Lưu Ly Mong Manh

Chương 11: Những tháng ngày sau đó…

Anh Dương gọi điện cho ba và nói với ba về chuyện của tôi. Tôi trách anh ấy vì tôi thấy chuyện tôi bị ngất cũng chẳng có gì to tát cả, chỉ là do tôi chưa quen với thời tiết ở đây và bị kiệt sức thôi. Hồi còn nhỏ tôi cũng thường hay bị chứng đau đầu rồi ngất xỉu đi như thế này mà.

Anh Dương lúc nào cũng nghĩ tôi vẫn chỉ là cô gái bé nhỏ ngày xưa hay lẽo đẽo theo anh ấy, tôi cũng đã gần hai mươi tuổi rồi còn gì đâu còn bé bỏng, ngây thơ như ngày xưa nữa. Tôi cũng đã dần dần biết lo cho bản thân mình rồi!

Anh Dương nói với ba chỉ làm ba lo thêm thôi, ba cũng đã có tuổi rồi, nhỡ ông xảy ra chuyện gì thì tôi biết phải làm thế nào. Khi ông gọi điện cho tôi, tôi đã cố gắng trấn an ông và nói không sao cả, thì ông mới an lòng. Ông nhắc nhở tôi phải giữ gìn sức khỏe, nếu như cảm thấy không khỏe thì phải đi bác sỹ khám ngay. Cứ mỗi lần nói chuyện với ông, tôi cảm thấy mình vẫn còn nhỏ dại lắm, chẳng lớn hơn là mấy…

Ba còn nói với tôi rằng: “Hoa lưu ly sắp nở trên mảnh đất của chúng ta rồi”

***

July trở lại Ohio sau gần tháng trời du ngoạn ở New York. Trông July càng trở nên tươi tắn và xinh đẹp hơn. Cô ấy khoe với tôi cơ man nào là quần áo, giày mũ, túi xách hàng hiệu, cô ấy cũng dành tặng tôi vài thứ coi như là quà giáng sinh muộn. Tôi thì tặng Lưu Ly một cuốn sách viết về thời trang.

Biết tin tôi bị ngất, July cứ nhắng nhít cả lên…

– Cậu bị làm sao? Có ngiêm trọng không? Sao không nói với tớ

– Tớ chỉ bị kiệt sức thôi, nghỉ vài hôm là khỏe re à, cậu không thấy tớ vẫn bình thường sao!

– Ừm…dĩ nhiên là không sao rồi, có chàng bên cạnh chăm sóc chu đáo thế kia mà! July vừa nói vừa ha hả cười

– Chàng nào?

– Còn chàng nào vào đây nữa, chàng trai mà tớ đã từng thích chứ sao

July nháy mắt tinh nghịch!

Tôi thì tủm tỉm cười!

Buổi chiều mỗi ngày Duy đều ghé qua nhà tôi, khi thì mang cho tôi vài thứ tẩm bổ, khi thì mang cho tôi vài cuốn sách về văn hóa Mỹ, về hội họa và về văn học. Duy cũng biết tôi mê mẩn mấy loại sách này sao?

Món quà giáng sinh muộn mà tôi tặng Duy là một bức tranh do tôi tự vẽ, Duy đã rất vui khi nhận được món quà:

– Duy cảm thấy có cái gì đó rất giống với phong cách của Le-vi-tan trong bức tranh của Lưu Ly?

– Sao Duy lại so sánh tớ với ông ý, Duy không biết ông ý là họa sỹ người Nga, bậc thầy về tranh phong cảnh à?

– Duy biết chứ, nhưng Duy thấy vậy mà- Duy cười

– Duy thích bức tranh này không?

– Có chứ, Duy sẽ treo nó trong phòng ngủ của mình- Duy lại cười

Rồi chúng tôi lại cùng nhau bàn luận về những cuốn sách mà Duy đem tới cho tôi

– Lưu Ly đọc “Đồi gió hú” của Emily Bronti chưa?

– Đó là một câu chuyện buồn!

– Thế còn “Return Eden” của nữ nhà văn người Úc Rosalind Miles?

– Trở về Eden, cô gái trong truyện thật mạnh mẽ và kiên cường!

– Có giống Lưu Ly không? Duy cười



– Lưu Ly mít ướt mà đâu giống như cô ấy- Duy cười lên ha hả

– Tính trêu Lưu Ly sao, đọc cho Lưu Ly nghe “Giã từ vũ khí” của Hemingway đi

– Ừm …chú ý lắng nghe nhé!

