Góc nhìn A: Thụ
Góc nhìn B: Công
B10
Nếu có thể, tôi muốn phủ nhận tất cả.
Phủ nhận rằng tôi rất vui vì những chiếc áo khoác giống hệt khi ngồi cạnh nhau.
Phủ nhận rằng trái tim tôi đập loạn xạ mỗi khi em nhìn tôi.
Phủ nhận rằng lọn tóc của em cũng có thể khiến tôi khó thở.
Phủ nhận rằng tôi thực sự không thể tránh né, chìm sâu trong cái nhìn chăm chú của em.
Nhưng thực ra, tôi không thể phủ nhận nổi.
Tay tôi siết chặt thành nắm đấm dưới lớp quần áo, nếu không làm thế, tôi sẽ không nhịn được muốn nắm tay em.
Tôi nhìn sang chỗ khác, giả vờ như đang nhìn người đi đường, nếu không làm thế, tôi sẽ không nhịn được muốn hôn em.
Tôi nói: “Lần sau anh dẫn em xem phim hài.”
Em gật đầu cười, như bé ngốc ngồi trên bãi biển ngắm hải âu bay lượn, không chút sầu lo.
Nghĩ đến đây, bỗng nhiên tôi muốn dẫn em đến bờ biển.
Bước trên bãi cát với em ấy, hoặc là em ấy đi trước, tôi lần theo vết chân đi theo em.
Lòng bàn chân của tôi sẽ phủ lên những dấu chân em để lại, giống như nhịp tim tôi rơi lên tim em.
“Ơ, họ ra rồi kìa.”
Giọng Ngu Nam cũng dễ nghe, trong trẻo rõ ràng, nó quanh quẩn trái tim tôi, khiến tôi choáng váng.
Tôi hoàn toàn chìm đắm trong những tưởng tượng hỗn loạn và viển vông của mình, mãi đến khi Hứa Trình gọi tôi, tôi mới tỉnh táo lại.
Lúc chúng tôi ra ngoài, Ngu Nam và em trai đi phía trước trao đổi cảm nghĩ của họ về bộ phim, tôi và Hứa Trình đi theo phía sau nhìn hai người.
“Cậu sắp tiêu rồi.” Hứa Trình nói, “Đừng làm bạn bè sợ.”
“Tớ làm gì mà cậu sợ?”
“Mắt cậu dính luôn trên người ẻm rồi.” Hứa Trình nói đầy ẩn ý, “Tớ hiểu tâm tư thiếu niên, thật sự khổ cho cậu.”
Khổ cho tôi.
Đúng vậy.
Bây giờ tôi chỉ hy vọng sự đau khổ này sẽ sớm kết thúc. Tôi rất sợ thứ tình cảm đó sẽ như dây leo dưới đáy hồ, cuốn lấy tôi, khiến tôi hoàn toàn chết chìm.
Tối hôm sinh nhật Hứa Trình, tôi mất ngủ.
Bóng đêm dày đến mức đông đặc, mọi người đã ngủ say.
Ngu Nam nằm nghiêng, quay mặt về phía tôi. Giữa chúng tôi chỉ cách một cái bàn, tôi có thể thấy rõ khuôn mặt em.
Khuôn mặt trắng nõn của em, cái mũi nhỏ và thẳng, đôi môi hồng hào hơi hé ra khi ngủ.
Gần đây Ngu Nam đã bắt đầu thích nghi với cuộc sống ở đây, môi không còn nứt nẻ cả ngày như khi mới đến.
Nhưng em ấy có một thói quen, đó là thích liếʍ môi.
Đầu lưỡi màu hồng.
Bờ môi màu hồng.
Như một đóa hoa trà lén nở rộ.
Khi chìm vào giấc ngủ, toàn thân em như được bao bọc trong hương hoa thoang thoảng, ai đến gần đều bị mê hoặc.
Có lẽ màn đêm rất dễ khiến bí mật và ham muốn trỗi dậy mạnh mẽ. Khi nhìn em, chàng trai đã hôn tôi bên bờ hồ lại hiện ra trong tâm trí.
Tôi có thể cảm nhận được sự mềm mại của nụ hôn em khi rơi lên môi, có thể cảm nhận được hơi ấm của lòng bàn tay em đặt trên ngực tôi.
Hơi nóng đó bắt đầu lan tỏa theo trái tim, nuốt chửng lý trí của tôi, phóng đại ham muốn với em trở nên vô tận.
Tôi đã trở thành con rối bị du͙© vọиɠ giật dây điều khiển, bàn tay và trái tim đều bắt đầu mất kiểm soát.
Tôi nhìn em, khuôn mặt say ngủ vô cùng thuần khiết đến mức không thể xâm phạm, cơ thể dưới lớp chăn bắt đầu thức tỉnh.
Tối hôm đó, tôi tưởng tượng về em trai mình, làm chuyện hoang đường.
Cảm giác xấu hổ bị kìm nén đó càng khiến tôi thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tôi tưởng tượng cuộc trò chuyện sẽ không bao giờ xảy ra giữa chúng tôi.
Em bỏ một viên đá vào miệng, đầu lưỡi xoay tròn trên đó.
Tôi nhắm mắt lại, đổi viên đá thành ngón tay tôi, trái tim tôi, tất cả và du͙© vọиɠ của tôi.
Cái tên Ngu Nam đã hoàn toàn in dấu trong giấc mơ, người bên hồ, từ đầu đến chân đều biến thành em.
Hình chiếu du͙© vọиɠ của tôi sao?
Không.
Ngu Nam không phải hình chiếu du͙© vọиɠ của tôi.
Em ấy chính là du͙© vọиɠ của tôi.
Tôi thật đáng xấu hổ, tăm tối, bệnh hoạn, nhất định phải loại bỏ du͙© vọиɠ đó.