Duy Chỉ Mình Em

Chương 5

Ôn Giản do dự gật đầu, rồi đi theo cảnh sát ra đình nghỉ chân bên ngoài ngồi xuống.

Thấy cô rất căng thẳng, Uông Tư Vũ mỉm cười:

– Đừng quá lo lắng, tôi chỉ đến tìm em để biết thêm tình tiết liên quan đến vụ án, không phải đến bắt em, yên tâm.

Câu nói này khiến Ôn Giản hơi xấu hổ, cô cười khẽ:

– Vậy anh hỏi đi.

Uông Tư Vũ hỏi tình hình liên quan đến vụ án tối qua.

Sau khi nhận được báo án, cảnh sát nhanh chóng xuất quân, tìm được thi thể chưa kịp xử lý trong hố rác đằng sau quán bar, nạn nhân là nữ, tạm thời chưa có manh mối của hung thủ, trong quán bar không có camera ghi hình.

Cảnh sát thông qua số điện thoại báo án tìm ra bốt điện thoại, trích xuất camera ghi hình, tra ra được trường học của cô từ phù hiệu trước ngực áo và biết được tin cô chuyển trường, vì không tra ra được địa chỉ cụ thể nên bắt buộc phải đến trường tìm cô.

Uông Tư Vũ tóm tắt lại vụ việc, sau đó hỏi cô có thấy rõ hung thủ hay không.

Ôn Giản lắc đầu.

– Không thấy gì hết sao?- Uông Tư Vũ nhíu mày- Dù chỉ là mũi giày hay dây giày cũng không?

Ôn Giản suy nghĩ, lắc đầu, lúc đó cô rất sợ, chỉ thấy một vũng máu lớn và cánh tay xụi lơ, còn lại không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

– Vì sao em cho rằng hung thủ vẫn còn trốn bên trong?

– Tiếng hít thở, người đó…- Ôn Giản nhíu mày- Lúc ấy bên trong rất yên tĩnh, tiếng hít thở của hắn thô ráp, giống như đang cố nín hơi, nếu như… là người chết…

Nhắc đến hai chữ “người chết”, Ôn Giản bất giác rùng mình, sau khi lấy lại bình tĩnh mới nhìn Uông Tư Vũ:

– Nếu như là tiếng hít thở của cô ấy, cô ấy chắc chắn sẽ lên tiếng kêu cứu chứ không phải là sợ bị phát hiện.

– Là nam hay nữ?

– Em cảm thấy là nam.

– Em bình tĩnh lại, cố nhớ thử xem có bỏ sót manh mối nào liên quan đến hung thủ hay không?

Ôn Giản lắc đầu:

– Em không dám cúi đầu nhìn.

Bỗng nhiên cô nhớ ra mình gặp phải người phụ nữ rất cao muốn bắt cô ở cửa nhà vệ sinh.

Uông Tư Vũ chăm chú nghe cô kể xong, nhờ cô miêu tả lại đặc điểm của người phụ nữ ấy.

Ôn Giản gãi gãi đầu, lúc đó cô sợ quá nên không dám nhìn kỹ, chỉ nhớ cô ta dáng cao đậm người, tầm 1m7, tóc búi trên đỉnh đầu, mặc áo khoác dài màu nâu nhạt, phối với khăn lụa nhiều màu, đánh son đỏ.

Đây là toàn bộ thông tin mà cô có thể nhớ được.

– Không sao- Uông Tư Vũ mỉm cười động viên- Thả lỏng trước đã, đứng nhớ quá gấp.

Ôn Giản không thả lỏng được, trước mặt cảnh sát đã dễ căng thẳng, tin tức cung cấp được cũng có hạn, trong đầu cô toàn là màu và cánh tay ấy, đầu óc càng thêm hỗn loạn.

