Bạch Ngân sợ ngây người không trả lời, từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy có người hỏi chuyện này trực tiếp như vậy, không phải mấy chuyện này nên ngầm thăm dò thì tốt hơn sao.
Bạch Ngân dụi mắt, nhân lúc anh không chú ý mà cướp lấy cuốn phác họa của mình, ôm vào trong ngực sau đó ngẩng đầu lườm anh một cái.
Hàn Duy Chỉ cố ý để cho cô lấy đi, anh cũng không phải thật sự muốn xé tranh của cô, anh là người đến cả kẻ địch cũng dành cho bọn họ chút tôn trọng tối thiểu, huống hồ còn là cô? Một người yếu đuối yêu thầm anh.
Nhưng mà cái người yếu đuối này khiến cho tâm trạng của anh lúc lên lúc xuống.
Anh đã từng được người khác yêu thầm, cũng nghe qua không biết bao nhiêu lời tỏ tình nhưng mà kiểu như Bạch Ngân vẽ anh vào trong tranh, không những vẽ một hai bức mà là vẽ cả một quyển, đúng là khiến người khác mở rộng tầm mắt.
Anh với cô mới quen biết nhau không đến nửa năm, trong nửa năm này những lần gặp mặt cũng chỉ đến được trên đầu ngón tay, anh sẽ không cho rằng chỉ vì như vậy mà cô yêu anh, trừ phi cô chính là một đứa con gái vô cùng mê trai.
Một loại yêu thích khiến người khác cảm thấy mơ hồ, không thể giải thích, cách giải thích duy nhất chính là Lục Khải Nhan cho cô lợi ích rất lớn không thể nói cho người khác.
"Nói đi, Lục Khải Nhan cho cô bao nhiêu tiền?"
Hàn Duy Chỉ chỉ đến bản vẽ của cô.
"Đốt cái đồ chơi này của cô đi cho tôi, cần bao nhiêu tiền?"
Anh đốt một điếu thuốc, đây là lần đầu tiên Bạch Ngân nhìn thấy anh hút thuốc, cô vẫn luôn cứ nghĩ anh là người sẽ không hút thuốc, không ngờ động tác của anh lại thuần thục như thế, đi đến trước mặt cô khói thuốc tản ra ngay trước mặt cô.
Cô hướng anh hừ một tiếng nói dối.
"Tranh của tôi anh ra một trăm triệu cũng không mua nổi, ha ha."
Hàn Duy Chỉ càng ngày càng không nhìn thấu cô, đem đầu thuốc lá đang cháy kia dập tắt nói
"Cô là đang muốn nói với tôi, cô thích tôi đến nỗi không bị tiền ảnh hưởng đến sao?"
Bạch Ngân sững sờ, cô cảm thấy vừa rồi cô còn chưa nói ra một từ thích anh, đúng vậy trong lòng đúng là có hơi thích thích nhưng mà đây không phải giống như kiểu yêu thích của nữ sinh với nam thần trong trường học sao? Chỉ là nam thần này tiếp xúc với mình tương đối nhiều mà thôi.
Cô mạnh miệng không thừa nhận.
"Tôi, không có."
"Cô không có mà vẽ tôi cả xấp dày như này sao? Ngày vẽ đêm cũng vẽ? Cô không cần mặt mũi như thế, ba mẹ ở nhà có biết hay không? Cô thích một người thì không biết ranh giới cuối cùng là như thế nào sao?"
Bạch Ngân: "…" Càng nói càng thái quá.
Hàn Duy Chỉ nói:
"Nhưng tôi không thích cô, cô hiểu không? Lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã cảm thấy con người cô vô cùng không biết xấu hổ mà còn ngu ngốc, tùy tiện lên xe tùy tiện vào nhà của đàn ông, sau này cô còn muốn gả đi hay không? Ai dám cưới người quái dị như cô? Nói thẳng ra là đến tôi còn chán ghét không muốn lấy cô hiểu không? Đồ không biết xấu hổ."
… Cái này còn mang người thân ra công kích nữa.
Bạch Ngân tức phát điên rồi, dùng sức đẩy anh một cái, phát hiện anh rắn chắc như thế bị cô đẩy ngã lên sô pha, giống như một gậy gỗ vậy thẳng tắp ngã xuống.
Cô bị dọa cho một trận, chủ yếu là bị phản ứng của Hàn Duy Chỉ dọa đến, cô mới để ý đến những lời nói lúc nãy của anh đều là lời say rượu, hiện tại anh say đến bất tỉnh rồi.
Lúc nãy cô bị làm sao vậy, lại đi cãi nhau với con ma men.
Bạch Ngân bước đến đỡ anh dậy, đã từng có kinh nghiệm một lần rồi, đối với việc chăm sóc Hàn Duy Chỉ lúc say rượu, cô vô cùng quen thuộc.