Duy gằn giọng, rồi đọc cho tôi nghe “Giã từ vũ khí” của nhà văn người Mỹ Hemingway, thi thoảng cậu ấy thêm vào đó một vài câu với điệu bộ hài hước khiến tôi không nhịn cười được.

Những tia nắng đã xuất hiện trong mùa đông mặc dù nó mỏng manh và yếu ớt lắm, nhưng cũn đủ cho ta cái cảm giác khẽ khàng, ấm áp ở trong lòng!

Giá như cuộc sống cứ thế này trôi qua, thì hạnh phúc biết bao!

***

Tôi không nghĩ tới chuyện hai năm nữa sẽ ra trường? Tôi sẽ về Việt Nam? Hay ở lại nước Mỹ? Anh Dương bảo tôi ra trường, thì ở lại luôn đây kiếm một công việc ổn định rồi đi làm, xin việc ở đây dễ dàng hơn nhiều! Và nếu như tôi nhớ ba thì có thể sắp xếp một lúc nào đó, để về thăm ba cũng được. Nhưng trong đầu tôi vẫn còn mông lung lắm, tôi chưa thể đưa ra quyết định của mình được.

***

Vào những buổi chiều sau khi học xong, Duy đều đỗ xe trước cổng trường để đón tôi về nhà, nhưng nhiều lúc hai đứa không đi thẳng về nhà mà lại lang thang đi tới một chỗ nào đó trong Cleveland này.

Khi thì Duy chở tôi đi tới sông Cuyahogo, chúng tôi lại lang thang đi dạo trên bờ sông và thưởng ngoạn khung cảnh, hay ngồi ở một chỗ nào đó nhìn ra hồ Erie vào những chiều có nắng nhạt!

Cũng có khi chúng tôi lang thang, phiêu du trên những đại lộ lộng gió! Cleveland được mệnh danh là một trong những thành phố có tuyết rơi đẹp nhất thế giới, vậy nên việc đi dạo trên những cánh đồng tuyết, rồi nặn người tuyết chơi trò ném tuyết là cực kỳ thú vị.

Thậm chí, vào những buổi chiều u ám Duy lại chở tôi đi qua nghĩa trang Lakeview, để ngắm bức tượng rùng rợn với cái tên “Thiên Thần khóc”. Đây là bức tượng thiên thần Haserot nổi tiếng được tạo bởi một người tên là Herman vào năm 1923 cho gia đình Heserot, bức tượng trải qua bao tháng năm, và dưới tác động của các yếu tố tự nhiên nên tạo những đường chảy dài từ hốc mắt, trông như đang khóc vậy. Khi đi qua và ngắm nghía bức tượng lúc ra về tôi chẳng dám nói gì, cứ ngồi im, bị ám ảnh. Duy thì cứ cười!

Có lúc Duy còn nói, khi nào rảnh thì cậu ấy sẽ cho tôi đi thăm California, Texas vì ở đó có rất nhiều người Việt Nam sinh sống, đồng nghĩa với việc đó là sẽ có rất nhiều hàng quán để cho chúng tôi có thể thưởng thức. Còn tôi nói tôi muốn đi Hollywood tọa lạc trên thành phố Los Angeles- nơi được mệnh danh là kinh đô điện ảnh thế giới, nơi sản xuất ra những bộ phim bom tấn, hay đi tới tiểu bang Alaska băng giá-nơi lấy bông hoa lưu ly làm biểu tượng cho bang. Duy còn trêu tôi, tới Alaska phải cẩn thận vì Alaska có rất nhiều người tuyết. Tôi phì cười trước sự ngây ngô của cậu ấy!

Còn vào những ngày tuyết rơi nhiều, chúng tôi không thể đi đâu xa nên cách tốt nhất đó là chúng tôi lại tìm đến quán ăn Việt Nam nhỏ với bà chủ người Huế dịu dàng đó. Cả tôi và Duy đều cảm thấy ấm áp và thân thuộc mỗi khi ngồi ở đó, thưởng thức những món ăn bình dị, ngon tuyệt vời của Việt Nam.

Khi trông thấy tôi có vẻ buồn buồn thì Duy lại tìm cách để cho tôi vui. Đó là lúc cậu sang năn nỉ với bà chủ cho cậu được phục vụ quán tầm 1 tiếng đồng hồ mà chẳng cần phải trả lương, chẳng hiểu Duy nói những gì với bà ấy, mà bà ấy lại vui vẻ trao cho Duy chiếc tạp giề, rồi khi đó Duy thoăn thoắt chạy tới chạy lui trong quán ăn nhỏ, niềm nở chào đón nhứng vị khác người Mỹ, cả người Việt Nam, rồi lại còn tích cực giới thiệu cho bọn họ chọn ăn món ăn nào, hương vị ra làm sao. Rồi thi thoảng cậu ấy lại quay sang phía tôi với cái nháy mắt đầy tinh nghịch. Những lúc đó, tôi chỉ biết ngồi im và khẽ cười!

