Đến Cổ Đại Làm Vương Gia

Chương 2: Ánh trăng màu bạc

Hoàng thượng thấy tôi đã hiểu chuyện hơn thì vô cùng mừng rỡ, bảo tôi đi thăm thái hậu bà ấy mấy ngày hôm nay vì tôi mà buồn lo không ít. Tôi vâng dạ rồi mang theo nội thị ra khỏi điện kim loan đi đến từ ninh cung của thái hậu.

Vì lần đầu được đi dạo trong cung tôi vô cùng hồi hộp, dựa theo ký ức của nguyên chủ tôi men theo con đường đá đi qua hồ sen thái vân để đi đến chỗ của thái hậu. Đúng là nơi của vua ở mọi cảnh vật đều được thiết kế và trang hoàng vô cùng xa hoa và lộng lẫy. Mặt trời đã bắt đầu ngả bóng, hoàng hôn buông xuống làm cảnh vật càng nên thơ chữ tình.

Khi vừa bước đến cổng từ ninh cung cung nữ bên trong đã vô cùng nhiệt tình chào đón tôi

"Vương gia ngài đến rồi, thái hậu rất lo lắng cho ngài, cứ nhắc ngài suốt" Một cung nữ tầm 20 tuổi, quần áo thướt tha chạy đến bên tôi, cười tươi đón tiếp.

"Mấy ngày hôm nay để cho mẫu hậu phải lo nghĩ rồi" tôi nói rồi đi theo nội thị vào bên trong từ ninh cung

Thái hậu thấy tôi đến thì mừng rỡ sai người đi chuẩn bị điểm tâm tôi thích, rồi kéo tay tôi ngồi xuống cạnh bà.

"Hy nhi, con lại gầy đi rồi" Bà thở dài nhìn tôi "Sao con lại dại dột như thế chứ, con hành hạ bản thân mình như vậy, vì một người đàn ông mà làm đến thế con thấy có đáng không"

Nhìn từng giọt nước mắt lăn dài trên gò má của thái hậu Hương thị mà lòng tôi thấy chua xót lạ thường, tôi nhìn thái hậu an ủi nói.

"Mẫu hậu con sai rồi, con biết con sai rồi, từ nay không hành động như thế nữa"

Thái hậu thấy tôi nhận sai thì cũng hơi dịu lại, nhưng rồi lại ưu tư nói

"Con nhất định phải lấy tướng quân Anh Vũ sao"

Tướng quân Anh Vũ, con trai của thượng thư bộ binh Hoàng Thạch, người mà vương gia "Phục Hy" dù chết cũng phải lấy cho bằng được. Thấy ánh mắt đầy lo lắng của thái hậu Hương Thị nhìn mình tôi nhẹ cười nói.

"Con từ bỏ rồi mẫu hậu, lấy một người mà không yêu mình cũng chẳng thể vui vẻ hạnh phúc được, con bảo với hoàng huynh rồi, con sẽ tìm người thật tâm thương con không muốn gượng ép người khác"

"Ôi đứa con đáng thương của ta" Nói xong thái hậu lại ôm tôi rồi khóc một trận

Thật sự là tôi rất sợ nước mắt của nữ nhân, thấy thái hậu Hương thị nước mắt như mưa mà chân tay tôi luống cuống không biết phải làm gì.

"Mẫu hậu..." Thấy thái hậu khóc mà không có điểm dừng tôi đành gọi một tiếng.

Thái hậu Hương thị vỗ nhẹ xuống tay tôi nói "Hy nhi, dù con có thích ai thì cũng phải giữ lại một phần tình cảm cho mình, không nên vì người ta mà vứt bỏ bản thân"

Tôi gật đầu vâng một tiếng

"Rồi một khi lớn lên con sẽ biết tình cảm không phải là duy nhất, con còn trẻ điên cuồng vì tình yêu như vậy là đủ rồi. Ta cứ nghĩ chỉ cần bảo bọc con đủ tốt, không để ai bắt nạt con cho con một cuộc sống tiêu dao cả đời. Nhưng chuyện tình cảm này đã cho thấy con cần mạnh mẽ và trưởng thành hơn, ta không thể lúc nào cũng bao bọc chở che cho con mãi được"

Sống trong cung ngần đấy năm, bao nhiêu lần đấu đá, ngồi lên được chiếc ghế thái hậu này chắc chắn thái hậu Hương thị không phải là một người đàn bà tầm thường.

"Mẫu hậu con đã trưởng thành rồi, dạo một vòng quỷ môn quan con cũng đã nhìn thấu được rất nhiều việc. Mẫu hậu yên tâm con sẽ không để người phải lo lắng vì con như trước nữa."

"Tốt, tốt..." Thái hậu Hương thị vui vẻ vỗ vỗ tay tôi, để thái hậu yên tâm về mình tôi ở lại dùng bữa tối nói chuyện phiếm với bà rồi mới ra về.

