Sau Khi Chia Tay Tôi Vẫn Thèm Muốn Cơ Thể Bạn Trai Cũ

Chương 22.1: “Khúc Ca, chúng ta chia tay đi.”

Cảnh tượng năm đó Chu Mộ đề nghị chia tay, Khúc Ca vẫn không muốn nhớ lại chút nào.

Quá đau khổ, mỗi lần nhớ tới là trái tim lại đau đớn như bị dao đâm vậy.

Cô còn nhớ rõ, năm đó sau khi cô biết bố ruột của Chu Mộ tới tìm mẹ con bọn họ, cô tò mò hỏi mẹ cô, bố ruột của Chu Mộ là ai.

Mẹ cô bảo: “Cha đẻ của Chu Mộ là một phú hào ở Thủ đô, trong nhà giàu có lắm, hẳn là ông ấy sẽ dẫn Chu Mộ về cùng. Dù sao bây giờ Chu Mộ cũng học cấp ba rồi, không thể nào cứ ở mãi trong xóm nhỏ nơi huyện thành này được. Bố thằng bé có điều kiện tốt, có thể cho nó một cuộc sống tốt hơn. Chu Mộ thông minh như thế, muốn đi du học nước ngoài gì đó, dị Chu con bây giờ sao có điều kiện để thằng bé đi du học nổi. Nếu thằng bé trở về với ba mình thì thành cậu chủ nhà giàu rồi. Chuyện du học dễ như trở bàn tay. Con mà gặp Chu Mộ thì nói chuyện với thằng bé nhiều thêm chút, không chừng sau này lại chẳng gặp được nữa đâu.”

“Nghe đâu chuyện làm ăn của nhà bọn họ đều ở nước ngoài cả. Dì Chu con có lẽ cũng sẽ đi cùng. Trong nước ngoài nước, khoảng cách xa xôi như thế, muốn gặp lại lần nữa cũng không dễ dàng gì.”

Lúc đó chuyện Khúc Ca và anh yêu nhau, người lớn hai nhà cũng không biết. Cho nên cô rất sợ hãi, không biết phải nói với bọn họ chuyện hai người yêu nhau như thế nào đây? Nếu anh ra nước ngoài rồi, vậy cô phải làm sao đây.

Có khi nào Chu Mộ không cần cô nữa không.

Nhưng anh là cậu chủ nhà giàu cơ mà, muốn đi du học mà lại không để anh đi, thế thì cô lại thành kẻ ích kỷ quá rồi.

Khúc Ca nghĩ tới chuyện anh sẽ đi theo bố mình về, khổ sở đi tìm anh, hỏi anh có phải sau này anh đi về với bố anh rồi thì hai bọn họ sẽ không còn gặp nhau nữa không, như thế nghĩa là bọn họ sắp chia tay phải không?

Cô nhớ rõ, lúc gặp Chu Mộ ngày hôm đó, Chu Mộ cũng rất tức giận, ánh mắt nhìn cô giống như thể dao sắc lướt qua vậy.

Cô mở miệng, gian nan muốn hỏi anh, có phải anh không cần cô nữa rồi không.

Cô còn chưa hỏi ra miệng, Chu Mộ đã nói trước một bước, anh tức giận hét lên: “Khúc Ca, chúng ta chia tay đi.”

Khúc Ca không cần hỏi gì nữa, nghe được lời này là đã biết ý anh là gì rồi.

Cô hiểu rồi, thì ra anh thực sự muốn sống cuộc sống của kẻ có tiền, cho nên không cần cô nữa, muốn rời khỏi nơi này.

P.s

Nay mình đăng chương bù cho những ngày trước nhé, các bạn cứ comt và đề cử cho truyện mình sẽ cố gắng đấy nhanh tiến độ truyện.

Trong lúc đợi chờ các bạn cớ thể đọc thêm những truyện về chủ để thanh xuân vườn trường mà Team Sunshine đã dịch nhé:

THANH XUÂN CUỒNG NHIỆT

Tác giả: Núi Nam Tinh

Gần đây Dương Nại Nại thường có một giấc mộng xuân, trong mộng có người muốn làm gì cô thì làm khiến cho cô lêи đỉиɦ mấy lần, đến khi tỉnh dậy qυầи ɭóŧ đều ướt đẫm.

Cô vẫn cứ nghĩ rằng, cõ lẽ là do mình hay chụp lén soái ca, ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó.

Đến một ngày đương sự bị cô chụp lén chặn cô lại trong một con hẻm nhỏ, suýt chút nữa thì lột sạch hết quần áo của cô.

“Nghe nói, cô chụp ảnh khỏa thân của tôi, bán được không ít tiền?” Hoắc Dật Hiên phả ra hơi khói thuốc màu trắng, cười như có như không nhìn Dương Nại Nại.

Dương Nại Nại nuốt nước miếng, bất giác lùi về phía sau một bước: “Không… Không phải…”

“Hử?”

“Là… Là tôi làm, tôi sai rồi. Tôi còn ít tuổi, không hiểu chuyện, anh Hoắc anh đại nhân đại lượng, cho tôi một con đường sống, tôi sẽ đưa hết tiền cho anh.” Chỉ cần đừng đánh cô, đền tiền thì đền, sớm hay muộn cũng kiếm lại được mà.

Hoắc Dật hiên nhìn chằm chằm bộ ngực của Dương Nại Nại đang phập phồng lên xuống, cổ họng khô khốc: “Ông đây thiếu chút tiền vặt vãnh đấy hả?”

Dương Nại Nại sửng sốt, không cần tiền: “Vậy anh muốn tôi phải làm sao?”

Hoắc Dật Hiên nhướng cặp mặt hoa đào trêu chọc lòng người nhìn Dương Nại Nại chằm chằm, giọng khàn khàn nói: “Lấy thịt đền đi.”

Nam chính có chút biếи ŧɦái (thích chơi trò cosplay), không biết hai chữ “liêm sỉ” viết như thế nào.