Lý Do Anh Tồn Tại

Chương 1: Cảm giác lạ thường

Tác giả: Flora268

Dạo này An Diệp có những giấc mộng vô cùng kì lạ.

Trong giấc mơ, luôn có một người đàn ông ôm cô trong lòng rồi lấy tay vuốt ve tóc cô, sau đó, người đàn ông đó nhẹ nhàng ghé vào tai cô định nói điều gì thì cô lại chợt tỉnh giấc.

Giấc mơ này lặp đi lặp lại trong một tháng rồi, lần nào cô cũng chẳng thể nào nghe được người đàn ông nói gì cả.

Đêm nay cũng vậy, An Diệp mở to đôi mắt nhìn trần nhà, cô nhẹ nhàng ngồi dậy, tay ôm lấy đầu gối rồi tựa đầu lên suy nghĩ.

Anh ấy định nói điều gì nhỉ?

Căn gác xép nhỏ bé chứa đựng một bóng hình thiếu nữ cùng những băn khoăn của cô ấy. Sau một lúc lâu, bóng cô gái đang ngồi chuyển thành nằm, An Diệp cố gắng chìm vào giấc ngủ.

Trên khung cửa sổ trong căn gác xép nhỏ hẹp, chứa đựng cả bầu trời với muôn vàn ánh sao.

------------------------------

“Cậu biết gì chưa? Hôm qua anh đầu gấu trường mình lại đánh nhau một trận lớn đấy.” - Kim Trúc quay người xuống bàn dưới nói nhỏ với An Diệp.

“Ôi trận này vô cùng đáng sợ luôn, nghe nói máu me chảy nhiều lắm, người vẫn còn đang trong bệnh viện đấy” - Kim Trúc tiếp tục kể.

An Diệp ngạc nhiên nói:

“Vậy sao.”

Cái danh tiếng của anh đầu gấu này cô nghe thấy rất nhiều lần rồi. Học lớp cá biệt thuộc khối 11, người cao to nhìn rất dữ tợn, không một ai dám trêu trọc người này cả, kể cả giáo viên cũng không trị nổi được anh ấy.

“Anh ấy chẳng phải mạnh lắm ư? Sao lần này lại bị thương đến nỗi vào viện vậy nhỉ?” - An Diệp tò mò hỏi Kim Trúc.

“Anh ấy bị một người đánh lén đấy, bị phang cả một chai bia vào đầu luôn.” - Kim Trúc trả lời.

An Diệp nghe vậy thì sợ hãi - “Thế thì chết người rồi còn gì (´°̥̥̥̥̥̥̥̥ω°̥̥̥̥̥̥̥̥`)”

“Nói linh tinh” - Kim Trúc búng vào trán cô bạn mình. “Anh ấy không dễ hẹo thế đâu, vết thương tuy chảy nhiều máu nhưng không nặng, hôm nay chắc là ra viện luôn được rồi.”

An Diệp xoa trán mình rồi tò mò hỏi tiếp: “Sao cậu biết nhiều thế?”.

Kim Trúc nghe vậy thì cười lớn, nói mình có đệ tử khắp mọi nơi nghe ngóng tin tức, bộ dáng vênh váo muốn được khen khiến An Diệp buồn cười.

“Giỏi quá đi mất” - Cô cũng nịnh hót khen bạn mình một câu.

Kim Trúc cười tít cả mắt nói: “Chút nữa tan học tụi mình đi uống nước đi, tớ sẽ mua 2 cốc nước ép dưa hấu cho cậu luôn”

“2 cốc sao tớ uống nổi chứ, vỡ bụng đấy” - An Diệp cười khúc khích.

“Cả lớp trật tự đi! Cô giáo đến rồi” - Lớp trưởng cất tiếng ổn định lớp học. Kim Trúc nháy mắt với An Diệp rồi quay lên chỗ mình ngồi ngay ngắn.

An Diệp mỉm cười rồi cũng chăm chú nghe giảng, các tiết học rất nhanh trôi qua.

Chuông báo tan học vang lên, ở cửa của mỗi lớp học từng tốp từng tốp thanh thiếu niên đi ra. Kim Trúc ôm vai An Diệp ra khỏi lớp học, miệng thì lải nhải.

“Môn Toán khó quá đi mất, ước gì trong chương trình học của bọn mình không có môn này” - Vừa nhận điểm bài kiểm tra giữa kì khiến tâm trạng Kim Trúc xuống hẳn, mẹ cô khi thấy bài kiểm tra này thì chắc chắn cô sẽ bị ăn đập mất thôi.

Kim Trúc quay sang nắm lấy hai vai của cô bạn lắc lắc:

“Tại sao cậu lại vừa xinh vừa học giỏi như vậy chứ, chia cho tớ một chút sự thông minh coi”.

