Phạm tội đã là một từ tương đối nghiêm trọng, anh cảm thấy nếu như Bạch Ngân muốn kiện anh, có lẽ cô có thể thắng kiện.
Vốn dĩ anh không có giác ngộ này nhưng trong hai tiếng kẹt xe vừa rồi, sau khi anh xem hết video từ đầu tới cuối một lần, anh cảm thấy nếu như người ta có lòng muốn kiện anh, vẫn có thể khiến thanh danh của anh lụi bại.
Lúc Nikou rời đi gương mặt tràn đầy ý cười nhắc nhở anh: “Henry, vậy tôi tan làm trước đây, lát nữa ngài nhớ mang hoa đi nhé.” Bởi vì cô ấy biết phòng Henry có bí mật, bình thường lúc nghỉ sẽ khóa lại.
Hàn Duy Chỉ đã quyết định, tan làm được nửa tiếng, anh không có ý định rời công ty. Anh vẫn đang đợi một cuộc điện thoại.
Không đợi được, anh quyết định đích thân gọi điện.
Đây là lần đầu tiên anh chủ động gọi điện thoại cho Lục Khải Nhan.
Lục Khải Nhan nghe điện thoại còn kích động hơn cả anh: “Trời ơi. Mặt trời mọc đằng Tây sao, Hàn tổng anh đích thân gọi điện cho tôi? Tôi có thể giúp gì được cho anh đây?”
Hàn Duy Chỉ cảm thấy cô ấy nên biết rõ tại sao mình lại gọi điện thoại cho cô ấy nhưng phản ứng này của cô ấy khiến anh cảm thấy rất kì lạ, anh nói: “Không có gì.”
Lục Khải Nhan đã nghĩ đến vô số nguyên nhân anh gọi điện đến, cô ấy biết trong lòng Hàn Duy Chỉ bức bối đến mức nào, anh có thể trực tiếp làm cuộc nói chuyện đi vào ngõ cụt.
Cô ấy cũng biết Hàn Duy Chỉ không có ác ý gì với mình, anh vẫn là người có ơn cứu mạng với cô ấy, nếu như không có anh thì bản thân mình đã sớm chết trong nước rồi, trước giờ cô ấy không ghét anh nhưng càng không thể kết hôn với anh. Đối với cô ấy mà nói, mặc dù Hàn Duy Chỉ chỉ lớn hơn vài tuổi nhưng cô ấy cảm thấy anh và ba mình là cùng một thế hệ, Lục Khải Nhan thấy nếu như mình có quan hệ mập mờ với anh thì không khác gì lσạи ɭυâи, hơn nữa cho dù kết hôn với anh thì sau kết hôn mình chắc chắn sẽ nɠɵạı ŧìиɧ bởi vì cô ấy không thể tưởng tượng được cảnh mình và anh ở bên nhau.
Quá đáng sợ. Lần nào cô ấy cũng nghĩ như vậy.
Mặc dù cô ấy cũng không thể không thừa nhận, đúng là Hàn Duy Chỉ có nhan sắc, chắc chắc anh cũng là người tình trong mộng của rất nhiều cô gái nhưng cô ấy không thể, chính vì anh từng cứu cô ấy, cô ấy cảm thấy anh giống như ba mình vậy.
Cuối cùng Lục Khải Nhan tìm được lý do anh gọi điện thoại: “Ồ, tôi biết rồi. Nhất định là anh muốn nói với tôi, Tết anh về Mỹ nên không thể ở cùng Bạch Ngân đúng không? Không sao, anh có hai lựa chọn, một là đón Bạch Ngân sang Mỹ cùng nhau đón năm mới rồi giới thiệu cho ba mẹ anh biết.”
Hàn Duy Chỉ hỏi có phải cô bị điên không?
Thế là Lục Khải Nhan nói ra lựa chọn thứ hai: “Vậy anh có thể không cần về Mỹ, ở lại Trung Quốc đón năm mới cùng với cô ấy, tin tôi đi, hai người sẽ trải qua khá vui vẻ.”
