Tinh Tế Chi Tình Cũ Khó Truy

Chương 15: Coi Khinh

Chương 15 coi khinh

“Tới nhà tớ rồi, cảm ơn cậu đã đưa tớ về.” Lâm Trác Hàm đi xuống Tinh xe, xoay người lại cười với Lục Vân Sơ.

“Ngày mai, nhớ đến công ty chờ tớ!” Lục Vân Sơ dặn dò Lâm Trác Hàm.

Lâm Trác Hàm nhìn Lục Vân Sơ, có chút bối rối nói: “Vân Sơ, cậu thực sự có đủ tiền sao?”

Lục Vân Sơ gật gật đầu, nói: " Đương nhiên, tớ chính là phú nhị đại a! loại tiêu tiền không chớp mắt ấy.”

“Liền tính cậu là phú nhị đại đi, nhưng vì sao cậu lại muốn giúp tớ?” Lâm Trác Hàm hỏi.

“Bởi vì cậu rất có tiền đồ a!” Lục Vân Sơ cười xán lạn, đương nhiên nói.

“Tớ có tiền đồ sao?”

Lục Vân Sơ gật gật đầu, nói: “Đúng vậy! hai mắt tớ chính là hoả nhãn kim tinh, vừa nhìn liền biết tương lại cậu nhất định sẽ nổi tiếng, ta đang muốn mở công ty giải trí, mong đại minh tinh cậu đến gia nhập."

“Cậu mở công ty giải trí?” Lâm Trác Hàm trừng lớn mắt nói.

Lục Vân Sơ gật gật đầu, nói: “Đúng vậy!

Tớ còn chưa từng làm ông chủ bây giờ muốn thử một chút."

Lâm Trác Hàm ngơ ngác nói: “Vân Sơ, cậu đang nói giỡn đi……”

“Tớ sao phải nói giỡn? Tớ nghiêm túc à! Cực kỳ nghiêm túc, ý định ban đầu là mở công ty cơ giáp nhưng do vốn đầu tư quá lớn rủi rõ lại cao cho nên tớ quyết định mở công ty giải trí thử nghiệm trước." Lục Vân Sơ nói.

Lâm Trác Hàm ngơ ngác mà nhìn Lục Vân Sơ, nói: “Cậu…… Nghiêm túc.”

Lục Vân Sơ trịnh trọng gật gật đầu, nói: “Đương nhiên, cậu là người mà đại đạo diễn Tằng Sùng Nhạc coi trọng, ta tin tưởng ánh mắt của Tằng Đạo diễn, cũng tin tưởng năng lực của cậu.”

Lâm Trác Hàm nhìn Lục Vân Sơ, chần chờ một chút, nói: “Phim của Tằng Đạo diễn vì tài chính không đủ nên quay được.”

“Chuyện này không thành vấn đề, Tằng Đạo diễn hiện giờ đang như hổ rơi xuống nước, tớ vừa lúc đưa than ngày tuyết, ông ấy nhất định sẽ nhớ rõ ân tình này.” Lục Vân Sơ định liệu trước nói.

“Cậu muốn đầu tư?” Lâm Trác Hàm hỏi.

Lục Vân Sơ gật gật đầu, nói: “Đúng vậy!”

“Nhưng vốn còn thiếu không nhỏ đâu!” Lâm Trác Hàm nói.

“Tiền không thành vấn đề.” Lục Vân Sơ chẳng hề để ý nói.

Lâm Trác Hàm nhìn Lục Vân Sơ, hoài nghi nói: “Cậu tiêu tiền loạn như vậy sẽ không sao chứ?”

Lục Vân Sơ âm thầm thầm nghĩ: Tiêu tiền loạn đương nhiên không có vấn đề, đại ca khẳng định sẽ không trách cậu, không tiêu tiền mới có vấn đề, nếu trong thời gian cậu cùng Tần Duệ kết giao, cậu cầm tiền bao dưỡng Tần Duệ

xem thử còn ai dám nói cậu ăn cơm mềm.

“Sao có vấn đề được, tớ rất giàu à.” Lục Vân Sơ nói.

Lâm Trác Hàm gật gật đầu, nói: “Vậy thì tốt rồi.”

……

Ngày hôm sau.