An Diệp bất đắc dĩ nói: “Ôi tớ đau, cậu đừng lắc nữa. Hôm nào chúng mình cùng nhau học nha, có chỗ nào cậu không hiểu tớ sẽ chỉ cho.”

Kim Trúc nghe vậy thì véo nhẹ má cô bạn thân của mình.

“Tính tốt với dễ bắt nạt nữa, cậu như này là dễ bị lừa lắm đấy.”

An Diệp nghe vậy thì nhăn mặt lườm Kim Trúc - “Không phải thế đâu, tớ chỉ tốt tính với người mà tớ yêu thương thôi”.

“Thế cậu yêu tớ nhiều lắm đây “ - Kim Trúc cười lớn nói. Đoạn nói xong cầm lấy tay An Diệp kéo đi nhanh hơn, “Đi! Đi mua nước ép dưa hấu cho cậu”.

Hai cô gái cầm tay nhau đến quán nước đối diện cổng trường, quán nước ở nơi này rất ngon nên khi nào khách cũng lui tới nườm nượp. Kim Trúc đưa cặp của mình cho An Diệp rồi nói:

“Diệp yêu của tớ đứng ở đây đợi tớ vào mua nước nha”

An Diệp gật đầu rồi nhìn theo bóng lưng của cô bạn.

Thời tiết vào cuối hè nên nắng cũng không còn gắt, An Diệp dơ tay ra đón ánh nắng ấm áp, những vệt nắng thi nhau nhảy nhót trên bàn tay của cô, An Diệp mỉm cười.

Bỗng dưng, một bóng đen to lớn che khuất cả ánh nắng chiếu lên cơ thể An Diệp, cô giật mình xoay sang và đối diện với một đôi mắt đỏ ngầu.

Là một người con trai cao lớn, cắt đầu đinh, trên gương mặt có nhiều vết bầm tím, ở cạnh thái dương và khoé môi hẳn là bị thương nặng hơn nên dán băng cá nhân. Bộ dạng dữ tợn này khiến An Diệp sợ hãi, nhưng trái tim cô lại bỗng dưng đau nhói.

“Diệp ơi” - Một tiếng gọi khàn khàn cùng đau thương cất lên từ bờ môi mỏng của chàng trai, theo đó là những giọt nước mắt lăn dài. Chẳng hiểu sao khi nhìn thấy cảnh này, đôi mắt An Diệp cũng ầng ậng nước.

An Diệp giật mình định đưa tay lên lau nước mắt thì chợt chàng trai dang tay ôm chặt lấy cô vào lòng. An Diệp cứng người lại vì sợ, sau đó cô cựa quậy để đẩy người con trai này ra, nhưng cô làm sao có thể đẩy được chàng trai vừa cao lớn vừa mạnh mẽ như vậy chứ.

An Diệp đang bối rối đến sắp bật khóc một lần nữa thì lại nghe thấy tiếng của anh.

“Anh xin lỗi...anh xin lỗi em nhiều lắm”. Người con trai khóc nức nở lặp đi lặp lại câu xin lỗi, An Diệp vừa không hiểu ra sao vừa cảm thấy buồn bã. Cô bất động để cho anh ôm trọn trong vòng tay.

“Anh Cường...”

“Này anh kia anh làm cái trò gì đấy??”

Hai giọng nói đồng thời vang lên.

Một là của Minh Huy - đàn em trung thành của Hùng Cường, cậu đang cảm thấy hoảng hốt vô cùng. Cậu đang ngồi cạnh giường bệnh chăm sóc cho đại ca của mình thì bỗng dưng, đại ca bật dậy làm cậu giật mình, sau đó anh ấy nhìn thấy mặt cậu thì hốt hoảng, khi nghe cậu nói về cô ả Châu San thì anh bày ra khuôn mặt vô cùng đáng sợ khiến cậu lạnh hết sống lưng, sau thì lại vội vàng chạy đến trường học, cậu lo lắng cho đại ca nên vất vả một đường chạy theo thì nhìn thấy cảnh này.

Hùng Cường...khóc!??!?

Đại ca đầu gấu nghe tên ai nấy đều sợ mất mật đang khóc đấy ư?

Lại còn đang ôm một cô gái bé nhỏ mà khóc????

Minh Huy cảm thấy đầu mình choáng váng, nhẩm nghĩ chắc mình bị hoa mắt ù tai mất rồi.

Còn người thứ hai đang vô cùng giận dữ chính là Kim Trúc, cô đang vui vẻ cầm đồ uống mình mua được ra ngoài thì chợt thấy cô bạn thân bé nhỏ của mình đang bị một người con trai to như gấu ôm chặt.