Hàn Duy Chỉ bảo thư kí đã đặt vé máy bay cho anh xong xuôi hết rồi.
Lục Khải Nhan không còn gì để nói, ngừng lại một lát rồi tỏ vẻ đồng tình: “Bạch Ngân thật sự đáng thương, lẻ loi một mình đến cả một người đón năm mới cùng mình cũng không có.”
Hàn Duy Chỉ nói cô ấy* cũng có thể đi tìm người thân của cô ấy* sau đó liền cúp điện thoại.
*Chỉ Bạch Ngân
Vài giây sau, Lục Khải Nhan gọi lại. “Tôi cứ cảm thấy anh gọi điện thoại cho tôi vì có việc quan trọng. Có phải là Bạch Ngân xảy ra chuyện gì rồi không?” Lục Khải Nhan hỏi theo trực giác.
Hàn Duy Chỉ không nói chuyện.
Tối qua không phải anh không muốn thừa nhận nhưng anh không hi vọng mình là người mở lời, nếu như Bạch Ngân không muốn nói, tại sao bản thân mình lại phải nói ra việc hoang đường như vậy.
Đó chỉ là việc hoang đường anh gây ra sau khi uống rượu say, khi thu dọn đồ đạc rời khỏi công ty, anh mang bó hoa đó đi theo bản năng, không hề vứt đi, chỉ là anh đang nghĩ, nếu như Bạch Ngân cảm thấy mình cần phải bồi thường chi phí tổn thất cho cô, vậy thì anh cũng có thể bồi thường.
Hơn nữa còn chuẩn bị sẵn sàng chấp nhận giá bồi thường trên trời của cô.
Thế là Lục Khải Nhan gọi điện cho Bạch Ngân, không may, Bạch Ngân đang ngủ, điện thoại của cô hết pin, cô ngủ đến chiều, nằm trên giường oán trách bản thân quá lười.
Cô cảm thấy mình rất vô dụng, tại sao đến tuổi này rồi, gặp phải kiếp nạn lớn như này trong cuộc đời, cô vẫn một lòng thích ngủ nướng như vậy, hơn nữa, cô có tư cách gì mà ngủ nướng.
Cô nên dậy từ sáng sớm bốn - năm giờ ra ngoài làm thêm mới phải nhưng quả thực gần đây cũng không có người tìm cô đi làm thêm, có thể là sắp đến năm mới rồi, dự án bích họa của đàn anh đàn chị cũng không mở rộng nữa, gần như trừ việc ngủ ra, đúng là cô cũng không có việc gì để làm.
Sau khi Bạch Ngân tỉnh dậy, bỗng nhiên nghĩ đến tất cả những gì tối qua gặp phải trên giường Hàn Duy Chỉ, tối đó cô hoàn toàn tỉnh táo, dù thế nào cô cũng không thể quên được tay của Hàn Duy Chỉ đã làm những gì với cô.
Đương nhiên, anh không chỉ dùng tay mân mê cô đơn giản như vậy.
Cô nhớ ra rồi, nhớ rõ ràng tất cả, cô nhìn thấy mọi thứ của anh, anh lôi kéo cô, mạnh mẽ xâm nhập, ngăn cản cô từ phía sau, nghĩ đến đây, bỗng nhiên hai gò má của cô đỏ ửng.
Thì ra dáng vẻ của Hàn Duy Chỉ là như vậy, hình như cũng không kém mà còn tốt hơn khi nhìn thấy trên ti vi, aaa, cô cảm thấy trong đầu mình toàn là những thứ bậy bạ, cô muốn làm giảm nhiệt độ vật lí của mình.
...
Thế là, lúc Hàn Duy Chỉ cầm bó hoa của công ty tiến vào, thì nhìn thấy Bạch Ngân đang lấy đá xoa mặt.
“Cô bệnh à?” Người con trai vừa mới đội tuyết về nhà, trên người còn dính vụn bông tuyết, vừa vào cửa liền thấy cô đang cầm viên đá.
