Quân Hôn Cũng Có Ái

Chương 22

Khi Tiêu Thần quay trở lại, sắc mặt tựa hồ mang theo chút tức giận, nhưng vào lúc nhìn thấy Lâm Hạ thì sự tức giận ấy liền biến mất không còn thấy bóng dáng, nhưng cô vẫn là nắm bắt được.

Đang muốn hỏi anh, nhưng lại nhìn thấy anh nhìn cái túi đồ ở trên bàn đến xuất thần, cái dáng vẻ ấy tựa hồ như đang chìm vào trong hồi ức. Lâm Hạ đột nhiên cảm thấy trong lòng dâng lên một cỗ bi thương vô cùng lớn, bởi vì cô trực giác được cái túi đồ kia là của phụ nữ gửi đến, mà cái dáng vẻ này của Tiêu Thần, rất rõ ràng, anh và người phụ nữ kia có quan hệ rất lớn.

Có lẽ là do ánh mắt của Lâm Hạ quá nóng bỏng, Tiêu Thần cuối cùng cũng thoát ra từ trong đoạn hồi ức kia, xoay lại nhìn thấy Lâm Hạ đứng ở sau lưng anh. “ Lâm Hạ, em làm sao thế?”

Lâm Hạ vô lực mà cười cười, “ Không sao. ”

Lúc này, tiếng chuông cửa vang lên, Lâm Hạ xoay người đi mở cửa.

Nếu như Hứa Nhược Nhược là tuyệt thế giai nhân trong sự gợi cảm, thế thì cô gái mặc bộ quân trang đứng ở bên cửa này lại chính là khuynh quốc khuynh thành trong sự chính chắn dễ thương, so với Hứa Nhược Nhược, chỉ có hơn chứ không có ít.

“ Chào cô, tôi tìm Tiêu trung đội. ” Trong giọng nói ôn hòa mang theo sự trong trẻo, giống như âm thanh đến từ thiên nhiên. Cô ta cười cười hỏi: “ Cô là thư ký của Tiêu trung đội sao?”

Lâm Hạ có thể khẳng định, cô gái này đang cố ý, cô nếu đã không có mặc quân trang, cũng không có cắt tóc, hơn nữa bộ đội đặc chủng lại càng không có nữ quân nhân, cô ta sao lại có thể cho rằng cô là thư ký của Tiêu Thần thế?

“ Không phải. ”

“ Cô đến làm gì thế?” Sau khi Tiêu Thần nhìn thấy cô gái đứng ở bên cửa thì chân mày liền chau lại, có chút không kiên nhẫn.

Trên mặt của cô gái xoẹt qua dấu vết của sự ưu thương, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại cảm xúc. “ Em cảm thấy buổi chiều còn có chút vấn đề chưa giải quyết xong, cho nên muốn cùng anh thảo luận lại một chút, nếu như anh có việc bận thế thì ngày mai em có thể đến tìm anh sau, nhưng kỳ diễn tập chỉ có vài ngày thôi, em sợ là không kịp, cho nên……”

Cô ta đã nói thế rồi, Tiêu Thần cũng không tiện nói thêm gì nữa, liền bảo cô ta cùng đi vào phòng. Trước khi đi còn quay đầu lại cười một cái với Lâm Hạ, vốn dĩ là muốn để cho an tâm, nhưng anh nào biết như thế lại càng khiến cho cô suy nghĩ linh tinh.

Lâm Hạ ngồi trên sô pha, đến cả cơm tối cũng không làm, cho đến khi bọn họ trở ra, cô vẫn còn duy trì cùng một tư thế ấy.

“ Lâm tiểu thư là bạn gái của Tiêu trung đội, chẳng lẽ đến cả một bữa cơm cũng không muốn làm cho anh ấy sao?” Triệu Ngưng Ngọc nhìn vào phòng bếp lạnh tanh, khóe miệng mang theo một chút cười nhạo, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười không chút kẽ hở.

Lâm Hạ ngẩng đầu lên, lạnh nhạt mà nhìn lại cô ta, đang muốn nói gì đó, chợt bị Tiêu Thần đánh gãy chủ đề câu chuyện: “ Triệu tiểu thư, đây là chuyện của nhà chúng tôi, không cần cô nhọc tâm. ”

Sắc mặt Triệu Ngưng Ngọc trắng bệch, đôi môi giật giật vài cái, cuối cùng hai hàng lệ dâng trào lên, chạy nhanh ra ngoài.

Đợi sau khi Triệu Ngưng Ngọc đi rồi, Tiêu Thần ngồi xổm xuống trước mặt của Lâm Hạ, tay nắm lấy tay cô, “ Trông em rất không ổn, làm sao thế?”

