Chương 1: Gia sư có tình cảm với cậu học trò nhỏ.-------------------------
Một buổi chiều mùa thu mát mẻ, khi mà tiếng trống tan trường đã vang lên từ lâu, giờ cao điểm của thành phố một lần nữa bắt đầu. Trên vỉa hè bên đường lớn có một cậu học trò đang vội vội vàng vàng chạy như bay về nhà.
"Muộn học mất rồi, muộn học mất rồi. Có khi nào anh ấy sẽ phạt giao thêm bài tập không??"
Chử Dương thầm nghĩ trong lòng, chỉ tưởng tượng ra cảnh Ngôn Duật phải ngồi chờ cậu đến thiếu kiên nhẫn và suy tính đến chuyện trừng phạt cậu thì Chử Dương không khỏi lo sợ, hận bản thân không thể một bước liền về tới nhà ngay lập tức.
Vừa mới đặt chân tới cửa nhà, cậu học trò nhỏ ngoan ngoãn chào mẹ một câu rồi chạy vụt lên phòng, cậu mở cửa ra...Quả nhiên, anh gia sư đã ngồi sẵn ở đó đọc tài liệu chờ cậu về rồi. Chử Dương thở hồng hộc khiến l*иg ngực phập phồng, trên trán cậu còn lấm tấm mồ hôi cho thấy cậu đã cố gắng về nhà thật sớm để kịp giờ học.
Nhận ra được cậu khổ sở chạy nhanh về nhà cho sớm là vì không muốn để anh đợi chờ, Ngôn Duật ngồi đây nãy giờ cũng không còn cảm thấy tức giận, nhưng anh vẫn nghi hoặc tại sao cậu lại về muộn như vậy?
"Dương Dương làm gì mà giờ mới về hửm? Có biết anh ở nhà đã chờ bao lâu rồi không?"
Cậu học trò nhỏ đáng thương nhanh chóng ngồi vào chỗ của mình, sợ sệt nhìn Ngôn Duật hỏi han mà như đang điều tra. Ánh mắt anh nhìn cậu như muốn xuyên thấu con người cậu vậy. Chử Dương nắm lấy góc áo nghịch nghịch mà không dám nhìn mặt anh, lắp bắp đáp:
"Em...xe đạp của em đi phải đồ nhọn bị nổ lốp mất rồi, phải đem đi sửa nên mới về muộn..."
Nói rồi cậu còn len lén nhìn Ngôn Duật, thấy anh đã nguôi giận được đôi chút cậu liền nhân cơ hội mà lấy lòng:
"Em xin lỗi anh mà, em không có cố ý về muộn đâu. Anh đừng giận, cũng đừng phạt em nhá..."
Nghe xong câu nói này của cậu Ngôn Duật không khỏi bật cười thành tiếng, cậu vì sợ anh giận mà giải thích rõ ràng, còn cố ý lấy lòng anh khiến anh vô cùng vui sướиɠ, nhưng gia sư ranh mãnh nào biết cậu chỉ vì không muốn làm thêm bài tập mà thôi.
"Anh không giận em, chạy đường xa như vậy chắc em cũng mệt, uống nước đi rồi bắt đầu học bài."
Nghe được lời này Chử Dương vô cùng vui vẻ như được ban ân xá, đôi mắt ngây ngô ngước nhìn Ngôn Duật khiến anh rung động, nhưng nhóc ngốc này chẳng thèm nhận ra anh thương cậu nhiều bao nhiêu.
Chử Dương cầm chai nước trên bàn lên tu một hơi lớn rồi bắt đầu chăm chú lấy sách vở ra chuẩn bị học bài. Còn không thèm để ý tới Ngôn Duật đang nhoẻn miệng cười khi thấy anh và cậu vừa hôn gián tiếp qua miệng chai.
Nghe tiếng nói Ngôn Duật giảng bài văng vẳng bên tai, cậu học trò nhỏ không hiểu tại sao tim mình cứ đập thình thịch mà không chịu ngừng lại, điều đó khiến cho cậu không thể tập trung vào việc học như lúc trước được.
