Tôi sang tiểu bang Ohio ( nằm ở phía đông bắc nước Mỹ) và theo học vẽ tại một trường đại học về nghệ thuật, tôi không bao giờ từ bỏ niềm đam mê của mình. Tại tiểu bang Ohio có khoảng 40 trường đại học về nghệ thuật, tôi chọn một trường không mấy nổi tiếng lắm, nhưng vì tôi thích cái kiến trúc cổ kính mang đậm phong cách châu Âu của nó, với lại trường cũng gần nhà anh Dương sẽ tiện cho việc đi lại.
Tôi và anh Dương sống trong một căn nhà nhỏ, ở ngoại ô thành phố, khá là yên tình. Ngoài ra chúng tôi còn có một sân vườn nhỏ để trồng hoa, trong gia đình tôi ai cũng yêu thích những loại hoa nên đi đâu chúng tôi cũng trồng nó, hồi ở Sài Gòn tôi và ba cũng thường xuyên chăm sóc vườn hoa của chúng tôi.
Mỗi khi trồng hoa, tôi lại nhớ tớ thung lũng tràn ngập hoa lưu ly của chúng tôi, những nỗi buồn man mác lại gợn lên trong tôi nao nao khó gột tả lắm, tôi nhớ tới mẹ, nhớ tới Pi.
Đôi lúc những hình ảnh về Pi cứ hiện về trong tâm trí tôi một cách bất chợt, nó ứ đọng lại và gây cho tôi những cảm giác khó chịu, đau nhói ở trong tim. Đã gần 6 năm rồi còn gì, 6 năm cậu ấy rời xa cuộc sống của tôi, 6 năm tôi không được nhìn thấy ánh mắt, nụ cười của cậu ấy. Tôi nhớ cậu ấy nhiều lắm!
Tôi cũng nhớ tới mèo Bun, chú mèo nhỏ mà Pi tặng tôi, chú mèo nhỏ mang tên một con chó. Khi chuyển vào Sài Gòn, tôi không thể mang mèo Pi đi theo, ba tôi đã quyết định tặng nó cho bà góa Tư cạnh nhà tôi, tôi nghĩ để bà ấy nuôi là tốt nhất, bà ấy sống cô đơn bao năm một thân một mình, chẳng có con cái ở bên, có mèo Bun bà ấy sẽ cảm thấy bớt cô đơn hơn. Chẳng biết Bun còn sống hay đã chết rồi!
Pi rời bỏ cuộc sống của tôi bao năm qua, đáng lẽ tôi phải quên cậu ấy rồi, nhưng tôi không thể, chẳng bao giờ quên cậu ấy được. Trong lòng tôi vẫn không thôi nuôi nấng một tia hy vọng rằng cậu ấy sẽ trở lại gặp tôi…
Biết đâu có một ngày…!
***
July luôn là cô nàng của các bữa tiệc tùng, thi thoảng khi còn ở Việt Nam cô ấy vẫn thường hay tổ chức các bữa tiệc tụ tập những cô nàng đình đám trong trường, những buổi tiệc đó luôn thú hút được sự chú ý của mọi người.
July cũng rủ tôi tham gia những bữa tiệc của cô ấy, tôi tham gia và luôn là người về sớm nhất, bởi nơi nó không bao giờ hợp với những cô nàng sống nội tâm, thích sự yên tĩnh như tôi. Tôi thích cái cảm giác trốn mình vào một góc nào đó, một quán cà phê nhỏ trong một ngõ ngách nào chẳng hạn, để tự mình thưởng thức vị ngon tuyệt của những ly cà phê. Trước ở Sài Gòn, vào những ngày mưa tôi vẫn hay một mình tới những chốn đó, thưởng thức vị đậm đà ngai ngái của cà phê hòa quyện với thứ nhạc Trịnh da diết trữ tình!
Chiều thứ 7, July gọi điện cho tôi
“Honey à! Tối nay sang nhà tớ ăn tối nha?”
“Có chuyện gì sao?”
“Ờ…có một chuyện”
“Gì thế”
“Bí mật không thể bật mí”
“Ờ…bí mật”
Chắc nàng ta lại tính giới thiệu với tôi một anh chàng mới quen nào đó, một anh chàng người Pháp cực lãng mạn, một anh chàng người Mê-xi-cô với làn da bánh mật quyến rũ hay một anh chàng châu Á dịu dàng, có thể lắm!
Ở Việt Nam July có quen một vài anh chàng, rồi cũng trải qua một vài cuộc tình vội vã, chóng vánh. Nhưng chưa bao giờ tôi thấy July thực sự quý mến một anh chàng nào. Đúng là một cô nàng Sư Tử đào hoa!
