“Nếu còn có ngày mai, em sẽ lại dạo bước cùng anh
Ngắm bông tuyết rơi vào những ngày đầu mùa
Anh nhìn em rồi lại bông đùa
Mọi lỗi lầm rồi sẽ được thứ tha
Nếu còn có ngày mai em sẽ ở bên cạnh anh
Nắm chặt tay anh đi từ đông qua hạ
Anh sẽ là…sẽ là tất cả!
Thế giới vui vầy trong trái tim của em…!
…
Nếu như còn có ngày mai”
Tôi và anh Dương đáp xuống sân bay vào một buổi chiều cuối đông trời ảm đạm, những cơn mưa phùn lất phất, lạnh lẽo như giăng kín, bủa vây cả đất trời…!
Cuối đông rồi mà sao những cơn gió vẫn lạnh buốt!
Chúng tôi trở về thung lũng Lưu Ly ngay sau đó, tôi và anh Dương đã chuẩn bị ọi tình huống xấu nhất có thể xảy ra với ba tôi! Anh Dương bảo với tôi cứ để anh ấy lo, tôi không cần phải nói gì cả, anh ấy sẽ nói cho ba hiểu mọi chuyện, nhưng tôi vẫn cứ lo lo!
Chỉ tới khi, tôi nhìn thấy sự lặng im của ba, đôi mắt ông cứ đăm đăm nhìn về một phía, thì tôi biết rằng ba đã hiểu rõ mọi sự! Tôi lo lắng nhìn ông, những vết nhăn hằn lên dấu vết của thời gian, như hiện rõ trên khuôn mặt ông, cả cuộc đời trải qua bao sóng gió, tưởng rằng tới cuối đời ông sẽ sống nốt những tháng ngày bình an, ấy vậy mà giờ đây tôi lại nhìn thấy sự đau khổ, lo lắng hiện rõ mồn một lên gương mặt của ba. Tôi hối hận lắm!
Ba khóc! Tôi thì ôm chầm lấy ông, tôi không muốn cho ông phải khóc vì tôi cả cuộc đời ông đã hy sinh cho chúng tôi quá nhiều rồi, tôi thấy mình không xứng đáng với những giọt nước mắt đó. Nó trở nên vô nghĩa với tôi. Tôi nói lời xin lỗi ông và hơn hết tôi cần sự thứ tha!
Ngày ông tiễn tôi ra sân bay để sang Mỹ du học, tôi đã hứa với ông là tôi sẽ trở về, nhưng không phải trở về trong hình dạng như thế này, trở về cùng với những nỗi đau, sự lo lắng chất chứa trong đáy lòng. Ông thương tôi, nhưng tôi không xứng đáng với sự yêu thương đó!
Ba luôn là người từ bi nhất, ông không hề trách tôi, mà ông lại còn tự trách bản thân mình, ông trách mình rằng đã không thể chăm sóc tốt cho tôi trong những tháng ngày tôi cảm thấy cô đơn nhất. Và giờ đây khi đứa con gái bé bỏng của ông trở về, ông chỉ biết ôm nó và khóc, ông không thể làm gì để cứu lấy đứa con gái bé bỏng sắp rời xa cuộc đời ông vĩnh viễn.
Cả cuộc đời này ông chỉ yêu thương hai người phụ nữ là mẹ và tôi, nhưng mẹ đã đi rồi và giờ đây vào một ngày không xa nào đó, tôi cũng sẽ rời xa ông mà đi…
Tôi đã cố gắng tạo một không khí vui vẻ và ấm áp trong gia đình vào những ngày tiếp theo. Tôi cùng ba trồng cây, trồng những cây hoa cúc, hoa hồng, hoa ti-gôn trong khoảng vườn xinh xắn của chúng tôi.
– Ngoài kia những bông hoa lưu ly lại sắp nở rồi đúng không ba? Tôi hỏi khi ông đang cặm cụi trồng mấy cây cúc vạn thọ.
– Đúng rồi đó con!
– Mẹ thích hoa lưu ly và cả những truyền thuyết về nó nữa.
…
– Những truyền thuyết về hoa lưu ly luôn là những câu chuyện buồn- Ba nói, mắt ông xa xăm hướng về phía cánh đồng mênh mang!
Tôi lặng im nhìn về cánh đồng đó, những bông hoa lưu ly có kịp nở khi mùa xuân vừa đến?
