Mùa Đông Ở Berlin

Chương 9: Nhìn (1)

Góc nhìn A: Thụ

Góc nhìn B: Công

A5

Dường như bố mẹ có rất nhiều chuyện muốn nói. Nhưng tôi không hứng thú với điều đó, điều duy nhất tôi muốn biết là, rốt cuộc mối quan hệ giữa họ là gì.

Nhưng không ai giải thích cho chúng tôi, dường như, những đứa trẻ như chúng tôi căn bản chẳng cần hiểu gì về chuyện của người lớn.

Anh ra ngoài rất lâu, lúc về đã khuya rồi.

Tôi thay áo ngủ nằm trên giường, mãi không ngủ được.

Con người tôi ngủ cũng phải đúng giường, đổi chỗ ở sẽ rất khó chìm vào giấc ngủ, hay lo lắng, bứt rứt, cảm giác xa lạ đó khiến tôi thấy sợ hãi, như thể có một con thú dữ đang ẩn mình trong căn phòng với chiếc đèn ngủ nhỏ này, hoặc một xác chết phụ nữ không đầu đang đứng trong góc khuất, chúng có thể xông ra lấy mạng bất cứ lúc nào.

Em trai luôn nói không làm điều gì khuất tất thì không sợ ma quỷ.

Nó cười tôi nhát gan, nhưng tôi không thể sửa cái tật nhát gan này.

Nhát gan lại còn nhạy cảm.

Từ bé đã thế rồi.

Em tôi nhanh chóng ngủ say, lúc đầu tôi nhìn chằm chằm vào ván giường, tưởng tượng dáng vẻ nó đang ngủ.

Trước kia chúng tôi luôn ngủ cùng nhau trên giường lớn, tướng ngủ của nó rất xấu, luôn đá tôi tỉnh ngủ lúc nửa đêm. Nhưng bao nhiêu năm rồi, tôi cũng đã quen.

Quen với việc có người bên cạnh, nếu không có thì không thể yên tâm đi ngủ.

Nhìn một lúc lâu vẫn không thấy anh về.

Rèm cửa không kéo lên, vì tấm rèm kề sát giường anh, mà tôi thì không dám động vào đồ của anh.

Nói tới nói lui vẫn hơi sợ anh ấy.

Tôi trở mình, cái chân bị bỏng đau không chịu nổi, tôi rất khó chịu.

Có một cái bàn đặt giữa giường chúng tôi và giường anh, cái bàn khá hẹp, vừa khéo vắt ngang giữa hai giường.

Trên bàn có bày một chồng sách, trong đó có một cuốn bìa xanh được lấy ra để sang một bên.

Tôi vươn tay ra lấy, bật ngọn đèn nhỏ gần giường mình lên.

Bìa màu xanh lam, màu bầu trời trong xanh, thuần khiết.

Dưới “trời xanh” có hai người đang dựa vào nhau.

Tôi nhìn đi nhìn lại, xác định đó là hai người đàn ông.

Tên sách được in trên bìa, tiếng Anh màu vàng và tiếng Trung màu trắng.

Màu vàng kia trông như bơ, như thể có vị ngọt thơm thoang thoảng.

Tôi mở sách ra, một chiếc bookmark kẹp ở trang 54.

Tôi bắt đầu từ đoạn văn đầu tiên, đọc từng từ một.

Thật ra tôi không phải người thích đọc sách, thỉnh thoảng mẹ tôi lại nói, nếu tôi đọc thêm nhiều sách sẽ không phải vò đầu bứt tai với bài văn tám trăm chữ trong phòng thi.

Nhưng với tôi, đọc sách có tác dụng thôi miên, tối nay, tôi lại thử một lần nữa.

Tôi đọc rất chậm, đọc rất lâu mới đến phần cuối của trang này… Tôi sợ anh xuất hiện, cũng sợ anh không xuất hiện, sợ anh nhìn tôi, lại càng sợ anh không nhìn tôi.

Tôi đọc đi đọc lại câu này, luôn thấy cảm xúc này khá quen thuộc.

Tôi đang định đọc tiếp thì nghe tiếng mở cửa bên ngoài.

Tôi vội vàng kẹp bookmark lại, cố gắng trả cuốn sách về vị trí cũ trước khi anh vào nhà.

Tôi nghĩ, có lẽ anh rất ghét bị người khác động vào độ của mình mà không hỏi trước.

Trong khi trả sách về chỗ cũ, tôi tắt ngọn đèn bàn đầu giường.

Trong phòng ngủ chỉ còn lại ánh trăng và ngọn đèn ngủ nho nhỏ.

Anh rón rén vào phòng, không biết đứng ở cửa làm gì mà chẳng có tiếng động nào.

Tôi trốn trong chăn giả vờ như đã ngủ, nhưng thực ra tim tôi đập nhanh như nhịp trống trong dịp quảng bá chương trình siêu khuyến mại dịp Tết nguyên đán của trung tâm mua sắm ở lầu dưới.

Tôi gần như nín thở và nhắm chặt mắt, cứ như anh là con thú dữ đó. Một khi bị anh phát hiện tôi vẫn còn thức, anh sẽ áp dụng hình phạt tàn bạo vô nhân đạo nhất với tôi.

Sau một lúc lâu, anh bước tới từ cửa.

Thực ra không phải là bước về phía tôi, anh chỉ đang trở lại giường của mình.

Tôi nghe thấy anh cởϊ qυầи áo, nghe anh ngồi trên giường.

Sau đó là tiếng rèm cửa bị kéo lên, vèo một tiếng, rất dứt khoát.

Rồi sau đó nữa, căn phòng yên tĩnh trở lại, có lẽ anh ngủ rồi.

Tôi cẩn thận xoay người lại, khi mở mắt ra lại phát hiện, anh đang ngồi bên giường nhìn tôi.