Editor: Rain
Beta-er: Triêu Nguyên
“Điều kiện đầu tiên để ăn: Bỏ đi tất cả pháp luật, quy tắc cùng tam quan, hư cấu, không nghiêm túc.”
Hà Thiên Lâm chưa bao giờ cảm thấy trong người mình có loại bệnh nào như bệnh tâm lý, anh chỉ thấy mình có chút khác người bình thường mà thôi.
Gia đình hòa thuận, chưa từng chịu cảnh bị bắt nạt, hòa hợp với thầy cô cùng bạn bè, luôn đứng đầu trong học tập, công việc thuận lợi, hoàn cảnh trưởng thành rất bình thường. Anh chỉ cần người trung thành tuyệt đối và mãi mãi yêu mình nữa mà thôi.
Sau khi bên nhà gái yêu cầu kết giao lại hủy bỏ vì lý do con gái họ đau, họ tức giận mắng anh là đồ thần kinh rồi bỏ đi thì lúc đó Hà Thiên Lâm mới biết rằng các cô gái bình thường đều không thể chấp nhận mình. Sau vài lần đi xem mắt khác, cuối cùng cha mẹ cũng nhẹ nhàng khuyên anh nên đi gặp bác sĩ tâm lý.
Nghe theo sự sắp xếp của cha mẹ mà chấp nhận đến để trị liệu tâm lý, sau đó bị bác sĩ tâm lý lấy lí do không phối hợp trị liệu mà hủy bỏ.
Tôi chưa từng có bóng ma tâm lý nào thì làm sao tôi có thể nói với bác sĩ? Muốn tôi nói gì đây chứ? Tôi rất hài lòng với cuộc sống mà các người đã vạch sẵn cho tôi, tôi hoàn hảo như vậy mà?
Sau đó cha mẹ bỏ mặc anh, dù sao thì anh cũng có thể tự nuôi sống bản thân.
Vào một lần nọ khi đang tra tư liệu, trang web đó đẩy một tin tức lên đầu trang của anh, vốn định sẽ không quan tâm như mọi khi nhưng sau khi nhìn thấy dòng chữ nào đó, anh lại click vào.
Bên trong là một bài drama bình luận về sau khi dùng đĩa ăn, đầu tiên tác giả có đề một vài nội dung đơn giản, sau đó bắt đầu trình bày bản thân yêu thích bệnh kiều đến nhường nào, nội dung bài viết hay ho đến cỡ nào, sau đó phân tích nhân vật cùng cốt truyện từ các phương diện khác nhau.
Lần đầu tiên anh biết loại bệnh tâm lý này được gọi là bệnh kiều, hơn nữa còn kinh ngạc hơn vì cũng có người sẽ thích loại trạng thái tâm lý này giống mình, sau đó anh click vào trang chủ của tác giả bài drama để tìm hiểu sâu hơn, lúc này anh mới phát hiện hóa ra là người yêu thích những kẻ bị loại bệnh tâm lý này như anh cũng không chỉ có một, dường như người bị bệnh này như anh lại được rất nhiều người thích.
Sau khi xem một vòng, anh lại quay về trang chủ của tác giả, có lẽ bởi vì tò mò thôi nhỉ?
Sau thời gian lượn lờ trên trang chủ của tác giả, anh càng lúc càng thấy thích hơn. Mỗi ngày mỗi ngày nhìn lời văn của tác giả, nhìn cách cô giao lưu cùng cư dân mạng, Hà Thiên Lâm bắt đầu không thấy thỏa mãn với việc chỉ có thể quan sát cô thông qua những tưởng tượng giả thuyết trên internet. Sau đó anh tốn một khoảng thời gian để điều tra tác giả.
Chung thành phố. Hoàn mỹ.
Sống một mình. Hoàn mỹ.
Không thích ra ngoài. Hoàn mỹ.
Thích được quan tâm. Hoàn mỹ.
Không có giao lưu gì. Hoàn mỹ.
Quan trọng là thích bệnh kiều. Hoàn mỹ.
Diện mạo Doãn Á Di thuộc dạng bình thường, không khó coi. Cô dùng thái độ không sao cả với tất cả mọi thứ, tuổi tác chênh lệch không lớn, nếu đã quyết định thích cái gì thì sẽ luôn luôn như vậy, đương nhiên nếu làm tổn thương cô thì sẽ lập tức bị vứt bỏ, khả năng tự bảo vệ mình mãnh liệt đến nỗi có thể coi là ích kỷ nhưng Hà Thiên Lâm thực sự rất thích tính cách như vậy của cô.