Bạch Ngân đang mặc chiếc áo may ô rộng mà lúc ngủ cô mặc, chiếc áo này chính xác mà nói là của Triệu Gia Ngôn, nghỉ hè năm cấp ba Triệu Gia Ngôn bắt đầu tự mình mua đồ trên mạng nhưng anh ta không có kinh nghiệm mua trên mạng, thế là không cẩn thận mua hai chiếc áo may ô thể thao giống nhau, anh ta nói không thích mặc quần áo giống nhau, thế là cho Bạch Ngân một chiếc.
Ban đầu Bạch Ngân cảm thấy chiếc áo này rộng đến mức không thể mặc ra ngoài, sau này không có đồ ngủ cô liền mặc nó, phát hiện thoải mái ngoài ý muốn, quả nhiên áo thể thao của con trai đều thoải mái như vậy sao
Cô thích chiếc áo này, mua kiểu tương tự nhưng không dễ chịu bằng chiếc này sau đó phát hiện chiếc mà Triệu Gia Ngôn mua đều là hàng hiệu, quả nhiên không phải là áo cầu thủ nam thoải mái mà là chất vải của nhãn hiệu nổi tiếng vừa khiến da dễ chịu vừa thấm mồ hôi. Cô là kiểu người cực kì dễ ra mồ hôi, sợ nhất là quần áo không thấm mồ hôi, là người rất kén chọn quần áo.
Đây là lần thứ hai Hàn Duy Chỉ thấy cô mặc thế này, phía trên là áo cầu thủ của nam, bởi vì chỉ có con trai mới mặc size lớn như này, vô cùng dài, trông giống như phía dưới cô không mặc gì, thật ra cô có mặc hay không đã không quan trọng nữa bởi vì áo che kín nên bất kể cô có mặc hay không thì đều giống như không mặc.
Anh không hiểu người cô gầy như vậy, tại sao khi mặc chiếc áo này còn có thể lộ ra đường cong, viên đá ấy không biết cô ăn như thế nào, tí tách tí tách men theo cánh môi cô đi xuống, chảy vào trong chiếc áo cầu thủ nam của cô.
Một việc kì lạ như này, trong thời tiết âm độ hơi thở có thể đóng băng, cô mặc áo may ô ăn đá ở nhà, không phải dở hơi thì là gì?
Hàn Duy Chỉ đứng ở cửa cảm thấy tất cả đều hoang đường, một người đi làm tan ca chăm chỉ như anh, sao lại có thể ở chung với người kì lạ như này. Càng nghĩ đến việc này càng cảm thấy vô lý, bỗng nhiên anh day trán.
Thời điểm tầm mắt anh buông xuống, anh nhìn thấy đôi chân nhỏ dài thẳng tắp của cô đứng trên sàn nhà không mang dép, cả người lộ ra cảm giác quyến rũ kỳ lạ, phút chốc anh cảm thấy bụng dưới có ngọn lửa lan tràn.
Tiếp đó anh nghe được tiếng cô nói xin lỗi: “Xin lỗi ngài Hàn, tôi đã ăn đá của anh, có cần trả tiền không?”
Tiếng lòng của Hàn Duy Chỉ là cần nhưng mà là tôi trả cô tiền.
Anh không có tâm trạng nói lời xàm với cô, cũng không nhìn cô lần nào nữa, kéo khăn trên cổ xuống vứt trên ghế trong phòng khách, tiện tay ném bó hoa kia lên bàn, ngữ khí lạnh lùng: “Cô chuẩn bị một chút, mười phút sau tôi xuống, có chuyện muốn nói với cô.” Anh đặc biệt nhắc nhở cô: “Mặc quần áo hẳn hoi đi.”
Sau đó anh lên tầng, Bạch Ngân ngậm viên đá nhìn anh lên tầng, lưng thẳng chân dài, bước đi hơi nhanh, nhìn ra được hình như anh hơi tức giận.
Nhưng cô không biết tại sao anh tức giận, lẽ nào bởi vì cô ăn mặc không thỏa đáng sao?
