“Nhuế Nhuế, chú lại nhịn không được, muốn làm em.”
“Em nằm úp xuống, chú từ phía sau thao em.”
Hòa Nhuế Nhuế vì không muốn Hòa Cương đem chuyện này nói ra, đành ngoan ngoãn từ trong chăn nằm úp sấp xuống. Hòa Cương vừa mới cởϊ qυầи lót xuống đè trên người cô, dươиɠ ѵậŧ cứng ngắc chỉ muốn nhanh chóng thao vào tiểu huyệt cô gái nhỏ này.
Hòa Cương nằm trên người cô xoa nắn mông, dươиɠ ѵậŧ cắm sâu bên trong tiểu huyệt, hai túi tinh hoàn theo chuyển động không ngừng bang bang đập trên mông. Hòa Nhuế Nhuế bị cắm đến cả người run rẩy, bị đại dươиɠ ѵậŧ thao muốn kêu khóc, tử ©υиɠ bên trong căng trướng.
Hai chú cháu ở bên trong gian phòng vụиɠ ŧяộʍ làm thâu hoan, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.
“Cương tử, cậu dậy chưa, chúng ta cùng nhau đi xới đất nào.”
Là hàng xóm đến gọi Hòa Cương đi cuốc đất.
“Mẹ kiếp.”
Hòa Cương thầm mắng một tiếng, đem dươиɠ ѵậŧ vẫn cứng như sắt rút ra khỏi cơ thể Hòa Nhuế Nhuế, vội vàng mặc quần áo vào.
“Nhuế Nhuế ở nhà chờ ta, ta rất nhanh sẽ trở lại.”
Hắn nói xong liền hôn một cái lên miệng cô, phía dưới vẫn đang dựng lều trại bước ra.
Hòa Nhuế Nhuế chịu đựng cảm giác bủn rủn đi vào phòng tắm, đổ đầy một thùng nước ấm liền ngâm mình bên trong. Cô khóc, như thế nào cũng không nghĩ đến chính mình đi đến nông thôn chụp bức ảnh dự thi lại bị chú gian da^ʍ, giữa hai chân chảy ra chất dịch màu trắng tanh hôi, đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn.
Làm sao bây giờ, nếu cứ tiếp tục ở lại, cô còn có thể bị hắn cưỡиɠ ɠiαи không ngừng. Nhưng là một mình cô cũng không có cách nào ra khỏi thôn này, bên ngoài vô cùng hẻo lánh, cô không quen thuộc nơi này, nếu gặp phải người xấu có thể sẽ mất mạng.
Đầu óc cô rối loạn, cô mới mười tám tuổi, tương lai vẫn còn rất dài.
Hòa Nhuế Nhuế bật dậy khỏi thùng tắm, mệt mỏi quay về nằm trên giường. Cô mệt muốn chết, nhưng lại không ngủ được. Cô chỉ thầm mong một lần nữa mở mắt chính mình đang ở trong phòng của mình, những điều này hết thảy chỉ là một giấc mộng.
Nghĩ đến đây, cô cũng dần chìm vào giấc ngủ
Mà lúc này Hòa Cương đang làm việc dưới cái nắng chang chang, cả người đều là mồ hôi. Hắn không chỉ nóng bên ngoài, mà trong lòng cũng càng thêm nóng.
Hắn sốt ruột a, chỉ muốn nhanh chạy về nhà ôm cháu gái làʍ t̠ìиɦ, nghĩ muốn đem công việc hoàn thành sau đó cắm đại dươиɠ ѵậŧ vào tiểu huyệt ướŧ áŧ ấm áp của cô.
Hắn thật muốn đưa cô đến đồng ruộng, vừa thao cô vừa làm việc. Chính là cô thích sạch sẽ khẳng định sẽ không muốn xuống dưới, như vậy hắn liền đem cô nâng lên bằng dươиɠ ѵậŧ của chính mình, để cho mọi người trong thôn đều thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, tiểu bức hấp dẫn toàn bộ đàn ông trong thôn đang ăn dươиɠ ѵậŧ của Hòa Cương hắn.
Sau này Hòa Cương quả thực cũng được như ý nguyện. Ngày hắn được bầu làm trưởng thôn, đã thao cô trước toàn bộ sự chứng kiến của đàn ông trong thôn. Hòa Nhuế Nhuế ánh mắt quyến rũ nằm trong lòng hắn, bộ ngực sữa và tiểu bức đều bị dươиɠ ѵậŧ hắn cắm không ngừng, đàn ông trong thôn nhìn đến đỏ mắt.
“Anh Cương tử, đến uống nước đi này.”
Người đang nói chính là quả phụ Lý của thôn. Lý quả phụ năm nay 34 tuổi, chồng cô ta năm trước ra ngoài làm công trường ngoài ý muốn đã chết, cô ta chỉ có thể lẻ loi một mình nuôi con.
Thời còn thiếu nữ cô ta liền đối với Hòa Cương nhất kiến chung tình, chỉ là hắn cưới vợ đã cắt đứt duyên phận của bọn họ. Chính là vợ hắn ngoài ý muốn chạy trốn, cô ta liền cảm thấy cơ hội của mình đã đến rồi.
“Cảm ơn em gái Lý, em để dành cho em uống đi.”
Hòa Cương là một tên đầu gỗ, hắn chỉ đơn thuần cho rằng hôm nay hắn giúp cô ta xới đất, em gái Lý chỉ vì cảm kích hắn, căn bản không nhận ra ý tứ của người ta.
Lý quả phụ cầm bình nước đưa đến trước mặt Hòa Cương, bày ra bộ dáng bản thân thấy quyến rũ nhất nhưng không ngờ lại lộ ra bộ răng to màu vàng, bàn tay tự cho là trắng nõn kia so với Hòa Nhuế Nhuế quả thực là vừa đen vừa vàng hơn, dáng người so với Nhuế Nhuế cũng béo hơn rất nhiều. Hòa Cương liên tục lùi về phía sau, cuối cùng bất đắc dĩ tiếp nhận ý tốt của Lý quả phụ.
“Cương tử ca, anh nói mệnh của em sao mà khổ như vậy, một thân một mình lại mang theo đứa nhỏ, lúc nào cũng mong mỏi trong nhà có một người đàn ông.”
“Cương ca, em còn có thể tái hôn không. Anh nói phụ nữ mang theo đứa con liệu còn ai cần em không. Cũng chỉ có anh tốt bụng không coi thường em.”
“Đây cũng không phải lỗi của em” Hòa Cương cảm thấy Lý quả phụ thực đáng thương, cho nên vài năm này thỉnh thoảng cũng giúp đỡ cô ta một chút “Là chồng em không có phúc.”
“Cương ca, anh…” Lý quả phụ muốn nói thêm nhưng đã bị Hòa Cương cắt ngang.
“Em gái Lý, khu đất này ta đã xới xong rồi, ngày mai em có thể gieo trồng được rồi. Ta về trước đây.
Hòa Cương khiêng cái cuốc đi về, để lại Lý quả phụ một người tức giận dậm chân tại chỗ.
Cô ta vẫn còn chưa nói ra tâm ý của bản thân đâu.