Mùa Đông Ở Berlin

Chương 30: Chúng tôi yêu nhau rồi (2)

Góc nhìn A: Thụ

Góc nhìn B: Công

B15

Thế giới của tôi đang trải qua một cơn sóng thần. Và người gây ra trận sóng thần này chính là người mà tôi đã cố gắng che giấu du͙© vọиɠ.

Em thực sự sắp gϊếŧ tôi rồi.

Ngu Nam đang nói gì đó, nhưng tôi hoàn toàn không thể nghe thấy.

Tai tôi ù đi, sau đó đau như kim châm.

Chóng mặt, khó thở, không thể kiểm soát được biểu cảm và hành động của mình.

Tôi hỏi em: “Sao mặt em lạnh thế?”

Em khóc cứ như cơ thể làm từ nước mắt, và nói: “Anh, ngón tay anh lạnh quá.”

Ngón tay tôi đông cứng như vừa rút ra từ hầm băng.

Đôi mắt em đỏ bừng, ầng ậc nước. Lúc em nhìn tôi, giống như một quả vải được bóc vỏ và ngâm trong nước.

Trắng ngần, tinh tế, trong veo, trần trụi.

Em nói: “Anh, em xin lỗi, anh mắng em đi.”

Em lùi lại tựa lưng vào cửa, khi nhìn tôi, đôi mắt em chứa vô số vì sao.

Mỗi vì sao đều có một cái tên, chúng ta: Xấu hổ, buồn bã, đau đớn, sợ hãi…

Tôi chưa bao giờ thấy Ngu Nam như vậy, em liên tục bảo tôi hãy mắng em, thậm chí đánh em đi.

Em nói: “Em không thể không thích anh, chỉ có thể để anh tự tay gϊếŧ em.”

Tôi giơ tay dụi mạnh vào mắt, trái tim xót xa.

Lúc tôi bước qua, thậm chí tôi không thể cảm giác đôi chân của mình nữa, tôi hoàn toàn không biết phải đối mặt với em thế nào.

Tôi khát khao em. Ngay bây giờ, tôi chỉ muốn lột sạch em như bóc vỏ một quả vải, ước gì mình có thể nuốt em như nuốt một quả mơ.

Nhưng giữa chúng tôi không thể làm bừa như vậy.

Lòng bàn tay tôi đặt lên vai em, mỗi khi nói chuyện, giọng nói cũng phát run.

Tôi hỏi em: “Em có biết mình đang nói gì không? Em có biết mình đang nói về kiểu thích nào không? Em có biết điều gì sẽ xảy ra nếu em có tình cảm đó với anh không?”

Em mím môi, như một đứa trẻ chịu nỗi uất ức to lớn.

Em nói: “Em biết, em thích anh, là kiểu thích muốn làʍ t̠ìиɦ với anh. Em tình cờ nghe thấy anh làm chuyện đó một mình vào buổi tối, sau đó em luôn mơ tưởng mình và anh…”

Em cắn chặt môi, không nói tiếp.

Tôi thấy em cắn môi mình bật máu, nhưng dường như em không hề cảm thấy đau đớn.

“Anh, em xin lỗi.”

Tôi không thể nghe em nói xin lỗi nữa.

Ngu Nam như thế khiến tôi không thể từ chối.

Khi máu trên môi em đã nhuộm lên hàm răng trắng của em, tôi liều lĩnh hôn em.

Có vẻ Ngu Nam bị hoảng sợ, đứng im trong ngực tôi.

Tôi ôm em rất chặt, đầu lưỡi liếʍ môi em.

Mùi máu tươi khiến tôi hơi hoảng hốt, miệng tôi tràn ngập mùi máu của em, cứ như tôi đã chiếm lấy em.

Đôi khi, người ta không thể kiềm chế được bản thân, giống như Ngu Nam chẳng thể khống chế mình nói em thích tôi, giống như tôi không thể khống chế mình cởϊ áσ choàng tắm của em.

Tôi khóa cửa phòng ngủ, khoảnh khắc chiếc khóa rơi xuống, tôi biết chúng tôi xong đời rồi.

Tôi mơ hồ nghe em gọi tôi là anh trai, giọng run run như mặt nước bị sóng khuấy động.

Còn tôi chính là người khuấy động em.

Ngu Nam vẫn khóc suốt, tôi không thể ngăn được nước mắt của em. Nhưng khi tôi cố gắng tránh ra để an ủi em, em lại ôm chặt tôi, khóc lóc bảo tôi đừng đi.

Trong ánh hoàng hôn rực rỡ, chiếc chăn bị chúng tôi làm rơi trên sàn, ga giường bị xoắn ướt và nhăn nhúm dưới thân chúng tôi.

Chúng tôi không vượt qua đường phòng tuyến cuối cùng, nhưng cũng chỉ còn lại một đường phòng tuyến cuối cùng.

Ngu Nam vẫn luôn nói xin lỗi, tôi cũng nói xin lỗi liên tục.

Rốt cuộc chúng tôi đang xin lỗi ai?

Thượng đế ư?

Nhưng Thượng đế sẽ chẳng tha thứ cho chúng tôi đâu nhỉ?

Không quan trọng.

Chúng tôi đã yêu nhau rồi.