Lúc tôi đi về bà còn chuẩn bị rất nhiều thuốc bổ bắt tôi bồi bổ tốt bản thân, còn dặn vài hôm nữa cứ ở phủ tĩnh dưỡng cho khỏe, không cần ngày nào cũng phải vào cung vấn an bà.

Thấy bà quan tâm tôi như vậy tôi lại nhớ đến người mẹ của mình ở hiện đại, không biết giờ họ như thế nào. Sống mũi cay cay, cuối cùng cũng rơi vài giọt nước mắt thật tâm đi ra khỏi cung thái hậu.

Trời đã hơi sẩm tối, hai bên đường đèn l*иg đã được treo lên, tôi đi trên con đường đá dẫn ra ngoài cung. Nội thị đã bị tôi điều đi chuẩn bị xe ngựa, hiện tại tôi chỉ có thể nương theo trí nhớ của nguyên chủ mà đi... Đi... đi... đi mãi, mợ nó chắc là tôi đã quá tự tin vào trí nhớ của nguyên chủ hoặc cũng có thể hy vọng khi xuyên không, tính mù đường của tôi cũng không xuyên theo.

Nhưng tiếc thay, cái tính mù đường quyết không tha theo tôi đến cổ đại luôn.

Nhìn xung quanh sao thấy hơi lạ, không có trang hoàng cầu kỳ như những chỗ tôi đi qua trước đó, đèn l*иg treo cũng ít hơn hẳn. Bỗng tôi thấy lạnh cả người, không phải đi nhầm vào lãnh cung hay gì chứ, eo ôi tôi nhát gan lắm, cố lần theo con đường đá để quay trở về con đường lúc trước, mà sao càng đi càng thấy lạ vcc thế này.

Mà lúc đi còn không gặp được một cung nữ, thị về nào để hỏi đường nữa chứ, cố bình tĩnh lục lại trí nhớ của nguyên chủ, mợ nó nguyên chủ căn bản cũng chưa đi đến nơi này bao giờ... giờ tôi thực sự rất muốn khóc rồi đấy.

Bỗng xa xa thấy ánh đèn le lói, tôi rảo bước đi đến đó, trước mặt là một căn nhà ánh đèn le lói từ trong nhà hắt ra. Tôi ngó vào trong không thấy ai, lại chạy xung quanh tìm, muốn tìm thấy một người để tôi biết đây là hiện thực.

Đi được vài bước tôi sững người, nhìn hình ảnh trước mặt... Bên cạnh cây ngô đồng trong sân có một nam nhân đứng đó, nam nhân quay lưng về phía tôi mái tóc màu bạc xõa xuống như thác nươc, ánh trăng chiếu lên người hắn phản phất một sự huyền bí đầy cuốn hút. Có thể vì nghe được tiếng động hắn quay người lại nhìn tôi...

Tôi nín thở theo từng động tác của nam nhân đó, tôi có thể cảm nhận được dòng máu nóng trong người có nguy cơ chảy ra từ đằng mũi, tôi vội lấy tay chặn mũi mình.

"Ai đó" Nam nhân nghiêng đầu tỏ ra ngạc nhiên hỏi

Mái tóc màu bạc theo từng động tác của nam nhân mà trượt xuống, giọng nó trầm ấm. Làn da bạch ngọc trong suốt dưới ánh trăng, từng đường nét trên mặt đều hài hòa khiến tôi tưởng như mình đang gặp một vị thần của Hy Lạp.

"Ta, ta..." Tôi bất ngờ đến không nói được câu nào.

Có vẻ nam nhân rất ngạc nhiên khi có người xuất hiện ở đây, hắn hơi hé miệng rồi mím môi lại bước về phía căn nhà đằng trước.

Thấy động tác của nam nhân tôi sực tỉnh rồi chạy theo hắn vào trong nhà. Nhìn người trước mặt sờ sờ mặt bàn rồi tự rót cho mình một chén nước, không thèm quan tâm đến sự xuất hiện của một người lạ là tôi đây.

Tôi thấy có gì là lạ vội đưa tay xua xua trước mặt nam nhân, không thấy hắn có phản ứng gì, tôi hơi sốt ruột.

"Huynh, huynh không nhìn được à"

Nghe tôi nói hắn hơi sững người, nhưng rồi không phản ứng lại. Mặc kệ có một người khách không mời mà đến như tôi, hắn đi vào gian trong đóng cửa chuẩn bị đi ngủ.

Tôi nhìn theo bóng lưng hắn không hiểu cảm xúc hỗn loạn trong lòng mình bây giờ là như thế nào.

Tôi thở dài đi ra khỏi phòng còn không quên thổi tắt nến rồi đóng cửa cho hắn.

Ngoài trời ánh trăng sáng chiếu xuống cảnh vật, khiến tôi cảm thấy mình lẻ loi đến lạ, ngoảnh đầu nhìn lại ngôi nhà tranh của người nam nhân nọ, không hiểu sao tôi thấy mình không muốn rời đi.