Những truyền thuyết về hoa lưu ly, luôn luôn là những câu chuyện buồn mà, nhưng qua đó nó hiện lên một vẻ đẹp thanh cao về sự thủy chung, son sắt, dù trong câu chuyện nào nó vẫn toát lên vẻ đẹp ý nghĩa đó!
Phải chăng khi chết đi rồi, thì tình yêu mới trở nên cao thượng và đẹp đẽ nhất như câu chuyện ở thành phố Venice xinh đẹp của chàng Romeo và nàng Juliet hay câu chuyện trên chuyến tàu Titanic định mệnh của cô tiểu thư Rose và chàng họa sỹ nghèo Jack!
Tôi cũng chẳng biết nữa!
***
Trở lại nơi đây sau ngần ấy năm xa cách! Tôi cũng cảm thấy lòng mình gợn lại chút bình yên ấm áp như những cơn sóng nhỏ khẽ khàng xô vào bờ!
Tôi ngẫm nghĩ…có lẽ giờ này ở nơi xa xôi kia mọi thứ cũng đã ổn và đi vào trật tự vốn có của nó, những hình ảnh của tôi trên mảnh đất đó, giờ này chỉ còn là những hoài niệm trong quá khứ chẳng đáng nhớ về. Tôi luôn mong rằng theo thời gian Duy sẽ dần quên tôi đi, thôi không nhớ về tôi nữa, như cái cách mà Pi quên tôi đi vậy.
Có những năm tháng không thể nào quên trong cuộc đời, nhưng cũng không phải ta luôn nghĩ về nó, chỉ nên để đó ở một góc nhỏ trong những miền ký ức xa xôi mà thôi!
Khi bông hoa lưu ly bé nhỏ kia bị người lữ hành bỏ rơi, nó đã kêu lên những tiếng kêu cuối đời đầy yếu ớt, đáng thương: Xin đừng quên tôi…Rồi sau đó tan biến
Chỉ cần…chỉ cần thôi một chút gì đó trong họ, trong ký ức của họ lưu giữ lại một phần nhỏ nhoi của tôi, thì tôi đã cảm thấy hạnh phúc rồi…!
Những ngày tiếp theo, tôi bắt đầu thăm thú loanh quanh ngôi làng của mình, thăm những người hàng xóm của tôi. Họ chẳng đi đâu cả, có chăng chỉ là con cái họ mà thôi. Có người đi lấy chồng ở phương trời xa, một năm cũng về thăm nhà được đôi lần, có người lại rời xa mảnh đất này tới một mảnh đất khác để thành lập sự nghiệp, ổn định cuộc sống.
Tôi tới thăm nhà cô Tâm, nhà bà góa Tư, nhà ông lão Năm, họ vui vẻ khi nhìn thấy tôi và hơn hết họ đều nhận ra tôi, so với ngày đó tôi cũng khác đi nhiều chứ!
“Lớn lên trông xinh đáo để nhỉ, chẳng giống như ngày xưa?” Cô Tâm vỗ vào vai tôi và nói!
“Thế ngày xưa con không xinh hả cô?”
“Mít ướt lắm, suốt ngày khóc”
Cô cười tươi!
Bà góa Tư nắm lấy bàn tay tôi, đôi tay bà nhăn nheo, mái tóc bà giờ đây đã chuyển sang màu trắng như cước, mắt bà tuy nhìn kém nhưng bà vẫn nhận ra tôi:
“Con về rồi đó hả? Tưởng ba con mày không trở lại mảnh đất nghèo khó, lam lũ này nữa, về là tốt rồi, về quê mình cho dễ ăn dễ ở con à, chứ cứ ở mãi nơi người đôi khi cũng nhiều cái bất tiện lắm”
Tôi không nói gì chỉ ôm chặt lấy bà! Rồi bà vào nhà bế mèo Bun ra cho tôi, trông nó giờ đây chẳng khác nào một bà lão mèo cả!
Ông Năm- người gốc Nam Bộ, mắt ông đã không còn nhìn thấy gì nữa do một tai nạn lúc còn nhỏ! Khi nghe tin tôi về thì ông sang nhà cô Tâm liền.
“Mày về rồi hả cong?” Ông nói giọng Nam Bộ
“Dạ, con về rồi ông ơi”
“Bà Tư đâu- Ông quay người lại- bà biểu xem nó còn còi cọc như ngày xưa nữa hông?”
Bà Tư cười, tôi cũng vậy!