Lâm Trác Hàm đi vào công ty, mấy thiếu niên cùng thế hệ vội vàng chạy đến.

“Lâm sư huynh, sao huynh tới đây, hôm nay hình như không có thông báo gì, sợ là huynh đến không công rồi."

“Lâm sư huynh, lịch trình gần đây của huynh rất trống đi! Có thể hảo hảo nghỉ ngơi như vậy thật khiến người khác hâm mộ a! Đệ gần đây đều bận muốn chết, lát nữa còn phải đi chụp ảnh quảng cáo cho một nhãn hiệu lớn."

“Lâm sư huynh, nghe nói bộ phim điện ảnh trước kia huynh đóng vai hạ giá rồi, thật đáng tiếc rõ ràng phản ứng không tồi.”

“Lâm sư huynh, nghe nói vai nam thứ sớm định là huynh nay đổi thành Cung Thành, đạo diễn thật không ánh mắt a! Kỹ năng diễn xuất cùng điện mạo của Cung Thành sao so được với huynh chứ!”

“Lâm sư huynh, huynh đúng là gặp phải tai bay vạ gió, huynh tội gì phải đối nghịch với Đan Vũ Hạo chứ? Đan Vũ Hạo chính là thịt trong tim của Tần thiếu.”

Lâm Trác Hàm sắc mặt âm trầm, khi cậu còn ở tuyến đầu đám minh tinh tuyến hai tuyến ba cùng công ty đều thực kính trọng khen ngợi cậu, sau khi cậu rớt đài một đám đều chờ không kịp chạy đến bỏ đá xuống giếng.

“Lâm sư huynh, huynh không phải thực sự tin lời ma quỷ của Lục Vân Sơ đấy chứ, cho nên đến công ty chờ hắn đến “Chuộc thân.” Tô Nam cười lạnh nói.

Lâm Trác Hàm nhịn không được nhíu chặt mày, người nói chuyện đồng môn cùng người đại diện với cậu, tiệc rượu ngày hôm qua người này cũng có mặt.

“Tô sư huynh, Lục Vân Sơ là ai?” Một thiếu niên tràn đầy tò mò hỏi.

“Lục Vân Sơ a! Người này đã từng là nhân vật phòng vân ở Trung Ương Tinh, xuất thân bình dân lại ôm được  đùi của Tần thiếu, bất quá Tần thiếu vì Đan thiếu cuối cùng vứt bỏ hắn, hắn một mình chật vật rời khỏi Trung Ương Tinh, chỉ là gần đây đột nhiên trở lại hình như có kim chủ mới còn thực sự bỏ tiền cho hắn tiêu sài." Tô Nam nói.

Lâm Trác Hàm cau mày, “Tô Nam, ngươi đừng có nói bậy.”

“Ta nói bậy khi nào, đây đều là sự thật a! Lâm sư huynh, huynh tốt nhất cách xa người này một chút, huynh tốt xấu gì cũng là minh tinh, cùng Lục Vân Sơ có quan hệ đối với thanh danh của huynh không tốt đâu.” Tô Nam nói.

Lâm Trác Hàm đen mặt, nói: “Không cần ngươi lo lắng.”

“Sư huynh, ta cũng vì muốn tốt cho huynh.” Tô Nam lời nói thấm thía. “Sư huynh, huynh không nên trông cậy vào Lục Vân Sơ giúp huynh giải ước, lời của loại người này không đáng tin.”

Lâm Trác Hàm có chút phiền chán mà, nói: “Đủ rồi.”

“Trác Hàm, cậu tới rồi.” Lâm Trác Hàm quay đầu, nhìn Lục Vân Sơ lập bị sốc.

Lục Vân Sơ một thân hàng hiệu, tay trái tay phải đều đeo đồng hồ, trên ngón tay đeo năm sáu cái nhẫn thêm vài sợi dây chuyền trên cổ.

Lâm Trác Hàm lăn lộn ở giới giải trí đã lâu đương nhiên biết một thân trang phục trên người Lục Vân Sơ đều là hàng hiệu đỉnh cấp, giá trị xa xỉ, nhưng mà cũng quá khoa trương rồi đi…… cách ăn mặc như nhà giàu mới nổi vậy.

..........