Tinh Tế Chi Tình Cũ Khó Truy

Chương 23: Hưng Sư Vấn Tội

Chương 23 hưng sư vấn tội

“Người đứng sau em rốt cuộc là ai?” Tần Duệ nhịn không được hỏi.

“Ai cũng được, liên quan gì tới anh?” Lục Vân Sơ không kiên nhẫn nói.

Tần Duệ gắt gao mà nhìn chằm chằm Lục Vân Sơ thật lâu, sau một lúc thở dài một hơi.

Tần Duệ đứng lên, nhìn bốn phía xung quanh nói: “Biệt thự của em không tồi!”

“Đúng vậy! Hoàn cảnh yên tĩnh, phong cách độc đáo, bên trong các loại phương tiện đầy đủ mọi thứ, chỉ là có hơi mắc, may mắn thay thân ái nhà tôi không có gì ngoài tiền.” Lục Vân Sơ thờ ơ nói.

Tần Duệ nhìn Lục Vân Sơ, nói: “Em tính ở bên hắn ta cả đời chỉ vì tên đó giàu có.”

“Đương nhiên không phải chỉ vì anh ấy giàu có, trên đời này kẻ có tiền nhiều lắm tôi đâu có bám bọn họ, Tần thiếu anh không phải rất có tiền sao? Có chịu tiêu tiền vì tôi hay không, đây mới là điều quan trọng.” Lục Vân Sơ nói.

Tần Duệ nhìn chằm chằm Lục Vân Sơ, nói: “Em đang oán giận anh năm đó đối với em keo kiệt?”

Lục Vân Sơ nhìn Tần Duệ, chậm rãi gợi lên khóe miệng, “Tuy rằng có chút muộn, nhưng Tần thiếu anh cuối cùng cũng nhận thức điều này, tôi rất vui mừng.”

Tần Duệ hắc mặt, nói: “Em nghĩ hắn ta sẽ chi tiền cả đời cho em sao, hắn ta chỉ đang tham luyến sự trẻ trung, dung mạo xinh đẹp hiện tại của em thôi.”

“Cả đời? Cả đời dài như vậy, ai có thể nói chính xác điều gì? Anh nói đúng có lẽ không quá hai hoặc ba năm, thậm chí một hai năm nữa tôi sẽ bị thay thế bởi những mỹ nhân trẻ tuổi.” Lục Vân Sơ lắc đầu nói.

Tần Duệ nhìn chằm chằm Lục Vân Sơ, nói: “Em nếu đã biết hắn ta không đáng tin, nên rời khỏi hắn sớm một chút.”

Lục Vân Sơ tràn đầy khinh thường mà nhìn Tần Duệ, nói: “Tần thiếu, anh đang nói bậy gì đó đấy? Tôi sao phải rời khỏi anh ấy? Đi theo anh ấy một năm, tôi có thể kiếm số tiền mà cả đời không bao giờ kiếm được, tuy không thể bảo đảm anh ấy sẽ yêu tôi cả đời, nhưng ít nhất có thể bảo đảm ở cùng anh ấy một năm, tôi liền cả đời ăn mặc không lo.”

Tần Duệ đột nhiên đứng lên, nói: “Em thích tiền như vậy, vì tiền em ngay cả tôn nghiêm cũng không cần.”

Lục Vân Sơ nhìn Tần Duệ, nói: “Tần thiếu từ nhỏ áo cơm không lo, quyền cao chức trọng, một đống người theo sau vuốt mông ngựa, đại khái không biết nổi khổ của quỷ nghèo không lên được mặt bàn đâu, cùng tiền so sánh thì tôn nghiêm là thứ gì a!”

Tần Duệ nhìn Lục Vân Sơ, nói: “Em đừng hối hận.”

“Tôi hối hận cái gì?” Lục Vân Sơ nói.

Tần Duệ nhìn Lục Vân Sơ, tức giận quay đầu lại.

“Tần thiếu.” Lục Vân Sơ gọi Tần Duệ.

Tần Duệ nhìn Lục Vân Sơ, nói: “Có chuyện gì sao?”

“Tần thiếu, anh rất rảnh rỗi đi nhưng tôi thực sự rất bận, sau này không có chuyện gì anh đừng đến tìm tôi. Dù sao tôi hiện tại đang có đối tượng nên tránh hiềm nghi, anh ấy nếu biết tôi dây dưa không rõ cùng anh sẽ rất tức giận, tôi thực oan uổng à!” Lục Vân Sơ nghiêng đầu trịnh trọng nói.

“Hiềm nghi? Em nếu muốn tránh hiềm nghi thì không nên đi trêu chọc Lâm Trác Hàm, Lâm Trác Hàm chính là người trong giới giải trí, hơi có chút động tĩnh liền khiến mọi người chú ý, em không những tiêu số tiền lớn giải ước cho hắn, lại còn bỏ phí đầu tư phim điện ảnh cho Tằng Sùng Nhạc.” Tần Duệ tức giận giống như pháo trúc bị châm lửa.

Lục Vân Sơ nhìn Tần Duệ, khẽ thở dài một hơi, nói: “Anh cùng Trác Hàm không giống nhau.”

Tần Duệ nhìn Lục Vân Sơ, nói: “Không giống chỗ nào?”

“Thân ái nhà tôi không để ý tôi đi thượng người khác, thượng mấy người cũng không có vấn đề gì, càng nhiều người anh ấy càng cao hứng, nhưng anh ấy để ý tôi bị người khác thượng.” Lục Vân Sơ nói.

“Hắn thật biếи ŧɦái.” Tần Duệ nói.

L

ục Vân Sơ bất mãn nhìn Tần Duệ nói:  "Tần thiếu, anh sao có thể nói như vậy? Thân ái nhà tôi chính là người tốt."

Tần Duệ nhìn Lục Vân Sơ, nói: “Thân ái, thân ái, em gọi không thấy chán sao.”

Lục Vân Sơ chớp chớp mắt, nói: “Sao phải chán chứ?”

“Em quả thực hết thuốc chữa rồi.” Tần Duệ nhìn Lục Vân Sơ, hung dữ nói.

“Tôi không có thuốc chữa, anh cũng nên uống thuốc đi, người yêu cũ có sự lựa chọn tốt hơn, lòng tự trọng của anh bị tổn hại, mắc chứng hoang tưởng lì lợm la liếʍ người yêu cũ. Đi khám bác sĩ đi, tôi sợ để lâu anh sẽ thành bệnh nhân tâm thần đấy!” Lục Vân Sơ nói liên thanh.

“Em sao lại biến thành như vậy, trước kia em không phải như thế.” Tần Duệ nhìn Lục Vân Sơ nói.

Lục Vân Sơ gác chân ngồi trên sô pha, nói: “Xin lỗi, đây mới là bản tính của tôi.”

..........