Đến Cổ Đại Làm Vương Gia

Chương 11: Huynh có muốn đi cùng ta không

Tôi cảm thấy ôm bạch kim công tử bao nhiêu cũng không đủ, nhưng không thể cứ đứng ôm nhau như vậy. Tiếc nuối buông bạch kim công tử ra, tôi đưa tay cầm lấy tay của hắn.

"Sao tay huynh lại lạnh như vậy, huynh đứng ở đây bao lâu rồi" Tôi cầm tay của hắn dắt vào trong nhà "Sao không biết vào trong phòng ngồi, đứng ngoài đấy gió thổi ốm mất thì sao"

Tôi lải nhải một hồi, không thấy người đăng sau nói gì "Sao huynh không nói"

"Không lâu" Hắn nhẹ đáp lại.

Tôi khẽ hừ một tiếng, ngồi xuống ghế ôm lấy hai tay của hắn vào lòng ủ ấm.

"Huynh đứng ở đấy làm gì, đợi ta sao" Tôi nói xong đưa mặt lại gần mặt hắn để xem hắn có phản ứng gì không, không hiểu sao tôi rất muốn trêu ghẹo bạch kim công tử.

Thấy tôi lại gần hắn vội quay mặt đi, không nói gì.

"Mau nói chuyện a, huynh không nói là ta đi đấy" Tôi nói xong thấy bạch kim công tử quay lại, tí nữa thì chạm vào mặt tôi, tôi hơi tiếc nuối.

"Ngươi muốn đi" bạch kim công tử nói, giọng nói hay ghê.

Tôi thấy hắn muốn rút tay về, tôi vội kéo lại "Không có, ta sao lại muốn đi cơ chứ, ta muốn ở cạnh huynh mà"

"Mấy hôm không gặp ta, huynh có nhớ ta không"

Bạch kim công tử thấy tôi nói vậy một lúc sau mới nhẹ gật đầu, trời ơi tim tôi như muốn nhũn ra.

"Ta cũng nhớ huynh, nhớ nhiều nhiều lắm luôn"

Tôi thấy khóe môi của bạch kim công tử khẽ cong lên.

"Huynh sao lại ở đây" Tôi tò mò nói ra thắc mắc của mình.

Bạch kim công tử khẽ nắm tay tôi, sau đó nói "Ta cũng không biết, từ nhỏ đã sống ở đây"

Từ nhỏ đã sống ở đây rồi, không phải là con rơi của vị hoàng đế đời trước đó chứ, nghĩ đến đây không hiểu sao tôi cảm thấy khó chịu. Một đống truyện cung đình bí sử hiện lên làm tôi cảm thấy rùng mình.

"Hằng ngày huynh vẫn ở đây một mình à, ý ta là không có ai đến chăm sóc huynh ư" Tôi chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt của bạch kim công tử.

Hắn suy nghĩ rồi nói "Ngày bé có, sau này hằng ngày có người đến đưa cơm"

Sống một mình ở nơi này, đúng là không dễ dàng gì, tôi có thể thông cảm cho cách nói chuyện cộc lốc đấy của anh đẹp troai này. Thật muốn mang bạch kim công tử về nhà nuôi quá, vừa nghĩ vật miệng tôi đã nhanh hơn não.

"Huynh có muốn đi cùng ta không"

Bạch kim công tử có vẻ bất ngờ trước lời nói của tôi, ánh bạc trong mắt hắn sáng lên vài phần, hắn cứ như vậy im lặng không nói gì.

Tôi thấy mình cũng hơi đường đột, như mấy kẻ bắt cóc trẻ con vậy.

"Ta sẽ đối xử tốt với huynh, ta sẽ mang huynh ra khỏi nơi này" Không hiểu sao tôi lại ấm đầu nói ra lời đó, nhưng tôi không hối hận, tôi như tìm ra hướng đi cho mình vậy. Tôi muốn đối xử thật tốt với người con trai trước mặt này.

"Umk"

"..."

Không thể nói nhiều hơn hai câu được sao, người ta vừa mới thổ lộ với huynh đấy...

Tôi đưa tay nhéo nhéo má của bạch kim công tử "Sao lại mặt than mà cũng đẹp trai như vậy chứ"

Sau khi bị tôi nhéo nhéo mấy cái mặt hắn hơi đỏ lên, tránh bàn tay của tôi, tôi thấy thú vị tiếp tục sán lại gần.

"Đừng nghịch" Cuối cùng hắn cũng chịu mở miệng nói. . TruyenHD

Nhưng mà tôi sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy, hai bàn tay của tôi đều đưa lên tập kịch hai má của hắn. Thần Phù ngả ra đằng sau, tôi theo đà ngã vào người hắn, hai tay thay vì nhéo má tôi vòng qua cổ hắn, cả người sát lại...

Khụ... khụ từ lúc sinh ra đến giờ tôi mới nhận ra thì ra tôi cũng là một sắc nam...

