Sau Khi Chia Tay Tôi Vẫn Thèm Muốn Cơ Thể Bạn Trai Cũ

Chương 13.2: Em muốn mời anh ăn cơm (H)

Chu Mộ biết hai người còn chưa tới lúc làm chuyện đó, cho nên tuyệt đối không thể nhét vào, cũng chỉ có thể thư giãn ở bên ngoài.

Khúc Ca cảm thấy thật thoải mái, quá sung sướиɠ. Tuy không vào trong, nhưng cọ xát ở bên ngoài như vậy cũng rất thoải mái.

Dươиɠ ѵậŧ của Chu Mộ quá lớn, đỉnh gậy liên tục cọ vào thịt non của cô, tạo ra kích thích cho đỉnh âm đế.

Khúc Ca cắn môi nhưng vẫn phát ra tiếng thở : “Ưm…Thật là thoải mái…”

Chu Mộ nghe tiếng rêи ɾỉ của cô, tốc độ cầm dươиɠ ѵậŧ ma sát cô bé cô càng nhanh, kí©ɧ ŧɧí©ɧ hoa huyệt cọ xát.

Cô lắc mông, phía dưới đã chảy rất nhiều nước, bắn đầy lên cây gậy thịt của Chu Mộ, làm ướt cả lông âʍ ɦộ. Lúc dừng lại, cây gậy kia của anh đã bị cô bé của cô đè xuống, cô bé cưỡi lên côn ŧᏂịŧ anh, kề sát lên thân dươиɠ ѵậŧ.

Khúc Ca cảm thấy bản thân suy nghĩ thật không đứng đắn, cúi đầu nhìn tư thế của hai người, cảm thấy giống như là hotdog hamburger vậy.

Hai cái bánh mì kẹp một cây hotdog, không phải là cô suy nghĩ không lành mạnh, mà là chỉ là hiện tại hai người thật sự quá giống, cô càng nghĩ mặt càng đỏ.

Chỉ là đè lên dươиɠ ѵậŧ anh cọ xát như vậy thôi nhưng vì chưa từng làm những việc này, thân thể bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đã nhanh chóng cao trào, cơ thể cô run rẩy hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ kéo đến.

Dòng nước chảy đến âm mao của Chu Mộ, dính sát vào da thịt.

Chu Mộ thấy cô hơi run run là biết cô đang cao trào, nhìn thân dưới ướt nhẹp của cô hỏi: “Thoải mái không?”

Thân thể Khúc Ca vẫn còn chút dư vị, cho nên ngơ ngác gật đầu, “Rất thoải mái, chỉ như vậy mà cũng thật thoải mái.”

Chu Mộ cũng không chịu nổi, bị cọ xát đến muốn bắn tinh. Anh sợ bắn vào trong nên lập tức kéo Khúc Ca lên, lúc sắp bắn lại sợ bị rơi xuống đất, anh vội vàng dùng tay giữ lấy, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vày tay anh.

Khúc Ca nhìn chằm chằm lòng bàn tay anh, một đám chất lỏng trắng chảy ra, đây là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của đàn ông.

Cô đã nhìn thấy tất cả, lúc Chu Mộ cầm lấy cây gậy sắt của chính mình thật dâʍ đãиɠ, thật gợi cảm.

Sau khi Chu Mộ dùng khăn giấy lau khô lại xử lý vật bên dưới cho Khúc Ca, lau xong tốn một đống khăn giấy.

Khúc Ca cảm thấy rất thư thái, chỉ một buổi trưa mà đã cảm thấy thân thể đã được thỏa mãn.



Buổi sáng hôm sau lúc Khúc Ca tỉnh lại suýt chút nữa định đập đầu vào tường tự tử. Đây là chuyện quái quỷ gì thế ? Tại sao gần đây tần suất mộng xuân của cô lại cao như vậy?

Đều là sự lặp đi lặp lại chuyện trước đó xảy ra.

Cô cho rằng lần trước thư giãn một lần thì sẽ không có vấn đề gì, không ngờ lại vẫn gặp mộng xuân.

Có phải do cô đã độc thân quá lâu nên không có cách nào giải tỏa được cơn thèm khát hay không?

Cô mang theo nội tâm sụp đổ đi thay qυầи ɭóŧ, giấc mộng xuân ngày hôm qua quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lúc tỉnh lại cô cảm giác phía dưới đều đã ướt hết.

Nếu không phải kỹ thuật trước kia của Chu Mộ thật sự rất tốt, sao có thể khiến cô si mê tới giờ?

Cô nghĩ ngợi, có lẽ mình nên tìm một người bạn trai để yêu đương.

Khúc Ca thay quần áo xong đi ra, Lý Kim Kim cực kỳ đau khổ đi đến trước mặt cô nói: “Khúc Ca! Tớ đã nói việc chúng ta gia nhập vào hội học sinh nên tìm đồng hương của cậu hỗ trợ, nếu không hai người chúng ta chắc chắn sẽ bị loại. Buổi sáng hôm nay hội học sinh bên kia đã công bố danh sách, hai người chúng ta không một ai vào được.”

Khúc Ca nghe vậy còn thở dài một hơi, “Thật là quá khổ sở, Kim Kim, cậu yên tâm, từ giờ trở đi tớ nhất định sẽ nỗ lực học tập, tranh thủ qua hai môn kia.”

Lý Kim Kim nhìn cô tự tin như vậy, cạn lời mà vỗ bả vai cô: “Chị gái à, cậu quên mất chuyện ngày mai đã thi lại rồi sao? Ngày mai thi lại rồi, tớ nghĩ cậu không thi nổi đâu, nếu cậu không thi được, thật sự cũng chỉ có thể tùy duyên.”

Khúc Ca: “…”



Ba ngày sau đã có điểm, Khúc Ca trầm tư nhìn điểm hai môn của mình.

Có phải hai môn này có thù oán với cô không? Tại sao lần nào cũng kém một điểm thế??

Hai môn này đều không phải môn chính, cô chọn bừa. Vốn định dựa vào hai môn này kéo điểm lên, kết quả khiến cô không nỡ nhìn thẳng.

Lý Kim Kim nhẹ nhàng đi tới phía sau cô, nhìn biểu cảm sụp đổ vì thành tích của cô nói: “Cưng à, hiện tại cậu thật sự chỉ có một biện pháp, đó là gọi điện thoại nói với đồng hương của cậu nhờ cậu ta thu xếp hai chúng ta vào hội học sinh.”

Khúc Ca hít sâu một hơi, nhìn thành tích trên máy tính trước mặt, cô lấy điện thoại ra.

Cô nhìn lịch sử trò chuyện của điện thoại dừng lại ở lần trước chuyển khoản anh không nhận bị chủ động trả về.

Cô lấy hết can đảm gửi cho Chu Mộ một tin nhắn: "Chu Mộ, chào anh… Em là Khúc Ca, anh có rảnh không… Em muốn mời anh ăn cơm..."