Mùa Đông Ở Berlin

Chương 69: Nhật ký (1)

Góc nhìn A: Thụ

Góc nhìn B: Công

A35

Sau khi trở về, tôi tặng cho anh một món quà, đó là cuốn nhật ký tôi đã viết hàng ngày kể từ khi anh đi.

Cuốn nhật ký này chứa đầy sự cố chấp và cuồng nhiệt của tôi, tất cả bằng chứng của sự ‘hư hỏng’ đều ở trong đó, như một vũng bùn, chìm vào đó sẽ chết.

Tôi muốn cho anh thấy tôi thế này, như bị dây leo đen quấn lấy và dần bị đồng hóa, rồi một ngày nào đó tôi sẽ biến thành rễ của dây leo đen.

Phải chăng sâu thẳm tâm hồn mỗi người đều có suy nghĩ muốn làm chuyện xấu? Chẳng qua phần lớn thời gian họ kìm nén lại, cố gắng khiến mình có vẻ bình thường và tốt bụng.

Tôi viết ra du͙© vọиɠ méo mó của mình, ví dụ như, nếu có thể, tôi muốn trở thành tay anh, chân anh, luôn cảm nhận được dòng máu từ trái tim anh trong từng giây phút.

Hoặc ví như, nếu có thể, tôi muốn chết trong cơ thể anh, trở thành oxy trong xương cốt, máu thịt của anh.

Tôi thậm chí không dám nhìn lại những dòng chữ mình đã viết, chúng quá u ám và đáng sợ, giống như rừng sâu không có ánh sao.

Nhưng thực sự, tôi đã viết ra những lời đó khi nhớ anh, cân nhắc từng câu từng chữ, chân thành tha thiết.

Anh nói: “Chẳng phải lúc trước đã nói sẽ không bao giờ làm những chuyện nguy hiểm nữa sao?”

Lần đó, sau khi cuốn sổ trò chuyện bí mật của chúng tôi suýt bị mẹ phát hiện, tôi và anh đã thỏa thuận sẽ không để lại bất cứ bằng chứng bằng chữ viết nào nữa.

Nhưng mà…

Tôi nói với anh: “Em không chịu được.”

Tôi ngồi xuống, dựa vào anh: “Em sợ đến khi anh về, em sẽ quên những điều muốn nói.”

Tôi rất sợ lãng quên, quên đi những cảm xúc lúc đó, tôi muốn trao hết những cảm xúc tuôn trào đó vào tay anh, để anh biết tôi nhớ anh nhường nào.

Ngoài kia tuyết vẫn rơi không ngừng, chúng tôi ngồi bên cửa sổ phòng ngủ, trong phòng rất ấm, tay anh cũng rất ấm.

Tôi nói: “Nửa năm nữa là em có thể đi tìm anh.”

Anh nhìn tôi mỉm cười.

“Nhưng ngộ nhỡ…”

“Hãy tin chính mình,” anh nói, “Bao giờ em đến, anh sẽ tặng em một món quà.”

Mùa xuân này là cái tết thứ hai chúng tôi ở bên nhau, sau giao thừa, bên ngoài bắt đầu bắn pháo hoa.

Cả gia đình ngồi trong phòng khách, tôi viện cớ vào phòng ngủ tìm đồ.

Anh đứng dậy đi theo, bảo là giúp tôi.

Bố vừa định nói gì đó thì bỗng nhiên bị Tiểu Bắc gọi lại, tôi và anh chạy về phòng.

Vào phòng, khóa cửa.

Thậm chí chúng tôi chưa kịp bật đèn đã ôm hôn nhau.

Pháo hoa nổ trên bầu trời đêm ngoài kia chiếu cả căn phòng sáng nhấp nháy, trong ánh sáng đó, chúng tôi kề môi vào nhau, trao đổi hơi thở.

Anh nói bên tai tôi: “Chúc mừng năm mới.”

Tôi tham lam ngửa đầu lên đòi hôn, nếu có thể, tôi chỉ muốn anh đâm vào cơ thể tôi ngay và luôn.

Năm mới tết đến có lẽ nên làʍ t̠ìиɦ với người yêu, bắt đầu quãng đời tiếp theo bằng những lời dỗ dành ngọt ngào và sự va chạm nhẹ nhàng của người ấy.

Anh hỏi tôi, “Em có nơi nào muốn đến không? Nếu cho em chọn, em muốn đi đâu?”

Anh hỏi rất nghiêm túc, tôi cũng trịnh trọng trả lời.

Ngón tay tôi chỉ vào vị trí trái tim anh: “Em chỉ muốn đến đây.”