Tác giả: Flora268
An Diệp cảm giác cơ thể mình đang lơ lửng, xung quanh cô là những lớp sương mờ ảo.
Đây là nơi nào?
Dần dần, lớp sương tản dần ra, An Diệp nheo mắt cố gắng nhìn thật rõ, trước mắt cô dần xuất hiện một nơi, An Diệp sửng sốt, đây chẳng phải là lớp học của cô sao.
Khung cảnh lớp học vẫn quen thuộc như bao ngày, các bạn của cô vẫn nô đùa, làm bài tập như bình thường, nhưng thật kì lạ, cô chẳng thể nào nhìn rõ được bất kì khuôn mặt của ai cả.
An Diệp lo lắng tìm Kim Trúc nhưng cô tìm mãi không thấy, cô liếc mắt đến chỗ ngồi quen thuộc của mình thì sững lại.
An Diệp thấy bản thân đang ngồi cặm cụi viết bài, cô sợ hãi, tại sao cô lại cảm thấy như nơi này không phải là lớp học mà cô quen thuộc mỗi ngày, tại sao bản thân cô lại đang nhìn thấy một người giống mình đến như vậy, liệu rằng người con gái kia có phải là cô không?
“An Diệp”
Bỗng nhiên, cô thấy Kim Trúc đang vui vẻ gọi tên mình ở cửa lớp học, nom dáng như vừa mới đến lớp, An Diệp vui mừng định đáp lại thì thấy Kim Trúc chạy xuyên qua người mình.
An Diệp ngạc nhiên quay lại đằng sau thì thấy “An Diệp” kia đang đưa bánh kem cho Kim Trúc ăn, Kim Trúc vui vẻ vừa ăn vừa khen ngợi.
Đây là chuyện hồi sáng hôm nay mà.
Tiếng ồn ào ở cửa lớp học kéo cô ra khỏi cảm giác mơ hồ này, cô nghe thấy tiếng xì xào bàn tán.
“Sao anh ta lại ở đây?”
“Anh ta kiếm ai vậy? Đánh nhau hả?”
“Nhìn sợ quá”
…
Một bóng dáng cao lớn xuất hiện ở cửa lớp, Hùng Cường cùng Minh Huy và một vài người khác hùng hổ tiến vào lớp học.
An Diệp sửng sốt, tại sao các anh ấy lại xuất hiện ở đây vậy. An Diệp đang thấy khó hiểu thì bỗng nhiên Hùng Cường tiến về phía “cô”.
An Diệp có thể thấy phiên bản của mình kia đang sợ hãi cùng hoảng hốt, Kim Trúc đứng bên cạnh cũng rất sợ nhưng vẫn cố gắng đứng bên cạnh che chở cho “cô”.
Hùng Cường đứng trước mặt “cô” và nói:
“Làm bạn gái của anh nhé, anh thích em”
An Diệp kinh hãi, cô đang thấy điều gì thế này? Tại sao anh ấy lại tỏ tình với cô thế?
Kim Trúc lắp bắp quát lên: “Cái…cái gì thế, anh có ý đồ gì với bạn của tôi thế hả?”
Hùng Cường làm lơ lời của Kim Trúc, anh chỉ nhìn chằm chằm “An Diệp”.
“An Diệp” mặt tái lại, cô ấy sợ đến mức mắt rưng rưng nước, cô lí nhí nói:
“Em…em xin lỗi-i…”
Bỗng dưng Hùng Cường mỉm cười ngắt lời “An Diệp”, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt vẫn còn lấm tấm những vết bầm tím đang cười ấy, khiến cho vẻ dữ tợn của anh bớt hẳn đi, thay vào đó là sự dịu dàng ôn hòa hiếm có.
An Diệp ngỡ ngàng nghe anh nói tiếp với bản thân mình ở nơi kia.