Còn về phần tôi ư? Tôi không thể nào quên được quá khứ đam sâu, thì tôi có thể thích ai được chứ! Hồi còn học ở trường quốc tế, có một anh chàng người Úc để ý đến tôi, thậm chí tán tỉnh tôi nhưng tôi luôn tìm cách từ chối một cách lịch sự nhất, lâu dần cậu ta cũng bỏ cuộc.
6 giờ tối, tôi có mặt tại nhà July, July sống cùng ông bố người Anh, nhưng hiếm khi tôi thấy ông ấy ở nhà lắm.
– Hôm nay cậu định giới thiệu với tớ anh chàng nào đây?
– Một người rất đặc biệt!
– Một anh chàng người Pháp, một anh chàng người Ý hay một anh chàng người Hoa
– Một anh chàng người Việt Nam
– Sao trước giờ cậu bảo không thích người Việt mà, cậu từ chối anh Dương tới vài lần
– Nhưng người này đặc biệt lắm
– Ờ …thì đặc biệt!
– Cậu cứ chờ xem nhé!
July cười toe!
Khi tôi đang chuẩn bị nốt những món ăn tráng miệng, một vài chiếc bánh ngọt của Pháp, rồi món bánh táo( một món bánh mà người Mỹ yêu thích, và không thể thiếu trong những bữa ăn, bữa tiệc của họ).
Có tiếng chuông vang lên kính coong ngoài cửa! July nhanh nhảu chạy ra, trước đó cậu ấy đã đứng trước gương và thay hàng chục bộ váy, rồi cũng phải mất 15 phút để chỉnh sửa lại đầu tóc, móc tay hay chiếc khăn mỏng quàng ở cổ! Tôi chỉ cười rồi nói: Cậu xinh đẹp như vậy mặc gì mà chẳng đẹp!
Cánh cửa bằng gỗ sồi từ từ được mở ra, một bóng người khá cao và mảnh dẻ bước vào. Trông anh ta hơi gầy thì phải nhưng dáng đi thì vô cùng lịch lãm, một tay anh ta đút vào túi quần.
Rồi khi anh ta bước vào, khuôn mặt anh ta dần dần hiện rõ lên trong ánh đèn, một khuôn mặt gầy gầy, với chiếc mũi cao, đôi môi khá mỏng đang mím chặt lại, đôi mắt thì cương nghị nhưng toát lên sự lạnh lùng pha lẫn sự ấm áp.
Trong lý ức của tôi tồn tại gương mặt này, chiếc mũi đó và đôi mắt đặc biệt ấy-đôi mắt cương nghị và mạnh mẽ.
Tôi đứng như chết trân, lặng người đi. Là Pi ư? Pi đang đứng trước mặt tôi, nhưng tại sao, tại sao cậu ấy không nhận ra tôi, cô gái hoa lưu ly ngày nào, cô gái cùng dạo chơi trên thung lũng Lưu Ly ngày đó! Cậu ấy đã quên tôi rồi sao? Không! Không thể nào!
Tôi cứ đứng đó, nhìn đăm đăm vào Pi…
– Này! Lưu Ly cậu làm sao thế?
– À…tớ
– Giới thiệu với cậu! Đây là Duy bạn của tớ, tớ đã nói với cậu trước đó!
Duy một cái tên xa lạ
Rồi cậu ta tới chìa tay ra, tôi bối rối đưa tay lên bắt lại. Tim tôi loạn nhịp mất rồi
Đó là Duy, bạn của Lưu Ly. Không phải Pi, tôi đã nhầm.
Không ngờ trên đời này lại có hai con người giống nhau đến như vậy, họ thật giống nhau, khiến tôi suýt nữa nhầm lẫn.
Cậu ta tên Duy, ba cậu ta là bạn làm ăn với ba của Lưu Ly, hai người đã biết nhau từ trước đó rồi! Cậu ta cũng đang theo học ở một trường đại học về kinh doanh trong thành phố này.
Cậu ta nói cậu sinh ra và lớn lên ở Mỹ, cậu ta chưa bao giờ về Việt Nam, nhưng có một điều đặc biệt là cậu ta nói tiếng Việt cực chuẩn. Cậu ta nói là do ba dạy và đi học các lớp về ngôn ngữ và văn hóa Việt Nam từ nhỏ nên mới được như vậy. Cậu yêu Việt Nam vô cùng và cậu ao ước rằng mình được tới Việt Nam một lần.
Chúng tôi trò chuyện những câu chuyện về Việt Nam, thi thoảng tôi khẽ liếc nhìn cậu ta, trên đời này sao lại có hai người giống nhau đến một cách kỳ lạ vậy. Phải chăng đây là định mệnh, tôi không gặp lại Pi, nhưng tôi gặp lại hình ảnh của cậu ấy trong một con người khác với một cái tên khác.