Thần Phù hơi cứng đơ người lại, vội đỡ lấy tôi sợ tôi ngã lăn xuống đất, mùi hương cây cỏ thoang thoảng quanh mũi, thật dễ chịu...

"Không sao chứ" Bạch kim công tử hơi lo lắng hỏi tôi, vì tôi cứ nằm ngay đơ trên người hắn mà không chịu dậy.

"Buồn ngủ quá" Tôi nói rồi ngồi dậy "Hôm nay ta ngủ ở chỗ huynh được không"

Thực ra thì hoàng tử sau khi xuất cung lập phủ thì không được qua đêm trong cung, nhưng hoàng huynh của tôi vốn chiều tôi với Ngọc Hòa, nên thỉnh thoảng có tiệc muộn quá vẫn có thể ngủ lại.

Bỏ lại bộ dạng bất ngờ đến ngơ ngạc của Thần Phù, tôi vỗ vỗ hắn một cái rồi mỉm cười đi về phía phòng ngủ. Căn phòng cũng đơn sơ như chủ nhân của nó vậy, một chiếc giường được kê cạnh tường bên cạnh là một chiếc bàn, tủ quần áo được kê sát tường. Cửa sổ mở ra, có thể nhìn thấy giàn hoa tử đằng ngoài sân, cảm giác thật yên bình.

Thần phù theo tôi vào trong phòng, sau đó cất lời "Ngươi muốn ngủ lại đây"

Tôi ngồi lên giường nhìn về phía hắn cười nói "Đúng vậy, hôm nay ta sẽ ngủ ở đây, ta sẽ chăm sóc huynh"

Thần Phù không nói gì nữa, đi về phía tủ sau đó mở tủ lấy một bộ chăn gối. Tôi vội chạy đến ôm lấy "Cái này cho ta sao"

Hắn gật đầu, sau lại dễ thương như thế không biết. "Này ta bảo ta ngủ lại huynh không phản đối gì à, nếu người khác đòi ngủ lại huynh cũng để cho người ta ngủ lại à" Tôi vội chất vấn.

"Không có người khác" Nghe hắn nói vậy tôi cảm thấy hơi xót xa, ý hắn là sẽ không có ai đến đây với hắn phải không... Mãi sau tôi mới hiểu ý nghĩ của lời nói ấy Không có người khác, vì những người chỉ cần có ý định tiếp cận hắn đều đã bị gϊếŧ rồi.

Tôi trải chăn ra rồi thoát y phục, tôi có thói quen đi ngủ chỉ mặc một chiếc áo mỏng bên trong, Thần phù nghe thấy tiếng tôi thoát y phục hắn vẫn chăm chú nhìn về phía tôi, trong một giây nào đó tôi đã nghĩ rằng mắt của hắn có thể nhìn thấy.

"Huynh có muốn thay đồ ngủ không, ta giúp huynh" Tôi nhiệt tình tự đề cử mình, nhưng có vẻ bạch kim công tử không muốn trọng dụng tôi.

Hắn quay mặt đi nói "Ta tự làm được" sau đó tự cởi lớp áo ngoài rồi treo lên.

"Mau vào đây, ta làm ấm giường cho huynh rồi"

Mùa đông thật lạnh, chỗ của bạch kim công tử còn lạnh hơn, có vẻ đồ dùng của hắn bị đám người hầu ăn chặn, than đốt đã không còn hồng nữa, chỉ còn chút tàn dư lại. Tôi cảm thấy vô cùng bức xúc chỉ muốn đập cho bọn người hầu ấy một trận.

Bạch Kim công tử hơi chần chừ một chút sau đó cũng lằm lên giường, tôi vội đắp chăn cho hắn.

"Ta có chăn" Hắn nói xong muốn tự kéo chăn của mình, tôi giữ tay hắn lại.

"Lạnh như vậy phải đắp hai chăn chồng lên nhau mới ấm" nói xong tôi đắp đắp chồng hai chăn lên với nhau rồi chặn chặn lại, để không cho gió lùa vào.

Bạch Kim công tử chỉ kịp nói một câu "Huynh... huynh..." rồi bị hành động của tôi làm không nói được câu nào luôn.

Đắp xong chăm cho cả hai tôi xích lại gần chỗ bạch kim công tử "Mùa đông lằm cạnh nhau như vậy mới ấm, sao người huynh lúc nào cũng lạnh như vậy"

Tôi lắm lấy tay hắn muốn ủ ấm cho hắn.

Hắn rút tay lại nói "Ta không lạnh"

Tôi vẫn kéo lấy tay hắn rồi ôm lấy "Lạnh như vậy mà bảo không lạnh, ta bảo rồi ta sẽ đối xử tốt với huynh. Yên tâm, ta sẽ không để huynh bị lạnh" nói xong tôi ôm lấy tay hắn rồi ngáp một cái.

Tôi vốn là người khó ngủ, cứ ngỡ hôm nay ngủ lạ chỗ sẽ không ngủ được, nào ngờ chỉ một lúc tôi đã thϊếp đi, mùi hương cây cỏ thật dễ chịu.