“Em đừng sợ và cũng đừng vội từ chối anh, cho anh thời gian để theo đuổi em nhé, An Diệp…”
------------------
“Bé Diệp ơi, Diệp ơi~~~~”
An Diệp giật mình rồi ngước mắt nhìn người trước mặt mình là Kim Trúc đang mang khuôn mặt áy náy. Kim Trúc đang cảm thấy vô cùng tủi thân, ngày hôm qua cô chỉ muốn trêu An Diệp thôi, kết quả là An Diệp giận dỗi đỏ bừng mặt bỏ cô đi về trước.
“Tớ sai rồi, tớ không nên nói như vậy, cậu ngoan như thế này thì làm sao có thể thích anh Hùng Cường được chứ” – Kim Trúc rưng rưng ôm lấy vai An Diệp nói.
An Diệp vốn đang suy nghĩ về giấc mơ ngày hôm qua nghe thấy Kim Trúc nói vậy cô lại càng xấu hổ, tại sao cô lại mơ giấc mơ như vậy chứ, thật quá là vô lý.
“Cậu đâu cần phải xin lỗi, tớ…tớ đâu có để ý đến đâu mà” – An Diệp lắp bắp trả lời Kim Trúc.
“Thế thì may quá” – Kim Trúc nghe cô bạn nói vậy thì thở phào nhẹ nhõm, cô không hề chú ý đến biểu hiện bất thường của An Diệp.
“Tốt nhất là cậu nên tránh xa anh ta ra, mặt thì lúc nào trông cũng hằm hằm đáng sợ”
Đột nhiên Kim Trúc ghé vào tai An Diệp nói: “Hình như dạo này anh ấy đang tìm người nào đó ở khối 10 hay sao ý, hôm nào cũng thấy xuất hiện gần lớp chúng mình, cậu nói xem có phải lại có người đắc tội Hùng Cường không và anh ấy đang tìm họ để tính sổ”.
An Diệp theo bản năng nhìn xung quanh, cô và Kim Trúc đang đứng tại hành lang trước cửa lớp học trên tầng 2, đây là giờ ra chơi nên khắp mọi nơi đều là người. Bỗng dưng, một bóng lưng cao lớn xuất hiện trong mắt cô, đi bên cạnh anh là chàng trai tóc xù cô đã thấy hôm ấy, hai người họ rất nhanh biết mất ở cuối hành lang, cô cảm thấy vô cùng tò mò.
Anh ấy đến đây làm gì nhỉ?
“An Diệp, cậu có nghe không đấy, cậu có nghĩ giống như tớ không?” – Kim Trúc kéo tay An Diệp đang thất thần rồi hỏi.
“Tớ cũng không biết nữa” – An Diệp buồn bã nói, chẳng hiểu sao khi không thấy anh nữa cô lại cảm thấy thật hụt hẫng.
“Reng reng” – Tiếng chuông vào lớp vang lên, An Diệp và Kim Trúc nhanh chóng trở vào chỗ ngồi. Cô Mai Lan khoan thai đi vào lớp học.
“Trước khi vào học bài mới, cô muốn nhắc nhở lớp ta một vài việc. Tuần sau trường ta sẽ tổ chức lễ kỷ niệm thành lập, lớp ta vinh dự có bạn An Diệp làm MC dẫn chương trình”.
“Oa, tuyệt ghê nha” – Các bạn trong lớp xôn xao, bầu không khí tràn ngập thiện ý, có bạn thậm chí còn hô lên và vỗ tay.
An Diệp ngại ngùng nhìn mọi người và mỉm cười, cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi được mọi người ủng hộ như vậy.
“Còn một công việc nữa là sau khi sự kiện kết thúc, kì thi chọn học sinh giỏi của cả nước sẽ được tổ chức vào cuối tháng 10, các em không được quên nhiệm vụ của mình đâu đấy, chúng ta phải đạt được nhiều giải thưởng về cho trường” – Cô Mai Lan nghiêm túc nói.
Cả lớp rất nhanh chìm vào bầu không khí hừng hực khí thế, nếu đi thi được giải sẽ làm tăng cơ hội được tuyển thẳng vào các trường đại học danh giá.