An Diệp nổi tiếng xinh đẹp, dịu hiền, vừa ngoan vừa xinh xắn nên trong trường có khá nhiều chàng trai yêu quý. Thế nhưng trắng trợn ôm thế này thì Kim Trúc mới thấy lần đầu.

Cô tức muốn điên lên chạy nhanh ra tóm lấy tay người con trai quát lớn:

“Này bỏ cái tay ra ngay, anh muốn chết hả?”

Thế nhưng người con trai ấy vẫn ôm chặt An Diệp không chịu buông.

Cuối cùng, vì quá hoảng hốt nên An Diệp bật khóc, từng tiếng khóc vừa ẩn nhẫn vừa yếu đuối của cô khiến Hùng Cường tỉnh táo lại, anh thả lỏng đôi tay của mình rồi tận mắt thấy An Diệp được kéo đến bên cạnh người bạn của cô, những tiếng chửi mắng của Kim Trúc anh chẳng nghe lọt được lời nào.

Mọi thứ lúc này như một thước phim tua chậm lại, Hùng Cường nhìn thấy An Diệp vừa khóc vừa đi theo người bạn của cô, thỉnh thoảng, cô vẫn quay lại nhìn anh nhưng lại bị Kim Trúc lôi kéo lại, cô nhanh chóng bị kéo đi và chỉ để lại cho anh một bóng lưng vừa thanh mảnh vừa nhỏ bé.

Hùng Cường kiệt sức ngồi bệt xuống mặt đất, anh gục đầu bật khóc, cả người như cạn hết sức lực.

“Ôi bé cưng của tớ cậu đừng khóc nữa, không phải sợ đâu, đã có tớ ở đây nên tên chó má kia không tới hại cậu nữa đâu” - Kim Trúc vừa lau nước mắt cho An Diệp vừa nhẹ giọng dỗ dành.

“Tớ...tớ không biết...nước mắt tớ cứ rơi không ngừng lại được...hức” - An Diệp vừa khóc vừa nói, cô cảm thấy rất buồn bã và đau lòng, cô không biết bản thân cô bị làm sao nữa, người con trai mới gặp lần đầu tiên lại khiến cô có những cảm giác như vậy.

Kim Trúc đưa người đến cửa nhà thì dừng lại, cô nhẹ nhàng nói với An Diệp.

“Cậu đừng buồn nữa nha, nghe tớ này...” - Kim Trúc chợt dừng lại như đang do dự, nhưng cô vẫn nói tiếp.

“Người vừa nãy ôm cậu là đại ca của trường mình - Hùng Cường đấy, tớ không biết tại sao anh ta lại như vậy với cậu nhưng cậu tuyệt đối, tuyệt đối không được đến gần anh ta đâu, thấy anh ta đến gần phải chạy thật nhanh đến bên cạnh tớ, nghe chưa.” - Kim Trúc thực ra cũng sợ chết khϊếp nhưng cô phải bảo vệ người bạn của mình, không thể để bảo bối của mình bị bắt nạt được.

An Diệp mắt đỏ hoe gật đầu, đoạn gật xong cô lại khóc tiếp.

Kim Trúc: "..."

Kim Trúc nghĩ bạn mình còn yếu xìu hơn cả mình, cô mà không bảo vệ thì ai bảo vệ An Diệp đây. Kim Trúc đứng an ủi bạn mình một lúc lâu thì An Diệp mới nín khóc, An Diệp để ý đã đến giờ cơm rồi nên giục cô bạn mau đi về. Hai người tạm biệt nhau, khi bóng dáng của Kim Trúc biến mất sau con ngõ, An Diệp mới đi vào nhà.

“Về muộn thế” - Giọng nói lạnh lùng của mẹ An Diệp vang lên.

An Diệp đang thay dép đi trong nhà nghe thấy tiếng nói bất chợt thì giật mình. Cô lí nhí trả lời:

“Nay cô giáo dạy quá mất thời gian nên con về hơi trễ ạ, con xin lỗi mẹ” - An Diệp vừa khóc xong giọng khàn khàn, mắt cô vẫn còn đỏ hoe.

Bà Châu nhìn bộ dạng của con gái mình thì nhíu mày trầm ngâm rồi nói:

“Được rồi, đi nấu cơm đi, em con cũng sắp đi học về rồi đấy.”

“Vâng ạ” - An Diệp ngoan ngoãn đáp. Sau đó cô mau mắn chạy lên gác xép cất cặp sách rồi lại chạy nhanh vào bếp để nấu cơm. Dáng vẻ của An Diệp lúc này vô cùng nhanh nhẹn, như thể đã quen làm rất nhiều lần rồi.