“Con bây giờ lớn dữ lắm ông à, không còn còi cọc như ngày xưa nữa đâu, con cao hơn ông rồi đó”
Rồi ông nở một nụ cười hiền hậu!
Cả buổi chiều ngày hôm đó, mấy người chúng tôi, trẻ có, già có, tầm trung trung có. Cùng nhau trò chuyện vui vẻ, những câu chuyện ngày xưa được chúng tôi đem ra kể lại với nhau, có chuyện vui có cả những chuyện buồn. Nhưng riêng đối với bản thân tôi, tôi cảm thấy bình yên khi được ngồi bên họ, trò chuyện với họ!
Khẽ khẽ chút ấm áp, bình yên vào những ngày cuối đời cũng đáng trân trọng lắm chứ!
***
Ba có hỏi anh Dương về tình hình bệnh tật của tôi, ông vẫn luôn nuôi nấng trong lòng mình những tia hy vọng mong manh!
Ông đã cố gắng khuyên bảo tôi, nhưng tôi nói với ông tôi đã sẵn sàng chuẩn bị ọi chuyện rồi, ông không cần phải lo lắng nhiều nữa, tôi muốn trở về đây để sống nốt những ngày tháng bình yên trong cuộc đời của mình. Mỗi lần nhắc tới chuyện ấy, sự im lặng lại bao trùm lên căn nhà nhỏ!
– Con có thật sự sẵn sàng ọi chuyện thật chứ?
– Cho mọi tình huống xấu nhất ba à?
– Nhưng vẫn còn hy vọng mà con…
– Nó mong manh như hoa lưu ly vậy ba à!
– Con nói vậy, con nghĩ vậy nhưng ta biết…trong lòng con còn vướng bận điều gì đó đúng không? Con có thể nói cho ta nghe chứ?
Đúng là mấy ngày hôm nay, không lúc nào tôi không nhớ tới Duy, về những tháng ngày bên Cleveland, tôi nhớ quán ăn Việt Nam nhỏ, tôi nhớ dòng sông Cuyahoga, biển hồ Erie, những cánh đồng tuyết, đường cao tốc lộng gió xa tít tắm tận chân trời, thậm chí cả nghĩa trang Lakeview nữa!
Rồi tôi nói với ông! Tất cả! Mọi chuyện!
– Ba vẫn còn nhớ Pi chứ?
– Cậu bạn thân hồi còn nhỏ của con!
– Khi tới Ohio, con đã gặp Duy- một người rất giống với Pi, lần đầu tiên con nhìn thấy anh ấy con cứ nghĩ đó là Pi…
– Và con thích anh ta?
– Anh ấy tốt bụng, chân thành khi ở bên anh ấy con luôn có cảm giác bình an ba à?
– Thích một người, quý mến một người chỉ đơn giản vậy thôi con! Ba nắm lấy tay tôi.
– Con cũng nghĩ vậy!
Ba nói tiếp:
– Con đã chạy trốn cậu ấy?
– Dạ, ba…Con không thể để cho anh ấy biết sự thật, con không muốn vì con mà anh ấy phải lo lắng, vả lại anh ấy còn có cả một tương lai sự nghiệp sáng lạn bên đó!
– Con đã từ bỏ?
– Con nghĩ đó là cách giải quyết tốt nhất ba à, anh ấy sẽ quên con mau thôi ba à! Ba có tin vậy không?
– Ừm…!
***
Người đàn ông ngồi bên khung cửa sổ nhỏ, lặng nhìn ra ngoài không gian đen đúa, tối thẫm một màu!
Đứa con gái của ông đã trở về bên cạnh ông, cố sống nốt những tháng ngày bên ông, không còn một niềm tin, hy vọng nào vào sự sống nữa!
Những cơn ác mộng khủng khiếp lại về trong giấc mơ của ông, y như cái ngày mẹ Lưu Ly ra đi vậy,! Phải chăng nó là một điềm chẳng lành?