Uông Tư Vũ cũng không muốn ép cô, thấy cô không thể cung cấp thêm manh mối chi tiết hơn, liền để lại số điện thoại, dặn dò cô nếu nhớ thêm điều gì thì gọi cho anh, sau đó kêu cô trở về lớp học.

Cả người Ôn Giản cứ đơ đơ, sắc mặt tái nhợt, nghĩ đến chủ nhân cánh tay kia đã trở thành thi thể, không khỏi hoảng hốt, tinh thần thì ngơ ngẩn, không thấy đường đi, gần đến cửa sau lớp học suýt chút nữa cắm đầu vào tường, may nhờ một bàn tay từ phía sau giơ lên cản lại.

Cô mờ mịt ngẩng đầu.

Giang Thừa đang nhíu mày nhìn cô.

– Cảm… cảm ơn- Ngập ngừng nói tiếng cảm ơn, Ôn Giản trở về chỗ ngồi.

Tiếng đọc bài vốn huyên náo chợt nhỏ dần, thi thoảng có mấy bạn hiếu kỳ quay đầu nhìn cô, tiếng bàn luận xôn xao cả lớp.

Bạn cùng bàn Hứa Nhiễm thấy sắc mặt cô không tốt lắm, lo lắng hỏi cô có chuyện gì.

Ôn Giản lắc đầu, thật ra chẳng có chuyện gì, chỉ là quá hoảng hốt, có thể là lần đầu tiên trong đời ở gần hiện trường án mạng nên cô nhất thời không tiêu hóa kịp.

Giáo viên chủ nhiệm xuất hiện trước cửa lớp, quét mắt một vòng, tiếng đọc bài nho nhỏ lần nữa vang lên lảnh lót.

Cô giáo đi đến chỗ cô, cúi người hỏi cô thế nào, khá lo lắng cho tình trạng của cô.

Ôn Giản khẽ lắc đầu.

Chủ nhiệm vừa đi khỏi, Hà Thiệu không đợi nổi nữa, kéo ghế của cô hỏi cảnh sát tìm cô có việc gì.

Giang Thừa vốn chẳng để ý đến cô, khi hai chữ “cảnh sát” lọt vào tai, anh lập tức ngẩng lên.

Ôn Giản không biết vụ án này có cần bảo mật hay không nên không dám nhiều lời, chỉ lắc đầu đáp “không có gì”.

Tuy nhiên cô càng im lặng càng lôi kéo lòng hiếu kỳ của những người khác.

Chuông tan học vang lên, cả đám người kéo đến chỗ cô.

Cô vừa chuyển đến, chưa quen thân nên không ai dám hỏi công khai, ngoại trừ Lâm Bằng Bằng.

Hôm qua Ôn Giản chuyển trường đến mới biết Lâm Bằng Bằng.

Lúc đó cả đám ùa qua góc này, tuy phần lớn là tìm anh chàng ngồi phía sau kia, nhưng cũng có người tìm cô. Có lẽ vẫn tò mò về cô bạn mới cho nên vây quanh cô bắt chuyện chém gió, chủ đề là tại sao cô chuyển đến trường này, trường học cũ thế nào, nhiệt tình nhất trong số đó chính là Lâm Bằng Bằng.

Khi ấy Ôn Giản mới biết Lâm Bằng Bằng là chị hàng xóm ở gần nhà cô.

Họ hàng thân thích của ba cô đều ở trấn Văn Lương thuộc thành phố Tùng, ông bà nội còn có một bác và hai chú đều sống tại đó, đại gia đình ở chung với nhau trong một tòa nhà năm tầng, mỗi hộ một tầng. Cô và mẹ sống ở đấy cho đến năm cô bốn tuổi, thanh danh của ba cô không tốt, năm xưa mẹ cô cãi lời gia đình quyết lấy ba cô cho bằng được, lại còn là người ngoài trấn, nên cũng không được bên chồng chào đón. Thời đó rất nghèo, bác và các thím lại là người không dễ nói chuyện, ở quê thì đồn đãi cũng nhiều, mẹ cô chẳng ở nổi nữa, nghỉ công việc giáo viên tiểu học, dắt cô lên thành phố tìm ba.

