Tinh Tế Chi Tình Cũ Khó Truy

Chương 37: Thăm Ban

Chương 37 thăm ban

Tần Khả Dao nhìn chằm chằm chỗ Tần Duệ thật lâu, nghiến răng nghiến lợi, dẫm giày cao gót đi tới trước mặt Tần Duệ cùng Tần Thiến.

Tần Thiến nhìn Tần Khả Dao lại đây, khóe miệng không khỏi nở nụ cười mỉa mai, làm Tần Khả Dao thẹn quá thành giận hung hăng trừng mắt một cái.

“Ca, anh tối hôm qua đi đâu?” Tần Khả Dao tràn đầy oán giận nhìn Tần Duệ hỏi.

Tần Duệ liếc nhìn Tần Khả Dao, nói: “Ta đi đâu thì sao?”

Tần Khả Dao vốn là mang theo vài phần hưng sư vấn tội, nhưng nhìn thấy thái độ lãnh đạm của Tần Duệ, sự kiêu ngạo của nàng bất giác trầm xuống.

Tần Khả Dao nhìn dáng vẻ lạnh lùng của Tần Duệ, nói: “ Vũ Hạo ca ca rất lo lắng cho anh.”

Tần Duệ híp mắt, nói: “Đã biết.”

Tần Khả Dao nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tần Duệ, không khỏi cảm phán, Đan Vũ Hạo có chút vô dụng, Vũ Hạo ca ca điểm nào cũng tốt hơn Lục Vân Sơ, vậy mà mắt ca ca giống như bị dán giấy, chỉ thấy được mỗi Lục Vân Sơ.

Tên gia hỏa Lục Vân Sơ này, nếu đã rời đi tại sao phải trở lại.

Tần Thiến nhìn Lục Vân Sơ trong màn hình, nói: “Vân Sơ ca ca nộp bài thi, anh ấy vội vàng nộp bài như vậy, sẽ không có vấn đề gì đi.”

Vòng thứ nhất thi viết, thành tích xếp hạng top 100 mới có thể vào vòng hai, những người còn lại sẽ bị loại trừ.

“Nhìn dáng vẻ của Vân Sơ, hẳn em ấy rất tự tin.” Tần Duệ nói.

Lục Vân Sơ nộp xong bài thi, bước ra ngoài.

“Vân Sơ ca ca, sắp đi ra rồi.” Tần Thiến có chút hưng phấn mà nói.

Tần Duệ cất bước lớn đi về phía lối ra, Tần Thiến cũng nhanh chóng đuổi theo.

Tần Khả Dao nhìn Tần Duệ cùng Tần Thiến đều rời đi, tuy rằng trong lòng buồn chán nhưng vẫn bất đắc dĩ đi theo.

“Em ra ngoài à?” Tần Duệ đứng ở trước mặt Vân Sơ.

Lục Vân Sơ nhìn Tần Duệ, híp mắt, nói: “Tần thiếu, có gì chỉ giáo sao?”

“Vân Sơ, em có cần thiết phòng bị anh như vậy?” Tần Duệ cau mày hỏi.

Lục Vân Sơ cười, nói: “Tần thiếu là đại nhân vật, một phàm phu tục tử như tôi khi gặp anh đương nhiên nên cẩn thận đối đãi.”

“Thân phận của Phương Vân Kiệt cũng không thấp.” Tần Duệ nhịn không được nói.

“Hai người không giống nhau.” Lục Vân Sơ nói.

“Không giống chỗ nào?” Tần Duệ nhịn không được hỏi.

Lục Vân Sơ cười, nói: “Tần thiếu, anh cần gì phải biết điều này?”

Tần Thiến gật đầu, nói: “Đúng vậy! Anh họ, anh cứ truy hỏi như vậy, không tốt đâu!” Vừa gặp người bị anh đá, còn muốn hỏi nguyên nhân anh trở thành tra nam.

Lục Vân Sơ giơ giơ thẻ kim cương đen trên tay, “Chênh lệch quá lớn, anh chẳng lẽ một chút giác ngộ cũng không có.”

“Để anh đưa em về?” Tần Duệ thở một hơi nói.

“Không cần.” Lục Vân Sơ nói.

Tần Duệ kiên nhẫn nói: “Lâm Trác Hàm là người của công chúng, không tiện ở chỗ này lâu hắn đã rời đi.”

Lục Vân Sơ gật đầu, nói: “Tôi biết chuyện này, tôi đã hứa với Trác Hàm rồi, nếu kết thúc sớm sẽ tới thăm ban, cho nên hiện tại không quay về, tôi muốn đi thăm ban.”