Tôi từng đọc vài tin tức thú vị về khoa học đời sống trên một tạp chí Tiếng Anh nào đó, trong đó họ nghiên cứu và có nói rằng: Trên thế giới trong 7 tỷ người đang sinh sống trên Thế giới này, sẽ có khoảng bốn người gần giống bạn. Tôi nhận thấy điều đó cũng. Ví dụ như trên mục giải trí của mỗi bài báo thi thoảng có đưa tin phát hiện ra bản sao của nữ ca sỹ Adele, Lady Gaga, Rihanna… hay diễn viên Hollywood nổi tiếng nào đó, đại khái như vậy. Những lần đó, tôi có ấn vào xem thì thấy cũng giống thật, tôi kéo xuống bên dưới xem comment của mọi người như thế nào, người thì bảo: “Ôi giống nhau quá, như hai giọt nước vậy” “Adele vẫn xinh hơn” hay thậm chí có người lại nói rằng: “Giống đâu mà giống, đúng là báo mương, báo cống, báo rau cải, lá cải…”. Xem xong đọc xong tôi cũng chỉ cười, rồi để đó!
Tới hôm nay tôi mới tin đó là sự thật! Quả nhiên trên đời này, có hai người giống như nhau, hệt như nhau. Nhưng chẳng liên quan gì tới nhau!
Ba từng nói với tôi: Trên đời luôn tồn tại hai chữ: Định mệnh! Hiểu theo nghĩ nào thì nó vẫn là định mệnh. Hôm nay tôi đã gặp lại hình ảnh của Pi trong một người khác, một cái tên khác, một cuộc sống khác, một hoàn cảnh và một số phận khác. Vậy đó đúng là chẳng bao giờ lường trước được với cuộc đời.
Tôi cũng nhận ra ngày hôm đó, những hình ảnh của Pi lại tràn ngập trong tâm trí của tôi, ám ảnh tâm trí của tôi, những giấc mơ của tôi
“Tới một ngày nào đó…tớ sẽ gặp lại cậu Pi à
Và…
…tớ đã gặp lại cậu, hình ảnh của cậu trong một người khác”
Đó phải chăng là định mệnh?
Duy là bạn Lưu Ly, không phải Pi, Pi là cậu bạn nhỏ bé, mạnh mẽ cương nghị của tôi. Cậu bé dũng cảm luôn luôn bảo vệ tôi, hứa sẽ chăm sóc cho tôi. Và rồi, rời bỏ cuộc sống của tôi đột ngột, mau chóng, vội vã…
Đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ gì, ngủ đi Lưu Ly. Ngủ đi!
Tôi đã tự an ủi mình như thế đó! Nhưng khi đi ngủ, những cơn ác mộng vẫn không buông tha cho tôi!
“Mèo Bun của tớ đâu hả? Lưu Ly?”
“Tớ xin lỗi Pi à…xin lỗi”
“Cậu đã giết mèo Bun, cậu thật độc ác Lưu Ly à”
“Không phải như thế…tớ”
“Cậu là đồ độc ác” Giọng nói của Pi cứ vang lên trong đầu tôi, tôi sợ hãi
Rồi khi giật mình tỉnh dậy, tôi mới biết tôi vừa trải qua một cơn ác một khủng khiếp vô cùng. Người tôi ướt đẫm mô hôi!
***
Duy
Sau bữa ăn tối ở nhà July, Duy ra về với tâm trạng mệt mỏi!
Công việc học hành và những mối lo toan trong cuộc sống luôn khiến anh cảm thấy thế.
Đôi khi Duy thấy mình không hợp với cái xã hội này, nó quá nhộn nhịp và vội vã. Ta cứ phải gồng mình lên chạy theo nó và kết quả là thu về sự mỏi mệt, mà đôi khi chẳng giải quyết được việc gì cả.
Đã có lúc anh muốn vứt bỏ tất cả, vứt bỏ mọi thứ để chạy tôi một nơi xa xôi nào đó, không ồn ã, không khói xe, không rượu bia, không cãi vã, không công việc, không học hành. Và thay vào đó là những việc khác như: đi dạo trên một cánh đồng đầy hoa, một vùng bình nguyên nắng gió chan hòa. Rồi được đi trồng hoa vào mùa xuân, đi câu cá, thu hoạch cam táo vào mùa thu. Rồi mùa đông thu mình trong căn nhà nhỏ bên lò sưởi ấm áp, rồi kể cho nhau nghe những câu chuyện cổ An-đéc-xen về nàng tiên cá, về chú lính chì dũng cảm hay bà chúa tuyết độc ác, đọc cho nhau nghe những tiểu thuyết kinh điển về gia đình, về tình yêu, cuộc sống của Héc-to ma-lot, Henrichsienkievich chẳng hạn. Cứ nghĩ tới việc đó anh cảm thấy hạnh phúc biết bao.