Hồi ức đó Ôn Giản vẫn còn nhớ mang máng. Cô nhớ hai mẹ con đến tìm ba chưa được bao lâu thì bị ba đuổi đi, mẹ đưa cô đến một căn nhà lớn, ở đó đợi mẹ suốt bốn ngày, tâm trạng sợ bị bỏ rơi lúc đó ăn sâu vào ký ức cô, may mà lúc đó còn có anh nhỏ không lớn hơn cô bao nhiêu ở cùng. Quá trình ấy tuy có chút thê thảm, mấy ngày đợi chờ trong thấp thỏm lo âu, ước gì có thể cách xa anh nhỏ nghiêm túc kia, nhưng nhờ có sự chăm sóc và bầu bạn ấy mà cô có thể yên tâm đợi được mẹ mình.

Đối với anh nhỏ, cô thật lòng cảm kích, nhưng khi đó cô còn quá nhỏ, cũng đã lâu lắm rồi nên cô không mường tượng ra được dáng dấp anh nhỏ ra sao, chỉ nhớ mặt mũi khá ưa nhìn, nhưng tính tình lại rất cứng nhắc, yêu cầu lại nhiều, cái này không được đυ.ng, cái kia không thể chạm, cái này phải ngay ngắn, cái kia phải ngăn nắp, ông cụ non đó, còn không cho nói nhiều.

Còn bé tính cô khá ồn ào, lại thêm phải chờ mẹ quá lâu đâm ra lo lắng, muốn tìm anh nhỏ nói chuyện, nhưng vừa mở miệng gọi anh ơi, anh à thì anh nhỏ liền xụ mặt không nói tiếng nào, dùng cách nói thời nay để diễn tả chính là mặt không cảm xúc nhìn cô chằm chằm, báo hại cô sợ quá ngậm chặt miệng, im thin thít nhìn anh.

Cũng may, anh nhỏ chỉ ghét bỏ ngoài mặt thôi chứ thật tâm anh đối xử với cô rất tốt, cho phép cô ở phòng anh mấy ngày, tuy rằng buổi tối chỉ có thể ngủ dưới sàn.

Năm đó cô được mẹ đến đón liền đi Quảng Đông. Vì mẹ kiên quyết đòi lấy ba nên ông ngoại đến giờ vẫn không chịu tha thứ cho mẹ, không cho mẹ về nhà. Bà ngoại dù thương con nhưng lại không có tiếng nói trong nhà, tính ông ngoại nghiêm khắc, nên bà ngoại chỉ có thể lén đi thăm hai mẹ con.

Cho đến tận bây giờ Ôn Giản vẫn không biết mẹ cô đã đi đâu trong bốn ngày đó, chỉ biết sau khi tới đón cô thì bọn họ bắt xe đi Quảng Đông, ba cô không đi cùng. Nhà chồng không thể ở, nhà mẹ không được về, mẹ cô đành ôm theo cô một thân một mình tìm kế mưu sinh, nhiều năm trôi qua hai người chưa từng quay về thành phố Tùng.

Nửa năm sau ba cô đến tìm hai mẹ con với tấm thân đầy thương tích.

Về sau cứ lâu lâu ba cô lại về thăm, chưa từng như bây giờ đã hơn hai năm vẫn không có chút tin tức nào.

Mặc dù sống lang bạt, nhưng từ nhỏ Ôn Giản luôn cảm thấy mình sống rất hạnh phúc. Ba mẹ rất thương yêu cô, mẹ cô lại rất có năng lực trong công việc, đời sống vật chất của cô luôn đầy đủ. Thêm vào đó, mấy năm trước hai người cậu của cô đến Quảng Đông mở nhà xưởng, sống gần nên cậu và các anh họ đều rất quan tâm cô.