Tần Duệ cau mày, nói: “Nếu vượt qua vòng thi đầu, ngày mai phải tham gia tiếp vòng hai, lúc này em còn muốn đi thăm ban.”

“Có vấn đề sao?” Lục Vân Sơ nghiêng đầu hỏi.

“Không có vấn đề, anh đưa em đi.” Tần Duệ nghiến răng nghiến lợi nói.

Lục Vân Sơ liếc nhìn Tần Khả Dao bên cạnh Duệ nói: “Không cần, xe của Tần thiếu nhỏ như vậy, có Tần tiểu thư ở đây nào còn chỗ cho tôi! Tôi vẫn nên thức thời một chút mới tốt.”

Tần Khả Dao vẫn luôn cậu bằng ánh mắt căm thù, khi nghe lời Lục Vân Sơ nói hơi sửng sốt một lúc, không tình nguyện thu liễm ánh mắt trên mặt.

Tần Duệ quay đầu, liếc nhìn Tần Khả Dao một cái, nói: “Khả Dao không đi, anh đưa em đi.”

Lục Vân Sơ còn muốn cự tuyệt, nhưng nhìn vẻ mặt xấu xí của Tần Khả Dao, lại nghĩ đến Tần Duệ đã nói đến vậy, cũng phải cho đối phương chút mặt mũi, dù sao sau này cậu ở lại Trung Ương Tinh không thể tránh khỏi việc giao tiếp cùng vị thiếu niên anh tài này.

“Vậy thì đi thôi.” Tần Duệ nói.

“Em cũng muốn đi?” Tần Thiến thật cẩn thận hỏi.

“Đến đây đi.” Lục Vân Sơ nói.

Tần Khả Dao nghe Lục Vân Sơ nói, khuôn mặt nhịn không được vặn vẹo, Tần Khả Dao trơ mắt nhìn Tần Thiến cao hứng phấn chấn cùng Lục Vân Sơ leo lên xe Tần Duệ.

Lục Vân Sơ quay đầu lại nhìn Tần Khả Dao biểu tình vặn vẹo, nở nụ cười xán lạn với cô.

Tần Thiến nhìn nụ cười kỳ lạ trên mặt Lục Vân Sơ, không khỏi chớp mắt.

Tần Khả Dao nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, nắm chặt tay, chung quanh có không ít người đang quan sát động tĩnh sân thi đấu.

Tần Khả Dao "Xung đột" cùng Lục Vân Sơ cũng khiến không ít người chú ý tới.

“Khả Dao, anh trai cô cũng thật quá đáng, vì một tên tiểu bạch kiểm, đem cô ném ở đây!”

“Thật là! Anh trai cô cũng quá trọng sắc khinh bạn.”

“Cô cùng anh trai có phải cãi nhau không, anh ta dẫn theo Tần Thiến lại không mang theo cô, cô mới là em gái ruột kia mà!”

“Khả Dao, anh trai cô không phải thương cô nhất sao? Sao lại biến thành thế này.”

……

Tần Khả Dao nghe đám người bên cạnh nhìn như bất bình vì nàng, kỳ thật đang vui sướиɠ khi người gặp họa, không khỏi tức giận.

Tên hỗn đản Lục Vân Sơ, đồ vương bát đản, gia hỏa này cư nhiên dám làm như vậy, ca ca…… Vì lấy lòng Lục Vân Sơ, lại đối xử với nàng như vậy.

Đối mặt với những ánh mắt chế giễu xung quanh, Tần Khả Dao hận không thể tìm một cái khe đất chui xuống.

Lục Vân Sơ ngồi trong xe, nhìn Tần Thiến mặt ửng đỏ, nói: “Ván trượt ta đưa, em nhận được chưa?”

Tần Thiến vội vàng gật đầu không ngừng, nói: “Nhận được, nhận được, mọi người đều nói em thực khốc.”

Tần Thiến nhìn Tần Duệ lái xe ở phía trước, có chút chột dạ thè lưỡi.

Lục Vân Sơ cười cười, nói: “Em thích là tốt rồi, tập đoàn Phương thị vừa ra mắt máy chơi game tiên tiến nhất đấy! Còn có võng du thương với máy tính bảng! Nếu em thích, ta có thể lấy cho em.”

“Vân Sơ ca ca, anh thật quá ghê gớm, anh đúng là thần tượng của cuộc đời em, em sùng bái anh.” Tần Thiến nhìn Lục Vân Sơ, trong mắt toát lên vẻ hâm mộ tuyệt đỉnh.