Nhưng thực tại anh vẫn đang ngồi yên trong căn phòng lạnh lẽo với ly rượu trên bàn, anh lại uống:
– Sao con về muộn vậy Duy. Ba Duy kên tiếng
– Thì ba cũng vừa mới về mà, đâu thua kém gì con?
Rồi ông ấy bật đèn lên, ánh sáng rọi chiếu khắp căn bếp
– Ba mới lo xong việc ở công ty?
– Ba thì lúc nào chẳng bận- Duy cười khẩy
– Hôm nay con đi đâu?
– Con đi gặp bạn con
– Con nên bớt đi chơi và lo dần cho sự nghiệp của mình đi. Con cũng 20 tuổi rồi còn gì.
– Thì con vẫn đang lo đây, lo sốt vó lên ấy chứ- Duy cười
– Con nên nghiêm túc hơn trong chuyện này Duy à
– Con đang nghiêm túc mà ba
– Ta chỉ lo cho con thôi
– Con biết! Thank Dad
Duy lại tiếp tục uống
Những cuộc nói chuyện của ba và Duy luôn lạnh nhạt như vậy. Đơn giản vì ba ít khi ở nhà, tù nhỏ anh đã như thế, luôn sống trong cô đơn, mẹ mất từ khi anh mơi sinh ra nên anh chẳng nhận được một tình yêu thương nào trọn vẹn cả. Ba yêu thương anh, nhưng sự yêu thương của ba chỉ dừng lại ở một căn nhà với những tiện nghi đầy đủ, một chiếc xe ô và vô số thứ đáng giá khác. Chỉ vậy thôi, cũng được cho là yêu thương sao?
Có lẽ ba cũng cảm thấy quen với những cuộc nói chuyện như thế này rồi nên ông cũng chẳng nói gì?
– Ba này- Duy lên tiếng, khi ba chuẩn bị lên lầu.
– Gì con?
– Mẹ con là người như thế nào?
– Sao con lại hỏi vậy? Chẳng phải ba đã nói với con hết rồi sao? Mẹ mất ngay sau khi con chào đời?
– Điều đó con biết, ba đã nói cả trăm lần rồi, con muốn ba kể nhiều hơn thế? Chẳng hạn như mẹ con là người thế nào? Có xinh đẹp không? Có biết nấu những món ăn Việt Nam không chẳng hạn, đại khái như thế!
– Con đang quen một cô gái người Việt?
– Cũng có thể
Ba Duy im lặng, không nói gì thêm nữa, ông đi thẳng lên phòng. Duy tiếp tục nhâm nhi những ly rượu và nghĩ ngợi
Ba anh ít khi chia sẻ với anh những điều về mẹ anh, mặc dù anh rất muốn nghe. Hôm nay khi đứng trước mặt cô gái Việt Nam nhỏ nhắn đó, anh lại nghĩ tới mẹ anh.
Chắc mẹ anh cũng giống như cô gái đó. Anh cũng nhận ra rằng, ở co gái ấy có thứ gì đó đặc biệt lắm, điều đó ám ảnh anh. Đôi mắt hồn nhiên đó, cứ xoáy sâu trong tâm trí của anh, đôi mắt đó như trước đựng những điều bí ẩn mà anh không thể khám phá được. Rồi khi cô ấy cười, một nụ cười dịu dàng và nữ tính, một nụ cười như tia nắng hiếm hoi trong mùa đông ở Ohio.
Cô gái ấy còn có một cái tên đặc biệt, tên một loài hoa xinh đẹp nhưng mỏng manh, yếu đuối, bông hoa cần được sự bảo vệ và chở che.
Duy chưa bao giờ thấy được gương mặt mẹ, vì mẹ mất sau khi hạ sinh anh. Khi lớn lên anh hỏi ba, có giữ tấm ảnh nào của mẹ không? Ba nói có, rồi khi nào ba sẽ tìm lại cho, nhưng dần dà ông quên đi điều đó. Anh cũng không hỏi nữa.
Anh cảm thấy mình thiệt thòi vì không có mẹ ở bên, không có mẹ dắt tay đi dạo phố, không có mẹ kể những câu chuyện cổ tích, hát những bài hát ru trước khi đi ngủ. Anh luôn cảm thấy cô đơn! Luôn luôn như vậy!
Chỉ tới hôm nay, gặp Lưu Ly- cô gái Việt Nam bé nhỏ ấy! Anh cảm thấy khe khẽ, một chút xíu bình yên trở lại trong con người anh, điều đó thực lạ lùng, lạ lùng nhưng kỳ diệu.
Rồi tới khi ánh mắt anh chạm vào ánh mắt cô ấy, trái tim anh như ngưng đập lại vậy.
Phải chăng đây là cô gái là định mệnh của đời anh!
Anh đã quý mến cô ấy ngay sau cái nhìn đầu tiên!
Và …Điều đó đối với anh nó quan trọng lắm!