Lâm Hạ nhìn vào đôi mắt của Tiêu Thần, nhìn thấy sự dịu dàng của anh, nhìn thấy sự lo lắng của anh, nhìn thấy rất nhiều rất nhiều, nhưng điều duy nhất không nhìn thấy chính là…….tình yêu.

Sao cô lại có thể cho rằng Tiêu Thần đồng ý sống cùng cô là bởi vì yêu cô nhỉ? Một ý nghĩ đơn thuần lại ngu xuẩn đến như thế! Cô nhớ Tả Tiểu Linh từng nói qua, có những người kết hôn không phải bởi vì yêu, là bởi vì bọn họ cảm thấy bản thân cần phải có một gia đình rồi, cho nên lựa chọn kết hôn cùng với một người mà bản thân mình không hề yêu.

Tiêu Thần, cũng là người như thế sao?

Cô đột nhiên rất muốn hỏi anh, anh đồng ý cùng cô qua lại, có một chút nào là vì anh có tình cảm nam nữ với cô không?

“ Không sao. ” Lúc cô cùng anh qua lại cũng không phải bởi vì yêu anh, cho nên cô có tư cách gì mà oán hận Tiêu Thần không yêu cô chứ, bọn họ cũng xem như công bằng rồi nhỉ.

“ Em đi nấu cơm đây. ” Lâm Hạ đứng dậy, chợt bị Tiêu Thần kéo lại: “ Hôm nay muộn quá rồi, chúng ta đến căn tin ăn đỡ một bữa đi. ”

“ Được. ”

Sau khi ăn cơm xong, hai người đi trên con đường nhỏ. Lâm Hạ đột nhiên nhớ đến vừa rồi Triệu Ngưng Ngọc nói bọn họ sắp đi diễn tập quân sự rồi, liền hỏi: “ Diễn tập quân sự của bọn anh có nguy hiểm không?”

“ Đây chỉ là một trận diễn tập quân sự nội bộ rất nhỏ thôi, chủ yếu là vì muốn huấn luyện khả năng phối hợp nghiên cứu tác chiến và sự kết hợp kỹ thuật cao cấp của lính đặc chủng, cho nên cơ bản sẽ không có thương vong. ” Mà phòng nghiên cứu vừa có chủ nhiệm lên nhậm chức, cho nên cô ta mới cùng anh thảo luận lộ trình diễn tập.

“ Ồ. ”

“ Em không có gì muốn hỏi anh sao?”

Lâm Hạ nhìn anh: “ Em nên hỏi gì đây?”

Tiêu Thần bất lực mà cười cười: “ Lâm Hạ, sau này có chuyện gì cũng đừng mãi nhịn ở trong lòng, chỉ cần em hỏi, mà những chuyện này lại không phải liên quan đến nhiệm vụ, anh đều sẽ nói cho em biết. Triệu Ngưng Ngọc là bạn gái cũ của anh, bọn anh sáu năm trước đã chia tay rồi. ”

Lâm Hạ không có ngờ rằng chút tâm tư nhỏ bé của bản thân mình bị người khác nhìn thấu rồi, nhất thời có chút xấu hổ, nhưng vừa nghĩ đến Triệu Ngưng Ngọc từng là bạn gái của anh, trong lòng cô bỗng có một trận khó chịu.

“ Thế hai người, tại sao lại chia tay thế?”

Nhớ đến chuyện của năm đó, khóe môi của Tiêu Thần vẫn còn mang theo một phần khổ tâm, nhưng phần khổ tâm này lại không liên quan đến tình cảm, chỉ là đó chính là thất bại lớn nhất trong cuộc đời của anh, cho nên anh nhớ có chút kỹ mà thôi.

Năm đó, Tiêu Thần vẫn chưa gia nhập vào bộ đội đặc chủng, vẫn là một vị trung úy của binh đoàn 431, còn Triệu Ngưng Ngọc là một vị nữ chính sĩ của binh đoàn 431 nữ. Khi cả hai người lần đầu gặp mặt liền có hảo cảm đối với đối phương, nhưng thật sự thiết lập mối quan hệ vẫn là chuyện của một năm sau đó. Lúc đó cả hai người đều tham gia diễn tập quân sự trong đoàn, càng trùng hợp hơn là bọn họ đã trở thành cộng tác với nhau. Trong sự tiếp xúc vài ngày này, hai người dần dần nảy sinh tình cảm, sau buổi diễn tập quân sự, hai người họ liền thiết lập mối quan hệ.