Cô nhìn bản thân một lần nhưng cô không hề cảm thấy quần áo mình đang mặc có gì không đúng, ở kí túc xá cô cũng mặc như vậy, bạn cùng phòng có nói cô không mặc quần áo sao?
Không phải bây giờ anh cũng là bạn cùng phòng của cô sao?
Hơn nữa có phải anh đã quên, tối qua anh còn ghét bỏ cô mặc nhiều quá vướng tầm mắt anh sao?
Anh thật sự là người tiêu chuẩn kép mà.
…
Mười phút sau, Hàn Duy Chỉ thay một bộ quần áo bông xuống tầng.
Bạch Ngân không để anh đợi quá lâu, cô bao bọc bản thân kín kẽ rồi mới xuống tầng, còn đem theo chiếc khăn giống của anh.
Hứ, chỉ anh có bản lĩnh mặc kín sao? Quần áo dài của cô cũng không ít đâu nhé.
Cô với một nỗi tức giận không tên đi xuống tầng, xuống dưới liền nhìn thấy góc nghiêng cùng đường nét đẹp mà sắc nét của anh và đôi mắt anh trùng xuống, trong lòng cô mềm đi một chút, cảm thấy anh rất đẹp, ngồi ở đó lại có khí chất, nhất là lúc không mắng cô dở hơi thì anh vô cùng đẹp trai.
Bước chân cô nhẹ nhàng đến gần anh, hơi cẩn thận và dè dặt, cô không dám phá hư cảm giác đẹp đẽ này. Cô cảm thấy dáng vẻ anh ngồi đó đợi cô vô cùng dịu dàng, dịu dàng đến mức làm người khác động lòng.
Nếu như đôi mắt có thể sai khiến máy ảnh, cô muốn chụp lại dáng vẻ của anh ở khoảnh khắc này sau đó vẽ thành tranh, để trong tập tranh của cô, còn thêm chữ: Khi tôi nhìn thấy dáng vẻ anh kiên nhẫn ngồi đợi tôi, tôi đã quyết định vĩnh viễn không giận anh nữa.
Cô đứng phía sau anh nhìn anh, Hàn Duy Chỉ phát hiện cô không cử động.
Anh ngồi đó trầm giọng kêu cô: “Cô không biết đi sao?”
“Qua đây ngồi.” Anh đang dạy bảo giống như dạy một đứa trẻ.
Lúc đó Bạch Ngân nghĩ như vậy, cô hơi sợ sệt nên không dám ngồi bên cạnh anh mà ngồi trên một chiếc ghế sô pha độc lập ở phía đối diện anh, vừa nhìn là thấy bó hoa lúc nãy anh mang về nhà.
Đó là giấy gói màu tím bao lấy hoa sơn chi màu trắng làm nổi bật lên cả bầu trời sao. Nhìn ra được đây là bó hoa được gói rất tỉ mỉ, ít nhất người bán hoa tốn rất nhiều công sức gói hoa. Trên giấy gói còn có một hàng chữ viết bằng tiếng Anh: [Falling-you]
Đây là dành cho người yêu nhỉ?
Bạch Ngân cảm thấy tiếng Anh của mình không tốt lắm nhưng từ này cô biết, nghĩa của nó chính là “anh yêu em”, cô cảm thấy đây là giấy gói mà chỉ có tặng cho người mình thích.
Trong nhà này chỉ có một mình cô, theo lẽ thường dĩ nhiên cô cảm thấy đây là đồ anh tặng cho mình, cô ôm hoa vào trong ngực nói: “ Cảm ơn anh, đây là tặng cho tôi sao? Nhất định là tặng cho tôi.”
Cô ôm bó hoa không buông tay: “Anh cũng thích hoa sơn chi sao? Tôi có thể trồng ở đây một cây. Dưới lầu ký túc xá trường tôi có một cây sơn chi, là có người lén lút trồng. Tôi có thể mang nó về đây không, tôi cũng rất thích.”
“Tôi không thích.” Bỗng nhiên anh mở miệng, sắc mặt rất nặng nề.