Mùa Đông Ở Berlin

Chương 8: Giấc mơ (2)

Góc nhìn A: Thụ

Góc nhìn B: Công

B4

Trước đây tôi có một giấc mơ.

Năm đó tôi 13 tuổi, Hứa Trình bắt đầu lén thuê đĩa CD lạ từ bên ngoài về. Nhưng khi hai chúng tôi trốn trong nhà, vừa ăn khoai tây chiên vừa xem, không ai cảm thấy tiếng hét sung sướиɠ và hình ảnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ kia có thể so sánh với miếng khoai tây chiên trong tay.

Sau này tôi mới biết tại sao chúng tôi không có hứng thú với hình ảnh đó, thậm chí còn thấy hơi khó chịu.

Đó là vì cả hai chúng tôi đều là đồng tính nam, chỉ thích người cùng giới.

Mùa hè năm 13 tuổi, tôi mơ thấy một cậu trai hôn môi với mình trong giấc ngủ trưa.

Trong mơ, tôi nằm bên một dòng sông, mặt sông hắt lên ánh nước lấp lánh dưới tia nắng, chói lóa đến nỗi không thể mở mắt ra.

Chẳng biết cậu bé kia xuất hiện lúc nào, đến khi tôi nhận ra thì cậu ấy đã ở bên cạnh tôi.

Tôi không thấy rõ cậu ấy, dường như khuôn mặt cậu giăng kín sương mù, cũng có thể tôi trong mơ là người viễn thị độ cao, nhìn gần cũng không thấy.

Cơ thể cậu ấy rất thơm, chẳng biết tại sao tôi lại có thể ngửi thấy mùi hương trong giấc mơ.

Đó là mùi trầm hương quyện với mùi cà phê, rõ ràng đang là mùa hè, nhưng tôi như ngửi thấy hương gió se lạnh.

Nụ hôn của cậu ấy rất lạnh, ngón tay cũng buốt giá.

Trong giấc mơ đó, tôi không làm gì cả, chỉ nằm đó thỏa thích hôn môi với cậu ấy.

Cuối cùng trước khi cậu ấy rời đi, tôi đã cắn rách môi cậu ấy.

Bao nhiêu năm qua khuôn mặt cậu ấy vẫn luôn mờ ảo, không thể nào nhìn rõ được. Nhưng vết máu trên môi cậu ấy lại như bông hồng rơi trên tuyết. Đến bây giờ, tôi vẫn có thể nhìn thấy nó mỗi khi nhắm mắt lại.

Tôi biết người mà mình mơ năm 13 tuổi chẳng qua chỉ là một hình ảnh, một ‘linh hồn’ đánh thức một loại ý thức nào đó trong tôi.

Tôi cũng biết, dù nói thế nào thì cũng không thể là bất cứ ai đang đứng trước mặt tôi lúc này. Cậu ấy hư vô mờ ảo, là một người không tồn tại nhưng lại chân thực, đang rảo bước trong thế giới nội tâm của tôi.

Chỉ tình cờ khi nhìn thấy đôi môi chảy máu của Ngu Nam, tôi mới nhớ đến cậu ấy.

Nhớ đến vị máu tanh từ môi cậu ấy để lại trên môi tôi, trước khi cậu ấy rời khỏi giấc mơ đó.

Tôi chợt nhận ra, mình không thể đùa ác với họ được.

Bởi vì trong một khoảnh khắc nào đó, Ngu Nam và hình ảnh trong giấc mơ của tôi đã hòa làm một.

Tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng một ngày nào đó, hình ảnh kia sẽ có thực thể. Đã có thì tôi sẽ chấp nhận, nhưng vấn đề là tại sao lại là cậu?

Ăn cơm tối xong, tôi trốn về phòng mình.

Giả vờ là đọc sách nhưng thực ra đang thẫn thờ.

Hứa Trình nhắn tin hỏi tôi: “Sao rồi? Ra ngoài được không?”

Bên ngoài tuyết vẫn đang rơi, hai đứa chúng tôi vốn hẹn nhau dắt chó đi dạo buổi tối.

Tôi rep: “Chờ tớ.”

Tôi mặc áo khoác, chuẩn bị ra ngoài.

Bốn người kia giống như một gia đình hạnh phúc, họ ngồi trong phòng khách chuyện trò với nhau.

Tôi thấy gương mặt Ngu Nam đỏ bừng, không biết là do nóng hay sao.

Bố tôi hỏi tôi đi đâu, tôi nói đi gặp Hứa Trình.

Ông phất tay không nói gì nữa.

Lúc ra ngoài, tôi ngoảnh lại nhìn mọi người trong phòng khách một lượt. Bố tôi đưa cho người phụ nữ kia một quả táo, em trai Ngu Nam đang cúi đầu bóc vỏ quýt, còn Ngu Nam ngồi đó ngẩng đầu nhìn tôi.

Tôi ra ngoài, đóng cửa lại.

Đèn cảm biến ở cửa sáng lên, tôi ngẩng đầu nhìn lên, chờ thang máy đưa mình xuống.

Khi xuống lầu, Hứa Trình đã dắt chó nhà cậu ta đứng chờ dưới lầu, câu đầu tiên cậu ta nói khi thấy tôi là: “Vợ mới của bố cậu thế nào?”

“Cũng tạm.” Tôi đút hai tay vào túi, đi theo cậu ta ra ngoài.

“Hai đứa em trai của cậu thì sao?” Hứa Trình cười đầy ẩn ý, “Trông giống cậu không?”

Tôi nghiến răng nói với cậu ta, “Cậu còn nhớ giấc mơ mà tớ đã kể với cậu không?”

“Giấc mơ nào?”

“Giấc mơ hôn hít.”

“Mộng xuân à.” Hứa Trình cười tôi.

Đó tính là mộng xuân ư? Chỉ hôn thôi, cũng tính là mộng xuân?

Tôi không chắc lắm, nhưng tôi vẫn nói với cậu ta: “Ngu Nam khá giống người trong giấc mơ đó.”

Hứa Trình hơi sửng sốt, hỏi lại: “Ngu Nam là ai?”

“Em trai tớ.”