Tần Duệ đang lái xe ở phía trước ho khan một tiếng nói: “Tiểu tâm mê muội mất cả ý chí.”

“Vân Sơ ca ca, em hiện tại quan trọng nhất việc học, mấy thứ đó em cũng không có hứng thú lắm……” Tần Thiến vẻ mặt đau khổ, trái lương tâm mà nói.

Lục Vân Sơ cười, nói: “Tiểu Thiến biết tự mình làm chủ, thật là không tồi.”

Tần Thiến: “……”

Tần Duệ quay đầu lại nhìn Lục Vân Sơ, nói: “Em vì sao lại đối tốt với Lâm Trác Hàm như vậy?”

Lục Vân Sơ cười, ôm hai tay ngửa đầu nhìn xe đỉnh, nói: “Lâu ngày thấy lòng người, hoạn nạn thấy chân tình, lúc trước, thời điểm tôi nghèo túng, khó có được người không bỏ đá xuống giếng, còn đưa than ngày tuyết, tôi tự nhiên muốn có qua có lại, cái này gọi là tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo.”

Tần Duệ híp mắt, không cần Lục Vân Sơ nói, hắn cũng biết, cái gọi là thời điểm nghèo túng chính là chỉ thời điểm hắn cùng Lục Vân Sơ nháo chia tay.

Không khí trong Tinh xe lập tức căng thẳng, Tần Thiến nhịn không được rụt rụt cổ.

Địa điểm quay phim cách sân thi đấu không xa, chỉ chốc lát liền đến.

Thời điểm Lục Vân Sơ đến, Tằng đạo diễn đang đỏ mặt tía tai quở trách một nữ diễn viên, giống một bệnh nhân tâm thần nổi điên, nữ diễn viên kia bị Tằng Sùng Nhạc quở trách đến sửng sốt.

Lâm Trác Hàm một thân bạch y cổ trang, khí chất xuất trần, giống như từ trong tranh bước ra.

“Vân Sơ, cậu đã đến rồi?” Lâm Trác Hàm đi tới chỗ Lục Vân Sơ.

Lục Vân Sơ đánh giá Lâm Trác Hàm từ trên xuống dưới một phen, “Oa, Trác Hàm, cậu thật soái, bộ phim này vừa ra mắt cậu nhất định có thể thần hồn mê đảo muôn vàn thiếu nam thiếu nữ.”

Tần Duệ liếc nhìn Lâm Trác Hàm khinh thường nói: “Trang điểm kỳ quái.”

Lục Vân Sơ liếc nhìn Tần Duệ nói: “Tần thiếu, là ánh mắt anh không tốt à! Hiện tại đang lưu hành phục cổ, Trác Hàm ăn mặc như vầy mới đúng trào lưu, được mọi người điên cuồng truy phủng.”

Tần Duệ đen mặt, âm thầm thầm nghĩ: rõ ràng nhìn rất nương.

“Duệ thiếu cũng tới, Trác Hàm thật là thụ sủng nhược kinh.” Lâm Trác Hàm nói với Tần Duệ.

Tần Duệ chống tay sau lưng, nhàn nhạt nhìn Lâm Trác Hàm.

Lục Vân Sơ nhìn Tằng Sùng Nhạc đang đỏ mặt tía tại  nói: “Tằng đạo diễn, hình như rất tức giận.”

Lâm Trác Hàm cười với Lục Vân Sơ, nói: “Không có, Tằng đạo diễn một khi đóng phim điện ảnh đều như vậy, đối xử với ai cũng bình đẳng.”

“Cậu cũng bị mắng?” Lục Vân Sơ đánh giá Lâm Trác Hàm nói.

Lâm Trác Hàm có chút xấu hổ gật đầu, nói: “Đúng vậy!” Hắn là vai chính, bị mắng nhiều nhất.

Lục Vân Sơ tràn đầy đồng tình nhìn Lâm Trác Hàm, nói: “Làm diễn viên không dễ dàng a!”

Lâm Trác Hàm cười, nói: “Vẫn còn tốt.”

“Lúc tớ cùng Tằng đạo diễn nói chuyện hợp tác, tính tình của ông ấy khá tốt mà!” Lục Vân Sơ nhìn Tằng Sùng Nhạc đem một nữ diễn viên như hoa như ngọc mắng thành máu chó đầy đầu, không khỏi lắc đầu, thật không hiểu thương hương tiếc ngọc.

Lâm Trác Hàm âm thầm nghĩ: cậu cùng diễn viên sao giống nhau được, cậu chính là nhà đầu tư.

..........