Cho nên anh bắt đầu hành động.
Đầu tiên là vào lần ra khỏi nhà hiếm hoi của Á Di khi cô đi tụ tập cùng bạn bè, anh lấy được chìa khóa của đối phương, lần tiếp theo là khi Doãn Á Di ra ngoài mua thêm nguyên liệu nấu ăn thì anh lén vào phòng cô, trang bị camera cùng một dàn máy nghe trộm.
Sau đó mỗi ngày đi làm đều có thể thu cuộc sống của Doãn Á Di, buổi tối trở về xem lại. Anh mua những cuốn sách mà cô đọc, chơi những game mà cô chơi, Hà Thiên Lâm có mọi phương thức liên lạc của Doãn Á Di, thậm chí bao gồm cả quê quán của cô, nhưng anh vẫn chưa từng chủ động liên hệ, chỉ là bởi vì thời cơ vẫn chưa tới.
Thời cơ là lúc nào cơ chứ?
Đương nhiên anh không thỏa mãn với việc chỉ có thể chạm vào màn hình để cảm nhận Doãn Á Di, anh cũng không hề thỏa mãn với việc đi đi lại lại trong nhà cô nhưng lại không thể nhìn thấy cô và cũng thực sự không thỏa mãn với việc chỉ có thể nhặt những món đồ mà Doãn Á Di vứt đi.
Hà Thiên Lâm muốn thực sự được chạm vào cô. Do vậy nên khi Doãn Á Di ra khỏi nhà liền lẻn vào nhà, bỏ thuốc vào ly nước của cô, sau đó nhân lúc Doãn Á Di ngủ say lại đi vào nhà cô, lẳng lặng nhìn, nhẹ nhàng ôm cô, rồi lại lặng lẽ rời khỏi.
Không thỏa mãn! Không thỏa mãn! Làm thế nào cũng đều thấy không thỏa mãn, anh muốn thế giới của cô chỉ có mình mà thôi.
Sau đó vào ngày nọ, khi anh thấy bài viết của Doãn Á Di có một dòng: “Bệnh kiều có ba chỗ tốt, bao ăn, bao ở lại có soái ca quan tâm. Nữ chính à, cô trốn cái gì nữa chứ?!”
Anh nhìn dòng chữ kia một hồi, bắt đầu cười ngây ngô.
Hà Thiên Lâm hiểu rõ mọi thái độ của Doãn Á Di đối với bệnh kiều. Chỉ cần phù hợp với gu thẩm mỹ của cô, chỉ cần đối phương thích cô, không rời không bỏ cô, cam tâm tình nguyện quan tâm cô thì cô sẽ cho đối phương tình yêu tương ứng.
Điều mà hai bên muốn đều là tình cảm đơn giản mà cực đoan, nhưng mà……
Anh thích cô.
Thích thích thích thích thích thích thích thích thích thích thích thích thích thích thích thích thích thích thích thích thích thích thích thích thích thích thích thích thích thích thích thích thích thích thích thích thích thích thích thích thích thích thích thích thích thích thích thích thích thích thích thích thích thích thích thích thích thích thích thích thích thích.
Hà Thiên Lâm thấy rằng điều kiện của mình cũng không tệ lắm, hẳn là có thể xứng đôi với Doãn Á Di.
Sau đó, anh lại vào phòng hạ thuốc Doãn Á Di thêm lần nữa, sau khi cô ngủ say, anh ngay lập tức đi vào và đưa cô vào căn phòng chỉ thuộc về bọn họ mà chính tay anh đã tạo ra cho cô.
Anh nhẹ nhàng hôn môi Doãn Á Di đang ngủ say, cười thỏa mãn.
Rốt cuộc thì thế giới của Doãn Á Di cũng xuất hiện cái tên Hà Thiên Lâm.
Tác giả có lời muốn nói: Viết kiểu gì mà thành si tình văn rồi??
Bởi vì rất nhiều phương diện của tính cách nữ chính đều thỏa mãn nam chính, cho nên tâm lý nam chính chỉ là có chút bệnh thôi, cũng không có cái hành vi hắc hóa gì cả.