Bọn họ đều là mối tình đầu của nhau, cho nên cả hai người đều biểu hiện tương đối non nớt, có lúc chỉ cần một ánh mắt, một nụ cười của đối phương thôi cũng có thể khiến cho bọn họ vui vẻ tận mấy ngày liền, chưa kể là mỗi tuần hai người đều lén lút hẹn hò với nhau một lần.

Khi ấy Tiêu Thần nghĩ, đây có lẽ chính là một nửa của cuộc đời mình rồi nhỉ.

Nhưng anh không ngờ rằng, khi anh xem Triệu Ngưng Ngọc là một nửa của đời mình, cô ta lại cùng đoàn trưởng của khi ấy qua lại với nhau, chính là bởi vì khi ấy cô ta muốn đi cửa sau, để trong danh sách người được chọn lựa sẽ có tên cô ta, cho nên cô ta không tiếc dùng sắc đẹp để mê hoặc đoàn trưởng của binh đoàn 431.

Tiêu Thần nhìn thấy người phụ nữ bản thân mình yêu ngồi ở trên đùi của đoàn trưởng, vạt áo trước thì mở ra, hai người say đắm ôm hôn nhau, sự chấn động trong một khắc ấy, không có cách nào dùng từ ngữ để hình dung.

Sau sự chấn động thì chính là sự phẫn nộ vì bị phản bội, anh vẫn luôn đối xử tử tế lịch sự với cô ta, không dám đi quá xa vượt quá giới hạn, bởi vì anh muốn trong đêm tân hôn sẽ triệt để có được cô, nhưng ngàn lần không ngờ đến chính là, cái người mà anh xem là bạn gái đã không đợi được đến đêm tân hôn của bọn họ mà trèo lên giường của người khác rồi.

Đó là lần xung động cuối cùng trong cuộc đời của Tiêu Thần, anh xông lên đó, lôi Triệu Ngưng Ngọc ra, đánh tên đoàn trưởng kia bị thương.

Đả thương đoàn trưởng là tội nặng, anh vốn dĩ là phải bị đá ra khỏi bộ đội, nhưng bộ đội đặc chủng đã nhìn trúng anh rồi, phá lệ cho anh tham gia khảo hạch lính đặc chủng, cũng chính vì thế mà đã thay đổi vận mệnh cả đời của anh.

Nhưng đến cái ngày mà Tiêu Thần rời khỏi bộ đội, Triệu Ngưng Ngọc từ đầu đến cuối đều không có xuất hiện qua.

Hiện tại chuyện này đã trôi qua sáu năm rồi, Tiêu Thần đã thư thái hơn rất nhiều, nếu như không phải vì Triệu Ngưng Ngọc một lần nữa xuất hiện ở trước mặt của anh, có lẽ anh cũng đã quên mất chuyện này rồi. Nhưng thư thái không có nghĩa là không để tâm, đàn ông xem trọng nhất chính là tôn nghiêm, mà hành vi này của Triệu Ngưng Ngọc không nghi ngờ gì chính là đem tôn nghiêm của anh hung hăng giẫm đạp dưới lòng bàn chân.

Sau khi nghe câu chuyện của anh, Lâm Hạ cảm thấy rất áy náy, rõ ràng anh không có ý nghĩ khác, nhưng vào một khắc khi Triệu Ngưng Ngọc xuất hiện cô lại bắt đầu cảm thấy bất an.

“ Xin lỗi anh, em không nên hỏi anh loại chuyện này. ”

“ Lâm Hạ. ” Tiêu Thần nắm lấy tay của cô, ánh mắt ôn hòa nhìn thẳng vào cô: “Anh lựa chọn để bản thân mất mặt như thế mà nói cho em biết, không chỉ là vì để cho em an tâm, càng quan trọng hơn đó là, nếu anh đã lựa chọn em rồi, thì anh cần phải đem tất cả quá khứ của anh nói cho em nghe, đây là phương thức tiếp xúc cơ bản nhất mà chúng ta cần phải tuân thủ. ”

Là một người quân nhân họ xem trọng nhất chính là lời hứa, Tiêu Thần cũng không ngoại lệ. Còn chưa kể vào cái ngày mà Triệu Ngưng Ngọc phản bội anh, anh đã đem người phụ nữ này buông xuống rồi, nhìn vào những hành động đối xử tốt mà Tiêu Thần dành cho cô trong suốt những ngày qua, Lâm Hạ lẽ ra phải nên tin tưởng anh.

Buổi tối khi đi ngủ, Lâm Hạ kéo lấy cái tay đang cầm gối đầu đi về phía phòng khách của Tiêu Thần, ánh mắt cô trong veo, không nhuộm một chút tạp chất nào, “ Hay là, anh ngủ ở đây đi?” Cô chỉ chỉ lên cái giường ở trong phòng ngủ.