Còn bên này, vì lâu rồi không về lại nên những ký ức về con người ở quê nội đều phai nhạt. Nếu như không phải hôm qua Lâm Bằng Bằng hỏi cô có phải lúc nhỏ tùng sống ở trấn Văn Lương hay không thì chắc cô cũng không nhớ nổi ngày xưa cô và chị này thường hay chơi cùng nhau.

Khi đó nhà Lâm Bằng Bằng và nhà cô nằm trên cùng con đường, cũng coi như là hàng xóm, mấy năm trước Lâm Bằng Bằng mới chuyển nhà vào thành phố, nhưng lễ tết vẫn về quê. Cô ấy lớn hơn Ôn Giản hai tuổi, nên nhớ được nhiều chuyện lúc nhỏ hơn cô, lại thường hay về nhà nghe ông bà nội cô nhắc đến thằng con trai thứ vô dụng dắt theo cô con dâu và cháu gái bỏ đi biệt xứ, đương nhiên là có ấn tượng.

Có lẽ vì tình bạn thuở bé nên Lâm Bằng Bằng nhiệt tình với cô hơn những người bạn cùng lớp khác, cũng chẳng câu nệ điều gì, vừa đến chỗ cô đã lo lắng hỏi ngay vì sao cảnh sát lại tìm cô.

Những người khác dỏng tai lên nghe.

Ôn Giản không biết tình hình vụ án như thế nào nên không dám tùy tiện tiết lộ, vì vậy lắc đầu:

– Không có chuyện gì.

Lâm Bằng Bằng nhíu mày:

– Có phải liên quan đến ba em không?

Nụ cười trên môi Ôn Giản cứng lại, lắc đầu:

– Không phải, không liên quan gì đến ba em hết.

Bên cạnh có người thì thầm hỏi Lâm Bằng Bằng:

– Ba Lâm Giản Giản làm sao?

– Ba Giản Giản là tội phạm bị truy nã- Lâm Bằng Bằng đáp, giọng căm phẫn- Nếu không phải vì ông ta bỏ mặc mẹ con Giản Giản thì sao nhà của Giản Giản lại thành ra nông nỗi này.

Xung quanh chợt yên tĩnh, bầu không khí trở nên gượng gạo.

Ôn Giản bối rối, cười không được mà không cười cũng không xong, lại càng không thể phản bác.

Cô nhớ tới khi còn bé bị bạn bè cô lập, chỉ trích ba cô là người xấu, khi ấy cô có thể mạnh miệng nói rằng ba cô là người tốt, nhưng bây giờ lớn rồi, chẳng con ngây ngô như hồi bé, tranh cãi chẳng có kết quả gì, huống hồ ba cô thật sự là tội phạm bị truy nã từ mấy năm trước rồi.

Trong lúc còn đang lúng túng, vai trái đột nhiên bị đập nhẹ.

Ôn Giản quay đầu lại.

Giang Thừa đang cầm bộ đề cương ôn thi đập nhẹ lên vai cô:

– Để quên sách ở nhà tôi này, mẹ em đã dặn nhất định phải làm xong trong tối nay, còn sót hai đề mà còn lề mề nữa, tối nay có muốn đi ngủ không hả?

Ôn Giản: +_+

Cô ngơ ngác nhìn anh.

Sắc mặt Giang Thừa vẫn bình tĩnh như thường, tiếp tục lấy quyển sách đập nhẹ lên đầu cô:

– Mau làm cho xong đi.

Rồi ném cho cô.

Không chỉ Ôn Giản ngơ ngác, mà ngay cả những bạn khác cũng sững người. Ánh mắt đảo qua Giang Thừa rồi đảo lại Ôn Giản, đã sớm quên mất đề tài Lâm Bằng Bằng vô ý tiết lộ ban nãy.

Hà Thiệu thì hoang mang, ánh mắt di chuyển qua lại giữa Ôn Giản đang cúi đầu làm bài tậi và vẻ mặt tỉnh rụi của Giang Thừa, chớp mắt hỏi:

– Anh Thừa, vụ gì đây?

