết cái gì cũng không hiểu sợ tới mức trốn vào lòng Tần Cửu Khinh run rẩy, làm người ta đau lòng không thôi.

Thôn dân thôn Thanh Đường nhát gan cực có hảo cảm với tiểu bạch cốt có bộ dạng y chang họ, vội an ủi: “Đừng sợ đừng sợ, ai cũng phải chết, mọi người chết chung sẽ không thấy cô đơn.”

“À, ngươi không phải người, cơ mà ngươi càng đừng sợ, ngươi đã từng chết rồi.”

“Ờ mà bộ xương chết sẽ biến thành cái gì?”

“Chắc là tro xương…”

“Khoan, thứ kia có ăn xương không?”

“Có!!! Miệng nó toàn răng nanh, ăn người không nhả xương!”

Tiểu bạch cốt: “!!!”

Tro xương, ăn xương, còn không nhả xương.

Hù chết cốt!

Tần Cửu Khinh nhịn không được mở miệng: “Thứ kia…” là lệ quỷ?

Hắn nói còn chưa dứt lời, bỗng nhiên có một tiểu thảo tinh chạy vào, thân hình không lớn lại chạy rất nhanh, bay cái vèo lên đầu một người rồi ngồi xuống, làm đầu người nọ hơi xanh, người nọ lại không hề để ý: “Thảo! Thảo, con đã trở lại! Cha tưởng không còn gặp lại được con nữa đó thảo!”

Tần Vịnh & Hứa thị: “…”

Cứ cảm thấy sai sai, lại rất khó nói ra…

Đêm qua tiểu thảo trốn trong đạo quán, tận mắt chứng kiến cảnh tượng kinh tâm động phách kia.

Nó nắm tóc cha mình, kích động nói: “Quỷ Tướng bị gϊếŧ rồi! Quỷ Tướng bị một nữ tiên nhân gϊếŧ chết, nữ tiên nhân rất đẹp, nàng mặc một bộ bạch y, vòng eo có thể ôm bằng một tay, làn da trắng nõn, gương mặt xinh đẹp, tướng mạo dịu dàng, nàng… nàng vừa quay đầu là Quỷ Tướng chết…”

Tiểu thảo tinh một bên gào, một bên quay đầu trông thấy Hứa thị.

Tiểu thảo tinh: “!!!”

Bùm, tiểu thảo tinh quỳ xuống trước mặt Hứa thị, giọng điệu tràn đầy sùng bái và kính ngưỡng: “Nữ tiên nhân!”

Các thôn dân: “???”

Ngay sau đó, đám người nhìn về phía Hứa thị bằng ánh mắt khϊếp sợ, không ngờ đây là nữ tiên nhân gϊếŧ chết Quỷ Tướng.

Hứa thị: “………………”

Nàng không phải, nàng không có, lúc ấy nàng cũng rất sợ hãi.

Hết chương 53