Giang Ninh ra khỏi phòng tắm, vì ở nhà một mình cho nên cô không mặc áσ ɭóŧ.
Vải dệt bị sợi tóc làm ướt nhẹp, dính sát lấy điểm nhỏ, mơ hồ lộ ra núʍ ѵú hồng hào.
Giống như trên vải dệt vốn có đóa hoa nhỏ như vậy.
Đôi mắt Chu Liệt tối tăm, trong cổ họng càng thêm khô khốc hơn.
Giang Ninh vốn rất xinh đẹp, khi còn trẻ tuổi thủy nộn, là mỹ nhân có tiếng trong thôn.
Hiện giờ kết hôn 10 năm, dáng vẻ vẫn không có gì thay đổi.
Chỉ có càng nhiều thành thục quyến rũ của người phụ nữ.
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp kia, vẫn quyến rũ như cũ.
Giang Ninh không ý thức được đã xảy ra chuyện gì, đôi mắt mờ mịt nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện.
Nghi ngờ hỏi: “Sao anh lại trở về? Cơm trưa mang đi không đủ ăn sao?”
Cơ thể cô mềm mại, giọng nói càng mềm hơn.
Khi giọng nói của cô truyền tới tai Chu Liệt, thành vừa ngọt ngào vừa mềm mại.
Chu Liệt mím chặt môi mỏng, đi mấy bước tiến tới trước mặt Giang Ninh.
Bàn tay thô ráp của người đàn ông không chút khách sáo nắm lấy ngực cô, xoa một bên vải dệt bị tóc làm ướt nhẹp, cũng xoa bộ ngực căng phồng của cô.
Trong lòng bàn tay của người đàn ông, là căng đầy còn mềm mại.
Còn có hơi lạnh.
Toàn thân Giang Ninh còn có ướŧ áŧ lạnh lẽo.
Lòng bàn tay của Chu Liệt xoa ngực, lông mày còn nhíu lại.
Giang Ninh còn chưa kịp phản ứng lại, nghĩ có phải anh ăn cơm trưa không đủ no hay không, giọng nói trầm thấp chất vấn của người đàn ông truyền tới.
“Lại tắm nước lạnh à?”
Cô nhỏ giọng giải thích: “Nóng… Trời nóng quá mà.”
Giang Ninh giống như học sinh làm chuyện xấu bị gia trưởng bắt được, trên gương mặt trắng nõn hiện lên chút lúng túng.
Ngón chân mượt mà trắng nõn giẫm lên trên dép lê, vô thức cuộn tròn lại.
Đây là thói quen từ nhỏ mỗi khi cô lúng túng.
Ngay cả Giang Ninh cũng không biết, nhưng bị người đàn ông biết rất rõ.
Đặc biệt là khi cao trào.
Từ mắt cá chân đến mũi chân đều căng cứng, ngón chân tinh tế nho nhỏ dùng sức cuộn chặt lại.
Đường cong duyên dáng giống như ba lê.
Vừa suy nghĩ như vậy, trong lòng Chu Liệt càng nóng bỏng hơn.
Động tác trên tay anh không dừng lại, lòng bàn tay cách áo xoa bộ ngực no đủ.
Anh khàn giọng nói nhỏ.
“Cơm đủ rồi.”
“Ấm nước không còn nước.”
“Anh khát.”
Chu Liệt nói rất ngắn gọn, luôn là nặng nề vang lên.
Giang Ninh bị anh xoa nắn, trong lòng cũng bị xoa đến mềm nhũn.
Nghe anh nói khát, lập tức nghĩ…
“Trong tủ lạnh có nước sôi để nguội, em đi rót cho anh… A…”
Cô còn chưa nói hết câu, giọng nói vốn mềm nhẹ lập tức trở nên vừa yêu kiều vừa ngọt ngào, âm cuối run rẩy rất lâu.