Giang Thừa đã mở sách, nhàn nhạt trả lời:

– Có gì đâu.

Tan học, Ôn Giản đặc biệt đứng trước cổng trường đợi Giang Thừa, thấy anh đạp xe ngang qua, cô liền đuổi theo trả đề cương lại cho anh.

– Lúc nãy cám ơn anh- Cô nói.

Ánh mắt Giang Thừa dừng trên khuôn mặt cô một chút.

– Không có chi- Giọng đều đều bình thản, anh lấy lại sách, tùy ý kẹp vào sườn xe, im lặng một chút rồi quay đầu hỏi cô- Cảnh sát tìm em là vì chuyện tối qua?

Ôn Giản hơi do dự, đôi mắt to tròn trong vắt, thận trọng hỏi anh:

– Anh thật sự không phải người xấu?

Giang Thừa: =.=

– Nhìn tôi giống kẻ xấu lắm à?

Ôn Giản lắc đầu:

– Nhưng mà rõ ràng anh xuất hiện ở đó.

Giang Thừa hơi khom người, khuỷu tay chống lên ghi đông, nhìn cô gái rụt rè đúng đó, rồi nhìn sâu vào mắt cô:

– Chẳng phải em cũng xuất hiện ở đó à? Em không phải là người xấu thì dựa vào đâu cho rằng tôi là người xấu?

Ôn Giản liếʍ môi, lén nhìn anh:

– Tại anh không nghi ngờ tôi, chứ không phải tại tôi không cho phép anh nghi ngờ.

Giang Thừa: =.=

– Bây giờ mới sợ tôi gϊếŧ người giệt khẩu liệu có quá trễ rồi không?

Ôn Giản định gật đầu, rồi lại lắc đầu:

– Tôi không biết có nói được không? Ngày mai anh cảnh sát ấy có thể sẽ đến tìm tôi nữa, nếu như anh thật sự tò mò, vậy tôi sẽ hỏi anh đó thử xem có cần lấy khẩu cung của anh không, anh cũng ở hiện trường mà.

Giang Thừa: =.=

– Thôi khỏi, cảm ơn- Giang Thừa rút đề cương trên sườn xe ra nhét vào tay cô- Đồ đã đưa em rồi, tôi không cần nữa.

Rồi đạp xe đi mất.

Về đến nhà mới hơn mười giờ, nhà anh cách trường không xa, là cư xá tốt nhất trong khu vực này. Vì để anh đi học thuận tiên nên mấy năm trước ba mẹ đã chọn mua nhà ở đây, một căn nhà phố trong khu dân cư này, cả nhà họ sống cùng ông nội, thỉnh thoảng chú của anh sẽ qua ăn cơm, nhà chú anh cũng nằm trong khu này.

Khi Giang Thừa về đến nhà mọi người vẫn chưa ngủ, đang nói chuyện, chú Giang Bảo Bình cũng ở đây. Chú ấy là cục trưởng Cục Công An, vừa xuống ca, qua đây ăn ké.

Thấy Giang Thừa đi vào, Giang Bảo Bình nhìn anh cười cười:

– Về rồi à? Quay về trường đi học đã quen chưa?

Giang Thừa gật đầu:

– Dạ khá ổn.

– Thật sự không suy nghĩ đề nghị của chú à? Cứ trực tiếp thi tuyển cảnh sát, gia nhập hệ thống công an nhân dân, việc gì phải tốn công thi đại học, lãng phí thời gian?

Ông nội Giang Thừa cũng có mặt, nghe chú anh nói xong hứ nhẹ một tiếng:

– Nếu nó chịu nghe lời thì lúc trước đã không xuất ngũ.

Ông nội Giang Thừa tức thằng cháu cứng đầu khó bảo.