Vào những đêm trời quan chúng tôi lại đi lên một ngôi nhà cao tầng nào đó và cùng nhau ngắm nghía những vì sao hiếm hoi của mùa đông! Duy chỉ cho tôi đâu là sao Thiên lang, đâu là sao Sirius thuộc chòm sao Chó Lớn (Canis Major). Cao hơn một chút về phía tây là Rigel thuộc chòm sao Orion( Thợ Săn). Tôi chẳng thể nhớ hết được tên của những vì sao đó, chỉ biết rằng những vì sao mùa đông thường rất sáng và lung linh thôi.

Những tháng ngày đó…bên cạnh Duy là những ngày tháng tôi cảm thấy ấm áp và hạnh phúc nhất.

***

“Ba và mẹ yêu nhau trong hoàn cảnh nào?” Năm 7 tuổi tôi hỏi mẹ như vậy đó.

Mẹ ngạc nhiên trước câu hỏi của tôi:

“Sao con lại hỏi vậy, Lưu Ly?”

“Thì con muốn biết mà, mẹ kể đi mẹ?” Tôi năn nỉ mẹ hết lời

Và rồi mẹ cũng vui vẻ kể lại cho tôi:

“Ừ…thì ngày xưa ba và mẹ cùng học chung trong một trường đại học. Ba con học giỏi lại có nhiều tài lẻ nữa. Nhưng ban đầu mẹ chưa để ý nhiều tới ba con đâu cho tới một lần…” Kể tới đó mẹ tủm tỉm cười.

“Như thế nào ạ”

“Lúc đó mẹ nhìn thấy ba con ngồi một mình trên hành lang tầng ba không có ai đi qua cả, rồi ba nghêu ngao hát vừa đệm đàn, vừa hát một cách say sưa…Và khi đó mẹ cứ đứng yên ở một góc rồi nhìn ba hát. Bài hát đó sau này ba con vẫn thường hay hát lại cho mẹ nghe”

Rồi tôi lại hỏi mẹ:

“Vậy là mẹ yêu ba từ một bài hát?”

“Không hẳn như vậy đâu con, bài hát chỉ là một phần thôi” Mẹ xoa đầu tôi, mỉm cười.

“Nghĩa là như thế nào ạ?” Tôi thắc mắc.

“Cũng giống như một chất xúc tác ấy con”

“Như hai hợp chất hóa học ạ?”

“Ừm, cũng gần như vậy”

Tôi lặng im nghĩ ngợi vẩn vơ, rồi nói:

“Sau này con sẽ lấy người như ba”

Mẹ nhìn tôi mỉm cười dịu dàng

Hồi đó cứ mỗi lần nghe xong câu chuyện tình của hai ba mẹ, tới bữa cơm tối thường đem nó ra để trêu ba. Ba nhìn tôi, và nạt tôi ăn cơm mau lên, trẻ con để ý tới mấy chuyện đó làm gì. Ba vừa nói, vừa đỏ mặt. Còn mẹ và anh Dương thì khẽ nhìn nhau cười.

Có những hạnh phúc quá đỗi giản dị mà, giản dị nhưng ngọt ngào, như câu chuyện của mẹ và ba, hay cả câu chuyện của tôi và Duy nữa.

***

Tôi trở về nhà sau chuyến đi dạo loanh quanh trên bờ hồ Erie, Duy chở tôi về tới tận nhà. Tôi vào nhỏ, bật đèn lên anh Dương thì chưa về. Tôi mở tủ lấy ra chai nước, vặn nắp rồi tu một hơi. Tôi ngồi xuống vu vơ nghĩ ngợi.

Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, khiến cho tôi giật mình.

Tôi chạy sang nhấc máy

“Hello”

“Cô là Lưu Ly”. Một giọng nói bằng tiếng Anh vang lên trầm ấm bên tai tôi

“Dạ phải”

“Tôi cần gặp cô, có chuyện này liên quan tới cô. Tôi hẹn cô ở quán cà-phê số 8 trong thành phố, gần hồ Erie”

“Nhưng ông là ai?”

Tôi vừa hỏi, thì bên kia đã cúp máy, tiếng tút tút dài vang lên từng hồi!