Lưu Ly Mong Manh

Chương 19: Mùa Hoa Lưu Ly Nở

Trước ngày tôi tiến hành phẫu thuật, July quay trở lại Việt Nam. Lần đầu tiên cô ấy tới thung lũng Lưu Ly của chúng tôi. Trước đó có vài lần tôi rủ cô ấy đi phượt một vài địa điểm của vùng Tây Bắc hùng vĩ nhưng kế hoạch bị phá vỡ vì cô ấy phải trở lại Mỹ ngay sau đó!

Có những chuyện tôi vẫn dấu July, nhưng cô ấy không bao giờ trách tôi, và ngược lại, tôi cũng thế! Đối với tôi, July vẫn mãi mãi là cô bạn lai xinh đẹp cá tính và tốt bụng của riêng tôi. Chúng tôi vẫn mãi là những người bạn thân thiết nhất dù sau này có xảy ra chuyện gì!

Nếu như bạn nói rằng trên thế gian này không hề bao giờ tồn tại tình bạn vĩnh cửa, thì tôi thấy điều đó không hẳn lúc nào cũng đúng! Như tôi và July đây, chúng tôi mãi là những người bạn tốt của nhau!

Chưa bao giờ tôi cảm thấy cuộc sống của mình lại ngập tràn hạnh phúc như vậy! Tất cả những người thân của tôi, những người tôi yêu quý nhất trên đời này, đều trở về bên cạnh tôi trong những tháng ngày tôi cảm thấy cô đơn và bất hạnh nhất. Dù có xảy ra chuyện gì khủng khiếp thì tôi cũng không còn cảm thấy sợ hãi nữa, vì họ luôn bên cạnh tôi mà!

Ba và anh Dương là hai người đàn ông tôi quý trọng nhất trong cuộc đời này, họ là gia đình của tôi, họ luôn bên cạnh tôi, từ ngày mẹ tôi mất, họ thay mẹ chăm sóc cho tôi, lo lắng, chăm chút cho tôi từng chút, từng chút một. Mẹ mất đi để lại trong mỗi chúng tôi những vết thương sâu sắc khó có thể lành lại trong một thời gian dài sau đó, nhưng chúng tôi biết vượt qua nó, biết xoa dịu nó và cùng nhau sống sót, cùng nhau vượt qua những mất mát, những ngày tháng thương đau để tiến lên, tiếp tục sống!

Còn đối với anh, trong tâm trí của tôi, chưa bao giờ thôi nghĩ về anh cả, trước đây, bây giờ và mãi về sau này nữa. Trong trái tim tôi, những hình ảnh về anh vẫn vẹn nguyên như thuở nào. Anh rời xa tôi, nhưng định mệnh lại nối chúng tôi lại với anh, anh đã trở về bên tôi trong những tháng ngày tôi cảm thấy cô đơn, bất hạnh và đau đớn nhất, anh tới mang theo hơi ấm của tình yêu thương như thể xoa dịu đi những vết thương trong lòng tôi, anh thắp lên trong tôi những niềm hy vọng, dù mong manh lắm, những vẫn là hy vọng, hy vọng để nắm chặt lấy những yêu thương đi lạc, hy vọng về ngày mai ngập tràn ánh sáng của niềm hạnh phúc tròn đầy!

Tôi nợ anh nhiều lắm, nợ hơn cả một tình yêu!

***

Khi chiếc xe đẩy tôi vào phòng mổ, tôi không cảm thấy sợ hãi nữa, tôi thấy anh nắm chặt lấy chiếc vòng may mắn và cầu nguyện, anh nói khi tôi trở ra anh sẽ trả lại cho tôi!

Tôi không sợ hãi cái chết như trước kia nữa, tôi sẽ can đảm đứng lên giành giật sự sống về tay mình! Ai cũng chỉ sống duy nhất một lần trong đời thôi mà!

Cuộc sống của chúng tôi sẽ nối tiếp những tháng ngày bình yên, như bình minh rồi tới lúc hoàng hôn, quy luật đó sẽ mãi mãi tiếp diễn cho tới một ngày chúng tôi cảm thấy mình sống đủ! Thì chúng tôi sẽ nhắm mắt ra đi trong thanh thản, bình an!

Chúng tôi, những con người sống trên cuộc đời này, không ai trong chúng tôi hay ngoài chúng tôi, biết được…phía trước mình sẽ xảy ra những gì? Nhưng chúng tôi không ở đó, để mà sợ hãi! Chúng tôi vẫn phải tiếp tục sống, sống hết mình! Dù cho cuộc sống không bao giờ suôn sẻ, cũng chẳng tồn tại mãi sự bất công, nhưng chỉ khi chìm trong đau thương, ngập ngụa trong màn đêm đen tối…ta mới thấy được ở đâu đó vẫn le lói lên những tia sáng niềm tin, hy vọng!

Bước qua những năm tháng khổ đau, mất mát, thì ngay sau đó sẽ là những tháng ngày hạnh phúc nhất!

Cứ tin vậy đi!

“Khi những cơn mưa phùn trở lại trên cánh đồng rộng lớn, trên mảnh đất chan hòa của chúng tôi, mùa đông không còn nữa. Và sau cơn mưa, những tia nắng ấm áp lại trở về bên cánh đồng hoa lưu ly…từ những chấm xanh li ti, bé nhỏ đầu tiên…nó sẽ lan ra, lan rộng ra ngập tràn cả cánh đồng”