Cứ luôn để Tiêu Thần ngủ ở bên ngoài, cô cảm thấy rất áy náy, nhưng cũng hết cách rồi. Cho đến khi sau khi nghe thấy Tiêu Thần kể về quá khứ của anh và Triệu Ngưng Ngọc xong, cô mới thật sự hiểu ra rằng, đối tượng mà từ trước đến giờ Tiêu Thần vẫn luôn có ý định lựa chọn sống chung cả đời chính là cô, cho dù bạn gái cũ xuất hiện cũng sẽ không có gì thay đổi. Nếu đã như thế, cô vì muốn biểu đạt ý nghĩ của bản thân mình, có thể cùng anh cùng chung chăn gối.

Nhưng cô vốn không có những suy nghĩ gì khác, mà Tiêu Thần từ trong ánh mắt của cô cũng hiểu ra được suy nghĩ của Lâm Hạ rất đơn thuần, không có bất cứ suy nghĩ không thuần khiết nào.

“ Được. ”

Hai người lần đầu tiên nằm chung chăn gối, trong lòng vẫn có chút thấp thỏm lo âu, ban đầu Lâm Hạ ngủ ở phía trong cùng cơ, nhưng ngày thứ hai lúc tỉnh lại, cô lại nằm an vị ở trong lòng của Tiêu Thần. Sau khi ý thức được hoàn cảnh ngại ngùng này, cô vội vàng nhắm mắt lại, không để cho Tiêu Thần phát hiện bản thân đã tỉnh lại mà khiến cho tình cảnh càng trở nên ngại ngùng hơn.

Tiêu Thần hé một bên mắt ra nhìn cô gái nhỏ đang giả vờ ngủ ở trong lòng, tay lại siết chặt hơn, nhưng l*иg ngực lại chạm phải một mảnh mềm mại, tức khắc thân thể anh cứng lại, chỗ nào đó trên cơ thể nhanh chóng thức tỉnh.

Lâm Hạ vốn dĩ sau khi bị Tiêu Thần ôm chặt như thế đã mông lung rồi, tiếp đến lại còn đυ.ng phải thứ gì đó cứng cứng, tản ra luồng nhiệt nóng bỏng, cô vốn dĩ không biết đó là gì, nhưng trong đầu đột nhiên xoẹt qua một câu mà Tả Tiểu Linh từng nói: Đàn ông bình thường vào buổi sáng du͙© vọиɠ luôn mạnh mẽ nhất.

Tức khắc, thân thể cô cũng cứng theo. Nhưng trong lòng lại lóe lên sự vui mừng, thế chính là chứng tỏ, Tiêu Thần vốn không có xem cô là trẻ nhỏ, ở phương diện nào đó, anh cũng có hứng thú đối với cô nha.

Đột nhiên, vòng ôm bị nới lỏng ra, Lâm Hạ vô thức vòng lấy eo của anh, Tiêu Thần hôn lên đôi môi của cô, giọng nói khàn đặc nói: “ Phải tập hợp rồi, ngoan, buông tay nào. ”

Sau khi buông Lâm Hạ ra, Tiêu Thần ngồi dậy chạy vào phòng tắm xối một trận nước lạnh, vừa tắm vừa bất lực cười cười. Sức kiềm chế của anh trước giờ vẫn luôn rất kinh người, đến cả người xinh đẹp động lòng người như Triệu Ngưng Ngọc, lúc yêu đương anh cũng chưa từng có suy nghĩ lệch lạc nào, nhưng lần này anh lại có phản ứng đối với một cô gái nhỏ chỉ mới có 18 tuổi. Tuy rằng anh không hề xem Lâm Hạ như một cô gái nhỏ chân chính, nhưng dù gì tuổi của cô vẫn còn quá nhỏ, có những chuyện anh vẫn là không hy vọng nó phát sinh quá sớm.

Lâm Hạ mở mắt ra nhìn lên trần nhà, cô đang đấu tranh suy nghĩ một cách kịch liệt. Cô là một người tương đối bảo thủ, phụ nữ ở trong thôn chỉ có vào lúc kết hôn mới đem bản thân hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà giao cho ông xã của mình, cô cũng hy vọng như thế. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ khi nãy của Tiêu Thần, cô lại không nhẫn tâm để anh chịu khổ.

Nhưng nếu có một ngày Tiêu Thần nhịn không nỗi nữa rồi, cô rốt cuộc có nên đồng ý cho anh không?