Editor: Rain
Beta-er: Duy
Sau khi thành công bò lên giường Doãn Á Di, lúc này Hà Thiên Lâm thỏa mãn ôm Doãn Á Di, chỉ đơn giản là tay chân chạm vào nhau thôi đã khiến hắn say mê nheo mắt lại.
Mà Doãn Á Di lại căng thẳng cứng đờ người, suy nghĩ loạn lên về một loạt triệu chứng bệnh, sau đó thành công bị vi khuẩn gây bệnh chiếm giữ, rơi vào trạng thái mơ hồ.
Trời ạ, cơ ngực dưới tay này thật không tồi nha… Sờ xuống dưới… Chậc chậc chậc, cơ bụng này làn da này, sờ đến độ du͙© vọиɠ nổi lên, bỏ đi không thể… Sờ xuống chút nữa……A? Sao không thể đi xuống nữa?
Hà Thiên Lâm hít sâu một hơi ngăn cản đôi tay còn đang muốn tiếp tục đi xuống của Doãn Á Di, nhưng hình như tác dụng không lớn lắm. Cúi đầu nhìn thấy bộ dạng Doãn Á Di nhắm mắt cười ha ha ngớ ngẩn, Hà Thiên Lâm quyết định cho Doãn Á Di đang mất đi lý trí một lựa chọn.
Đại não hỗn loạn của Doãn Á Di đang xử lý câu hỏi của một giọng nam trầm khàn: “Ngoan ngoãn ngủ hay muốn lây vi khuẩn gây bệnh cho tôi?”
Ư ừm ư ừm… Thật phiền phức, không muốn chọn…
Doãn Á Di không trả lời, cô thu hồi hai tay, muốn đem vấn đề này ném qua một bên, lại bị đối phương hung hăng ôm chặt. Được rồi… Hai cánh tay bị người ta ôm chặt khiến cô khó chịu, Doãn Á Di thật vất vả mới rút tay ra được, lại không có chỗ để nên chỉ có thể khoác lên lưng đối phương, mà đối phương đáp lại cho cô chính là một cái hôn khẽ lên trán.
A, bạn hỏi vì sao không có tình tiết đút cho người kia ăn cơm, uống thuốc bằng miệng? Bởi vì tác giả đã quên rồi.
Bị Hà Thiên Lâm ôm cả đêm khiến toàn thân cô toát mồ hôi, cho nên ngày hôm sau khi Doãn Á Di tỉnh lại thì bệnh đã tốt lên hơn phân nửa, nhưng mà lúc cô đứng dậy thì lại thấy trên mặt đất có thêm một cái túi ngủ, hơn nữa trong túi ngủ còn có một nữ sinh đang ngủ, cô hoài nghi rằng bản thân mình bị ảo giác.
Trong đầu không ngừng có ý nghĩa “Rốt cuộc cũng chán mình rồi sao?”, “Đã tìm được người tiếp nhận được con người của anh ta tốt hơn cả mình rồi sao?”, “Có phải là chờ anh ta trở về là mình được về nhà rồi không?”, “Có đưa mình về nhà không?”. Nghĩ xong những vấn đề trên, Doãn Á Di quyết định thay vì để bản thân tốn công dùng đầu óc suy nghĩ thì thà trực tiếp đợi đáp án còn hơn.
Cho nên sau khi cô rửa mặt chải đầu xong liền tự đi ăn đồ ăn vẫn còn nóng do Hà Thiên Lâm để lại, an tĩnh đọc quyển sách mà lần trước chưa xem hết.
Qua một lúc, nữ sinh trong túi ngủ mới tỉnh dậy, nhưng cô ấy cũng chỉ xác định tình cảnh của mình rồi nhìn Doãn Á Di một lát, tiếp đó lại bình tĩnh nằm xuống.
Nếu Doãn Á Di cái gì cũng biết thì cô cũng sẽ không ngốc mãi ở nơi này.