Ông xuất thân là quân nhân, có tinh thần yêu nước rất cao, luôn hi vọng cháu trai gia nhập quân đội, đừng chọn kinh doanh như ba của Giang Thừa hồi trẻ. Bởi vậy ông kỳ vọng rất cao ở Giang Thừa, từ nhỏ anh đã chịu sự quản lý và bồi dưỡng theo hướng quân sự hóa, thêm vào đó, ba mẹ anh lại lo lập nghiệp, không có nhiều thời gian chăm lo cho anh, nên cơ bản đều do một tay ông nội dạy bảo.

Nhưng có lẽ ông đã quản quá chặt, năm học lớp mười hai anh từng nổi loạn một thời gian, nhưng cũng may không phạm sai lầm lớn. Từ sau lần đó anh đột nhiên suy nghĩ lại, tập trung tinh thần ôn thi đại học, dự định ghi danh vào trường quân đội là ước mong của ông, cũng chính là niềm yêu thích của Giang Thừa. Kỳ thẩm tra chính trị và kiểm tra thể lực ở trường quân đội đều được thông qua, chỉ còn chờ kết quả thi đại học.

Chỉ là năm đó không biết Giang Thừa làm sao mà cứ hay gặp xui xẻo, cứ đến thời khắc mấu chốt là lại gặp chuyện, không hiểu tại sao anh bỏ thi đại học ngày đầu tiên, không có kết quả, không được vào trường quân đội.

May mắn thay, năm đó tuổi nhập ngũ đã được mở rộng tới học sinh trung học 17 tuổi, Giang Thừa không lựa chọn học lại, thay vào đó là nhập ngũ, dự định nộp đơn vào học viện quân sự khi ở trong quân ngũ, vốn là tháng sau năm nay sẽ tham gia thi, nhưng trước kỳ thi, anh bị trọng thương trong lúc làm nhiệm vụ, lại một lần nữa bỏ qua kỳ thi quan trọng. Sau đó anh lựa chọn xuất ngũ, một lần nữa chuẩn bị thi đại học, không bàn bạc với ai.

Đây chính là điều khiến ông nội Giang Thừa giận nhất, mặc dù khi Giang Thừa xuất ngũ đã mang về một đống huân chương nhưng vẫn không thể bù đắp tiếc nuối việc anh đã xuất ngũ quá sớm.

Giang Thừa đã quen với cơn giận của ông, người già cũng chỉ tức giận ngoài miệng vậy thôi.

Anh không để ý đến mấy lời giận dỗi của ông, thả ba lô xuống, lấy bình nước ra, khom người rót nước, trên tivi đang phát lại tin thời sự buổi chiều cùng một vụ án mạng. Ban đầu Giang Thừa không lưu tâm, nhưng lúc mấy chữ “Quán bar Dạ Mạt” rời vào tai, động tác của anh khựng lại, nghiêng đầu xem, sau đó quay sang Giang Bảo Bình:

– Hơn bảy giờ tối qua phát hiện thi thể đúng không chú?

Giang Bảo Bình đang lúc ăn cơm, gật đầu:

– Ừ, phát hiện thi thể khoảng hơn bảy giờ ở hố rác đằng sau quán bar.

Giang Thừa nhíu mày:

– Là một cô gái báo cảnh sát, hiện trường là nhà vệ sinh nữ ở tầng trên?

Giang Bảo Bình ngẩng đầu nhìn cháu mìn, không trả lời. Ông có hơi bất ngờ về độ chính xác của tin tức anh nói. Đúng là khoảng gần bảy giờ có một cô gái báo án, vốn nghĩ chỉ là vụ án gϊếŧ người bình thường nhưng sau khi đối chiếu thân phận nạn nhân, vụ án không hề đơn giản, người chết là con buôn ma túy mà cảnh sát đã theo dõi suốt hai năm.

Giang Thừa đặt bình nước xuống, xoay người lấy giấy bút ở trên tủ rượu:

– Con có manh mối.