Mùa Đông Ở Berlin

Chương 6: Sợ anh (2)

Góc nhìn A: Thụ

Góc nhìn B: Công

B3

Tôi cho cậu ấy một viên kẹo.

Cái người tên Ngu Nam.

Trước đây, kẻ xấu trong phim thường gϊếŧ người như ngóe, xem tính mạng như cỏ rác, hễ ngứa mắt với ai sẽ gϊếŧ không chớp mắt.

Lúc đó tôi nói với Hứa Trình, “Cậu chờ xem, tớ sẽ không để hai người họ sống yên ổn đâu.”

Nhưng sự thật chứng minh làm người xấu không hề dễ.

Nhất là ra tay với người vô tội.

Tôi không vừa mắt với họ, chẳng cần biết bọn họ trông vô hại thế nào.

Bởi vì, bọn họ là kẻ xâm lược, dù họ không chủ động muốn xâm lược.

Vì vậy, tôi phải gϊếŧ địch.

Nhưng có một điều khiến tôi tức giận hơn cả, dường như họ không biết đến sự tồn tại của tôi cho đến khi nhìn thấy tôi.

Xem tôi là gì vậy?

Viên kẹo đó vốn không phải dành cho Ngu Nam. Kế hoạch của tôi là lạnh lùng đứng trước mặt họ, vừa ăn kẹo vừa kiêu ngạo nói: “Tuy các cậu đã tới, bước vào ngôi nhà này, nhưng không phải người nhà họ Ngu, đừng đánh giá cao bản thân.”

Nhưng khi tôi bước tới, nhìn thấy bàn chân bị thương của Ngu Nam, vậy mà tôi lại vô thức đưa viên kẹo vào tay cậu.

ĐM.

Có lẽ tôi nên xem nhiều truyện cổ tích đen tối hơn.

Chứ không phải xem “Call me by your name”.

Tôi quyết định ngày mai sẽ gọi Hứa Trình ra mắng một trận, chính cậu ta đề cử bộ phim này cho tôi.

Tôi bảo em trai Ngu Nam đỡ cậu nằm xuống. Ngu Nam vẫn hơi ngượng ngùng, nắm chặt viên kẹo tôi đưa, túm áo em trai mình.

Mặt cậu ấy đỏ bừng lên, không biết do đau chân hay là ngại.

Tôi nói: “Em cứ tự nhiên đi.”

Sau đó tôi ra khỏi phòng.

Lúc tôi bước ra, bố tôi và người phụ nữ kia đang ngồi trên ghế sofa, bà khóc đến nỗi ướt hết vạt áo.

Bỗng nhiên tôi phát hiện Ngu Nam Ngu Bắc rất giống mẹ họ, đó là kiểu ngoại hình thích hợp để xuất hiện trong những bộ phim văn nghệ, một vẻ đẹp trong trẻo.

Thấy tôi ra ngoài, bọn họ nhìn tôi một chút.

Người phụ nữ kia lau nước mắt, cười hỏi tôi: “Bách Lâm, sao thế?”

“Lấy nước uống.”

Tôi vào bếp, cầm cốc thủy tinh lấy nước từ máy lọc, sau đó về phòng.

Ngu Nam thấy tôi cầm cốc nước, không dám đưa tay ra nhận.

“Nước lạnh,” Tôi nói, “Từ máy lọc nước.”

Em trai cậu đứng bên cạnh, đưa tay ra đón lấy.

“Cảm ơn anh trai.” Câu này là do em trai cậu ấy nói.

Ngoại hình hai người gần như giống hệt nhau, nhưng giọng nói thì khác nhau.

Ngu Nam là kiểu dịu dàng mềm mại, giọng nói và âm điệu giống như làn khói xanh trong rừng trúc, khiến người ta mơ hồ có thể nhìn thấy, nhưng giơ tay ra lại không chạm vào được.

Cậu ấy là làn khói xanh rừng trúc, còn em trai là giọt sương rơi trên đá, trong trẻo âm vang.

Khi hai người gọi tôi là “anh trai”, cảm giác cũng khác biệt.

Em trai cậu ấy vừa gọi, tôi lại nhìn về phía Ngu Nam.

Có lẽ vì những ‘chuyện tốt’ tôi làm lúc trước khiến họ dè chừng, thậm chí em trai cậu ấy còn uống một ngụm trước rồi mới đưa cho cậu.

Tôi cười: “Sợ anh hạ độc hả?”

“Không phải đâu.” Ngu Nam cười nói, “Cái gì nó cũng thích nếm trước một ngụm.”

Từ bé tôi không có anh chị em, sống cuộc sống của con một, không thể nào hiểu hành động “nếm trước một ngụm” của họ.

Tùy cậu nhóc, thích uống thì uống.

Tôi phớt lờ họ, ngồi xuống tiếp tục giở sách bài tập tiếng Anh.

Một lát sau, tôi nghe thấy họ thì thầm nói chuyện sau lưng mình.

Em trai Ngu Nam hỏi, có phải bọn họ sẽ ngủ trên chiếc giường tầng này không, còn lại gần quan sát như đang kiểm tra.

Ngu Nam nhỏ giọng nói: “Đừng làm phiền anh trai học bài.”

Tôi không thể học nổi, cầm bút viết linh tinh vào vở bài tập.

Hai người không nói thêm gì nữa, tất cả động tác đều rất thận trọng.

Sau đó bố tôi vào gọi chúng tôi ra ăn cơm, lúc quay lại tôi mới thấy, Ngu Nam đang tựa vào giường tầng dưới đọc sách, em trai cậu đã leo lên giường từ lúc nào, cậu nhóc đang ngủ say.

Em trai cậu ấy vô tư thật.

Tôi đứng dậy, không quan tâm tới hai người họ, đi ra ngoài.

Bố tôi nói: “Con đỡ Tiểu Nam đi, chân nó không tiện.”