Doãn Á Di cũng hài lòng với việc đối phương không ầm ĩ hỏi cô một đống vấn đề mà đến cô cũng không biết đáp án, cô nhìn nữ sinh một cái rồi lại tiếp tục đọc sách.
Cửa sắt đột nhiên bị mở ra, âm thanh cửa sắt chạm vào vách tường dọa cả hai sợ đến run rẩy, Doãn Á Di sợ đến mức run run trực tiếp làm rơi mất quyển sách trên tay.
Trong tầm mắt hiện ra khuôn mặt nôn nóng căng thẳng bất an của Hà Thiên Lâm, bả vai Doãn Á Di bị Hà Thiên Lâm gắt gao nắm lấy, Doãn Á Di nghĩ rằng có phải hắn sẽ điên cuồng lay vai mình hay không thì Hà Thiên Lâm đang mím chặt môi rốt cuộc cũng mở miệng: “Tôi không biết.”
Hả? Không biết cái gì? Doãn Á Di hơi híp mắt tự hỏi, cô cảm giác được đôi tay Hà Thiên Lâm vẫn luôn run rẩy, lúc thấy được ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm chính mình, cô lập tức hiểu rõ.
Cô muốn ôm Hà Thiên Lâm lại bị đối phương cho rằng muốn đẩy hắn ra, hắn ôm chặt cô lại, cô chỉ có thể trấn an Hà Thiên Lâm: “Tôi tin tưởng anh.”
Nhận ra đối phương cũng không kháng cự mình, Hà Thiên Lâm mới dần dần bình tĩnh lại: “Sau này sẽ giải thích với em, tôi đưa em đi trước.”
A a a, thế mà có thể rời khỏi rồi?
Dường như một phút cũng không thể chịu được, Hà Thiên Lâm lập tức đứng dậy kéo Doãn Á Di đi về phía lối ra, khi sắp ra cửa đột nhiên nhớ tới cái gì mà nói: “Cô đừng chạm vào bất cứ thứ gì ở đây.”
Lúc nhận ra là đang nhắc nhở mình, nữ sinh bình tĩnh hỏi ngược lại: “Nhà vệ sinh thì sao?”
“Có thể.” Dường như nhiều lời thêm một câu sẽ bị tra tấn, Hà Thiên Lâm nói xong liền đóng cửa sắt lại.
Cửa sắt đóng lại, nữ sinh mới nhận ra được lúc nãy cửa sắt vẫn luôn mở ra… Được rồi, nếu người đưa cô tới nơi này có thể tự nhiên đưa cô đến trong tình trạng mất ý thức thì nếu vừa nãy cô chạy đi chắc chắn sẽ phải nhận đãi ngộ tệ hơn. Nhìn xung quanh, ít nhất là phòng trước mắt này cũng không tồi, có thể thấy được người đàn ông vừa rời đi có bao nhiêu quý trọng với nữ sinh kia.
Vội vàng mang theo người phụ nữ của mình rời đi, chắc chắn là cảm thấy mình làm ô nhiễm cái hoàn cảnh chỉ có “cô ta” này. Vậy thì mình hiện tại đang ở nơi này có phải sẽ nhận được đãi ngộ tương tự không?
Nhưng mà, vai chính trong câu chuyện này không phải mình, với tư cách là người phối hợp diễn, cô đã diễn xong phần mình rồi.
Tác giả có lời muốn nói: Khoảng thời gian trước chẩn đoán chính xác mức nghiêm trọng của việc điều trị bệnh trầm cảm một đoạn thời gian, sau đó còn bị vấn đề về xương cổ ảnh hưởng mãi đến bây giờ vẫn chưa tốt lên được.
Ban đầu muốn viết nhiều hơn nhưng mà vẫn không viết thêm được cái gì, dù sao cũng không có người đọc nên liền muốn viết xong cốt truyện là tốt lắm rồi, làm cho bọn họ có một kết thúc hoàn mỹ.
Chắc là chương sau kết thúc lại đến một cái ngoại truyện về nam chủ.
Khi nào lượt xem nhiều hơn thì tôi càng có tâm tình mở máy tính.