Từng hành động và cử chỉ của Chử Dương đều bị anh thu hết vào mắt, anh chỉ nhếch môi cười, tay khoác lên vai của cậu rồi dựa sát lại gần cậu, tay chỉ lên từng chữ số giảng bài vô cùng chuyên chú.
Khoảng cách hai người vô cùng gần nhau đến nỗi Chử Dương chỉ cần quay ra là sẽ hôn lên má của Ngôn Duật, cậu xấu hổ đến nỗi hai má và tai đều ửng đỏ cả lên khiến người khác chỉ muốn cắn yêu cho một cái. Cậu thầm nghĩ:
"Aaaa chịu hết nổi rồi!"
Thế nhưng đời đâu có như là mơ, ngày mai là kì kiểm tra tới rồi, cậu phải chăm chỉ học bài và ôn tập thì mới có thể đạt điểm cao được. Vì vậy, cậu tự chỉnh đốn lại tâm trí rồi nghiêm túc nghe Ngôn Duật giảng bài. Anh thấy cậu chăm chú học như một chú thỏ nhỏ ngoan ngoãn, nghe lời thì càng thêm yêu thích cậu, chỉ muốn đè cậu ra hôn hôn vài cái thôi, nhưng anh phải nhịn lại, nếu không cậu sẽ sợ sệt và chạy trốn khỏi anh mất. Ngôn Duật buồn lòng thầm nghĩ.
Khi hai người hoàn thành bài tập xong cũng đã tới giờ cơm tối. Bụng nhỏ của Chử Dương ọt ọt kêu lên, biểu tình rằng nó muốn được thức ăn lấp đầy. Cậu xấu hổ gãi gãi đầu rồi quay ra nhìn Ngôn Duật, anh buông sách trong tay xuống, dựa lưng vào ghế. Trông anh lúc này vừa tùy ý lại hờ hững khiến tim Chử Dương lỡ một nhịp.
"Dương Dương đói rồi? Hôm nay học đến đây thôi. Nhớ ăn uống ngủ nghỉ đầy đủ nhé."
Rồi hai người cùng nhau đi xuống dưới tầng, mẹ Chử Dương đang bày sẵn cơm ra bàn, bà mỉm cười hiền hậu nhìn anh gia sư đẹp trai:
"Học xong rồi đấy à? Tiểu Duật có muốn ở lại ăn cơm chung với nhà cô không?"
Ngôn Duật cũng nở một nụ cười chuẩn con trai nhà lành đáp lại bà, khiêm tốn mà từ chối lời mời của mẹ Chử:
"Thôi cô ạ, cháu phải về kí túc xá soạn luận văn nữa. Chào cô và Dương Dương."
Nói rồi anh gần đầu và đi ra cửa, Chử Dương cũng lẽo đẽo theo sau tiễn anh về nhà, trước khi anh đi còn nhét vào tay anh một cái kẹo chocolate, cậu vẫy vẫy tay ngây ngô chào tạm biệt anh:
"Bye bye, anh về nhà cẩn thận nhé!"
Ngôn Duật nhìn một lượt những hành động này chỉ cảm thấy cậu thật là đáng yêu vô cùng, anh đưa tay xoa xoa mái tóc đen mềm mại của cậu, nhẹ giọng:
"Ừ, anh về đây."
Cho đến khi Ngôn Duật đi khuất bóng, Chử Dương với cái bụng đói meo mới hớn hở chạy vào nhà bắt đầu thưởng thức bữa tối mẹ làm.
Ngày hôm sau, kì kiểm tra cũng tới...
Hết chương 1.
-------------------------
Tiểu kịch trường (không liên quan cốt truyện)
Chử Dương: Sao anh cứ dựa sát như vậy hả?? Em làm sao mà học tập chăm chỉ được chứ. *giận dỗi các thứ*
Ngôn Duật: Vì em đáng yêu làm anh không nhịn được mà muốn trêu chọc em. Dương dương ngoan đừng giận dỗi. *xoa đầu Chử Dương*
Lưu ý nhỏ:
Cậu là chỉ Chử Dương.
Còn anh là chỉ Ngôn Duật nhé.