Cô Mai Lan vui vẻ nói tiếp: “Các em nếu muốn tham gia thi hãy liên hệ với cô nhé, rồi sau đó ta sẽ phải làm một bài kiểm tra năng lực để chọn lọc, tuy nhiên chỉ cần các em cố gắng hết sức cô tin sẽ có rất nhiều bạn có thể chính thức đi thi”.
“Vâng ạ” – Cả lớp đồng thanh đáp lại.
“Cô sẽ cho thời gian là hai tuần tức là sau khi lễ kỷ niệm trường diễn ra để các em suy nghĩ thật kĩ nhé, còn bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu vào học bài mới, các em mở sách trang 48…”
-------------
Trên đường tan học về nhà, Kim Trúc hỏi An Diệp:
“Cậu có định thi môn Văn không, cậu học rất giỏi môn này mà”
An Diệp hơi ngập ngừng:
“Tớ cũng đang phân vân, tớ sợ mình sẽ không làm tốt. Còn cậu thì sao, cậu định thi môn gì?”
“Chắc tớ sẽ thử đăng kí thi Tiếng Anh, tớ cảm thấy đây là môn tớ học ổn nhất” - Đoạn nói xong cô giơ tay bóp nhẹ lấy hai má An Diệp và nói tiếp.
“Cậu đó, môn gì cũng học được hết nhưng tớ biết cậu thích Văn nhất, cậu hãy đăng kí thi đi nhé, tớ biết cậu có thể làm tốt mà”.
An Diệp mỉm cười nhìn Kim Trúc, có một người bạn luôn ủng hộ mình thật là hạnh phúc. Hai người chia tay nhau để về nhà.
Trong nhà không có ai cả, chắc là mọi người hôm nay lại ăn ở bên ngoài. An Diệp ăn cơm xong vừa ngồi làm bài tập vừa đợi mẹ cùng dượng và em trở về.
Tuy trong lòng đã có quyết định nhưng cô vẫn muốn hỏi ý kiến của mẹ. Cứ như vậy đợi chờ mãi cho đến tận đêm khi cô sắp thϊếp đi vì mệt mỏi mới nghe thấy tiếng xe dưới nhà. An Diệp vội vàng chạy xuống lầu, dượng cùng em trai Minh Trí thấy cô thì mặt sa sẩm lại.
“Con chào dượng và mẹ ạ” - An Diệp ngập ngừng nói.
“Ôi quý hoá quá, con gái của người lính cứu hoả vĩ đại đang chào tôi đây này” - Giọng nói đầy mỉa mai của dượng khiến An Diệp cứng người lại. Nói xong ông ta giận dữ dắt Minh Trí đi vào nhà.
An Diệp mặt đầy hoang mang nhìn mẹ của mình thì thấy mặt bà xanh xao, cô lo lắng đỡ lấy tay mẹ mình hỏi han:
“Mẹ ơi mẹ có sao không ạ?”
Bỗng dưng bà đẩy mạnh An Diệp ra khiến cô mất thăng bằng ngã nhào xuống đất, trán của An Diệp không may đυ.ng vào vòi nước trong vườn phát ra một tiếng rất lớn, cô ôm trán nức nở vì đau đớn, An Diệp ngẩng lên nhìn mẹ thì thấy bà đang nhìn mình một cách căm ghét, cô thốt lên.
“Mẹ ơi, tại sao...”
“Mày còn hỏi tại sao nữa? Tại sao mày không đi theo thằng bố mày luôn đi, hại tao xấu hổ đến như vậy, đáng ra tao không nên đón mày về đây” - Bà Minh Châu hét lên giận dữ, bà ta còn lấy túi sách đập vào người An Diệp khiến cô lại ngã nhào ra đất, An Diệp cố gắng né tránh những lần đánh của mẹ mình, cô đau quá.
Sau khi trút giận xong bà bỏ mặc đứa con gái đang vô cùng đau đớn mà đi vào nhà, An Diệp ngồi khóc nức nở, cô không hiểu tại sao mẹ lại đối xử với mình như vậy, ánh trăng bị mây đen che mất dạng, làm mất đi hình bóng hắt lên sân của người con gái tội nghiệp đó.