Mùa Đông Ở Berlin

Chương 37: Hiến dâng (1)

Góc nhìn A: Thụ

Góc nhìn B: Công

A19

Không thể để người khác biết giấc mơ của tôi, nhưng anh thì được, bởi vì nhân vật chính còn lại là anh.

Thực ra lúc tỉnh dậy tôi hơi sợ, cảm giác mình quá xấu xa, như thể lén ăn trái cấm, sau đó hoảng sợ không nuốt nổi, bị mắc kẹt trong cổ.

Cảm giác này vừa vui sướиɠ vừa sợ sệt, sợ bị người khác phát hiện, nhưng vui vì tôi đã nếm được vị táo xanh.

Trong mơ, bàn tay anh lướt trên người tôi rất nhẹ nhàng, giống như lông vũ khẽ lướt qua da tôi.

Lúc đó, lỗ chân lông khắp người tôi đều giãn ra, hít lấy hơi thở và thân nhiệt của anh, cố gắng giữ lại dù chỉ một chút vui sướиɠ thoáng qua.

Bàn tay anh vuốt ve lưng tôi rồi lướt dần xuống dưới, càng đến gần chỗ đó tôi càng căng thẳng, như một con rắn độc thè lưỡi nhìn chằm chằm vào con mồi của nó.

Trong giấc mơ, linh hồn tôi như lìa khỏi thân xác, bay lơ lửng trên không và chứng kiến tất cả. Tôi có thể thấy mình run lên vì phấn khích, cũng có thể thấy anh say mê hôn lên vai tôi.

Bàn tay anh rất đẹp, ngón tay thon dài, đầu ngón tay anh chạm vào phần đùi ướt đẫm mồ hôi của tôi như tay Adam chạm vào trái táo trên cây.

Tôi là trái táo của anh, tôi đang chờ anh ăn tôi.

Tôi nói điều này với anh, anh bật cười ôm chặt tôi, giống như trong giấc mơ của tôi, anh để đầu ngón tay nhảy múa trên cơ thể tôi.

Từ lưng đến eo, sau đó xuống một chút.

Ngay khi anh sắp chạm vào chỗ đó của tôi, tôi hoảng hốt giữ cổ tay anh lại.

Tôi vẫn hơi sợ.

Tôi là một tế phẩm không đủ tiêu chuẩn, rõ ràng khát khao được anh chiếm hữu, nhưng lại lo lắng điều gì không rõ.

Anh không hề có ý trách tôi, ngược lại còn mỉm cười hôn trán tôi.

Bàn tay anh rút ra khỏi áo ngủ của tôi, ôm tôi cách lớp vải cotton rồi hôn lên vai.

Anh nói: “Em đúng là nhóc con mâu thuẫn.”

Trong lòng tôi hơi hoảng loạn, nắm vạt áo anh và nhíu mày.

Chúng tôi đang ôm nhau thì cánh cửa phòng ngủ của bố mẹ đột ngột mở ra, tôi nghe tiếng mẹ, bà nói đánh răng rửa mặt trước rồi nấu cháo.

Tôi vội vàng buông anh ra, anh đẩy tôi vào phòng tắm.

Tôi đứng bên trong, vẫn chưa bình tĩnh lại, anh đang bắt đầu rửa mặt.

Cách lớp kính mờ, tôi chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng anh. Tôi giơ tay lên, vẽ lại hình dáng anh bằng đầu ngón tay trên mặt kính.

Tôi rất thích anh, thích mọi thứ ở anh.

Thậm chí tôi bắt đầu thích thân phận anh trai của anh.

Tôi quay mặt về phía anh, dù biết anh không thể nhìn thấy nhưng tôi vẫn đối mặt với anh, cởi từng cúc áo ngủ.

Tôi rất muốn để anh nhìn thấy tôi, để anh thấy tôi cởϊ qυầи áo, như trái táo tự gọt vỏ, chủ động đưa vào miệng Adam.

Tiếc rằng anh không thấy.

Lúc tôi tắm thì anh đã ra ngoài. Tôi đứng dưới dòng nước lạnh, mong mình tỉnh táo một chút.

Hai hôm nay vẫn luôn rối bời, rơi vào thứ cảm xúc tối tăm quỷ dị nhưng lại gây nghiện, chẳng thoát ra nổi.

Cảm xúc đó là món quà mà tôi và anh cùng tạo ra, dù tốt hay xấu tôi cũng phải đón nhận tất cả.

Hôm qua tôi còn có thể trốn tránh, giả vờ khó chịu đi ngủ trước. Nhưng bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày sau này, tôi đều phải thể hiện mình thật đúng lúc như tâm thần phân liệt.

Trước mặt mọi người, tôi vẫn là Ngu Nam trước kia, trầm tính ít nói, ngoan ngoãn và khá vụng về.

Chỉ khi ở bên anh, tôi mới có thể làm những gì mình thực sự muốn.

Tất cả những gì tôi muốn làm là ôm anh, hôn anh, nhìn anh cười với tôi, nghe anh nói anh cũng thích tôi.

Tuổi 17 của tôi hiến dâng cho anh, cũng dành cho chính tôi.

Dành cho mối tình đầu thắm tươi chỉ có một lần trong đời của chúng tôi, một mối tình trái luân lý không thể xuất hiện dưới ánh mặt trời.