“Ông đã mơ thấy hai người phụ nữ, họ đang cùng nhau dạo chơi trên một cánh đồng lưu ly khổng lồ vào một buổi chiều xuân nắng ấm áp. Họ quay sang nhìn ông và cười, họ vẫy tay gọi ông lại gần! Ông đi theo, theo mãi nhưng lạ thay càng tới gần họ thì họ lại càng rời ra xa hơn. Ông chạy theo, chạy mãi, cho tới khi họ mất hút sau rặng cây sau nhà thờ, ông không còn nhìn thấy bóng dáng của họ nữa! Khi đó ông nhìn ra xung quanh, hoảng hốt, sợ hãi khi nhìn thấy bên cạnh mình là những ngôi mộ đang nằm rải rác, một không khí chết chóc, u tối bao trùm tâm trí ông! Ông hãi hùng, lạng quạng, dò dẫm bước đi, rồi bất chợt ông va phải vật gì đó cưng cứng. Ông lồm cồm vịn vào một tấm bia, rồi ông nhìn thấy trên tấm bia mộ đó in di ảnh của hai người phụ nữ mà ông yêu quý, họ đang nhìn ông và cười. Ông hét lên, giật mình tỉnh giấc, mồ hỗi ướt đẫm cả người ông! Ông hoàn hồn thì ra đó là một giấc mơ”.
Ông có lỗi với mẹ của Lưu Ly, khi bà ấy mất đi ông đã hứa sẽ chăm sóc thật tốt cho hai đứa con yêu quý của mình, nhất là Lưu Ly, vì con bé luôn yếu đuối và nhút nhát! Ông đã ở bên cạnh bà ấy, nắm lấy bàn tay bà ấy trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời:
“ Em yêu, em an tâm anh sẽ thay em chăm sóc cho chúng, dù em có đi tới đâu, thì chúng ta vẫn mãi là một gia đình, trước kia, giờ đây và mãi về sau này nữa”.
Khi đó, bà ấy nở một nụ cười mãn nguyện, rồi từ từ chìm sâu vào trong giấc ngủ vĩnh hằng!
Ông đã hứa vậy đó! Ấy thế mà, ông có làm được đâu, ông thất hứa, ông có lỗi với bà ấy, ông không còn mặt mũi nào để gặp bà ấy ở thế giới bên kia, ông đã không làm tròn trách nhiệm của một người cha!
Vào những ngày trở lại đây, con gái ông luôn tỏ ra vui vẻ, nó đi dạo loanh quanh trong làng, rồi ra thị trấn, qua trường học cũ, thăm nom những người làng xóm láng giềng thân thuộc, ông nhìn thấy nó cười vui trong lòng ông cũng bớt lo lắng đi phần nào!
Nhưng rồi, khi trở về đêm tối, khi con người sống thật nhất với bản thân của mình. Ông lặng lẽ dõi theo nó, ông thấy sự buồn rầu hiện rõ trong đôi mắt của nó, đôi mắt đó cứ miên man thả hồn, ngóng trông về một nơi xa xăm! Ông biết trong lòng nó hãy còn vướng bận nhiều điều lắm! Ông luôn hiểu tính cách của nó, trong lòng nó đang nghĩ gì, nó là đứa luôn cam chịu những nỗi niềm và sự mất mát, khi đau khổ nó sẽ tự mình gặm nhấm những nỗi đau đó và chẳng nói với ai!
Ông hỏi nó, và nó đã nói, nó trả lời một cách chân thành nhất!
Hoa lưu ly luôn thể hiện một tình yêu chân thành, sự thủy chung, son sắt. Con gái ông cũng vậy, nó sẽ không bao giờ quên được người con trai mà nó đem lòng yêu mến. Nó vứt bỏ, dũng cảm vứt bỏ nhưng sẽ làm cho nó thêm tổn thương hơn mà thôi!
“Tình yêu không đơn giản như con vẫn thường nghĩ đâu Lưu Ly à, con không thể nào quên được chàng trai đó, và ba biết anh ta cũng vậy! Anh ta sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu con”.
Tình yêu luôn cho ta những hy vọng mà, hy vọng để sống sót, hy vọng để nắm lấy yêu thương trước khi nó trở thành những điều hối tiếc, muộn màng!
…
“Dương à! Ba nghĩ rằng chúng ta cần làm một chuyện”
Ông hỏi con trai khi hai người đang căm cụi sửa lại mái nhà!
“Chuyện về em con sao” Dương lau mồ hôi trên trán và nói.
“Ừm”
“Chúng ta làm như thế nào ba?” Dương hỏi!
“Con nên liên lạc với cậu Duy nào đó”
“Con hiểu rồi ba”
Ông lặng nhìn ra ngoài không gian mênh mang, khoảng trời trước mắt hãy còn u ám, xám xịt lắm…nhưng ông vẫn luôn tin chắc rằng, rồi nó sẽ trong xanh trở lại thôi. Bởi không có gì là muộn màng khi ta biết nắm giữ lấy cơ hội cuối cùng!