Có một số người sau khi uống rượu lại náo loạn, Hàn Duy Chỉ cũng chính là như thế, hóa ra nam thần sau khi uống rượu vào cũng sẽ náo loạn như người khác nhưng anh vẫn đỡ hơn một chút, sau khi anh say nói chuyện cũng cay nghiệt nhưng mà hành vi lại rất khống chế.
Bạch Ngân cảm thấy may mắn vì trong nhà này còn có một cái thang máy, sau khi cô bỏ anh vào trong trực tiếp đến tầng ba, sau khi mang anh lên trên giường mới đi vào phòng tắm lấy một khăn mặt nhúng qua nước nóng rồi lau mặt và người cho anh.
Cũng không thể cả người bẩn thỉu như thế mà ngủ trên giường, mặc dù Hàn Duy Chỉ uống rượu xong nhìn rất sạch sẽ nhưng mà cô vẫn muốn lau mặt và tay cho anh giống như chăm sóc người bệnh vậy.
Cô nghĩ theo bản năng, những lần có thể trực tiếp ở gần anh như vậy thật sự không nhiều. Cô có cảm giác vui vẻ như cảm giác trộm được bánh kẹo vậy. Được ở gần anh ấy hơn khiến cô sinh ra cảm giác vui vẻ hưng phấn lạ thường.
Thế là cô chăm sóc anh chăm sóc đến độ đặc biệt tỉ mỉ, bởi vì cô quá tỉ mỉ, trực tiếp chăm sóc khiến cho người ta tỉnh dậy.
Hàn Duy Chỉ cảm nhận được cảm giác nóng nóng qua da truyền lại, rất thoải mái, bình thường mỗi đêm anh uống rượu xong đều ngủ không thoải mái mà còn liên tục tỉnh lại, vừa khát nước vừa khô nóng, uống nhiều nước vẫn thấy khát.
Lúc anh mở mắt nhìn thấy cô đang nằm trên giường không biết đang làm gì. Trong đầu xuất hiện hai chữ "có bệnh?" Nhưng lời nói ra miệng lại là "Có nước hay không?"
Anh muốn uống nước, nước đá, có thể kìm nến ngọn lửa ở phần bụng dưới, ban đầu không cần đá nhưng bỗng nhiên cô hạ cổ áo làm anh cảm thấy không thể không cần chút đá.
Bạch Ngân biết ở chỗ này có tủ lạnh, thế là đi chân trần nhanh chóng đi đến mở ngăn tủ, phát hiện vậy mà bên trong chỉ toàn là bia. Ngay cả một chai nước khoáng mà cũng không có, cái người này, cả ngày không biết làm gì chỉ toàn uống rượu thôi sao. Đợi ngày mai nhất định cô sẽ lén đổi rượu thành nước khoáng hết.
"Ở tầng này của anh không có nước đá rồi, tôi xuống tầng lấy."
Cô đi qua ngồi xuống nói với anh.
Hàn Duy Chỉ nhìn cô mấy giây, đột nhiên đưa tay kéo cô lại.
"Tôi không muốn uống nước nữa."
"Vậy tôi vẫn nên xuống dưới lấy một chút, lỡ như tối anh còn muốn uống thì sao."
"Đã nói là không muốn uống."
Ánh mắt anh nặng nề nhìn vào cô, thấp giọng nói.
"Đừng nghĩ rằng tôi không biết cô muốn làm gì, lại muốn hại tôi?"
Bạch Ngân nhìn anh một cái, nếu không phải thấy anh đã say rượu, anh tối nay sờ tới sờ lui như vậy cô sớm đã cho một cái tát rồi nhưng hiện tại cô chỉ hừ một tiếng nói.
"Tôi hại anh kiểu gì đây?"
"Lần trước cô làm cái gì tôi đều biết."
Hàn Duy Chỉ say rượu nói nhiều hơn bình thường.
"Cô cởϊ qυầи áo tôi rồi chụp ảnh."
Bạch Ngân hít một hơi thật sâu, cô đã sớm biết rồi sẽ có một ngày Hàn Duy Chỉ tính sổ với cô về việc này, chỉ là cô không ngờ tới Hàn Duy Chỉ sẽ chọn tính sổ với cô theo cách uống say như thế này.
Việc này khiến cô cảm thấy ngoài ý muốn nhưng nghĩ một chút lại cảm thấy chuyện này không hoàn toàn là ngoài ý muốn, bình thường Hàn Duy Chỉ khó chịu như vậy, chỉ có lúc say rượu không tỉnh táo anh mới nói chuyện với cô
Bạch Ngân biết bản thân nợ anh một lời xin lỗi, mặc dù bây giờ không thích hợp lắm nhưng mà cô rất chân thành nói.
"Xin lỗi, anh có cần tôi quỳ xuống xin lỗi không? Tôi có thể quỳ xuống."
Hàn Duy Chỉ híp mắt nhìn cô, ánh mắt kia không giống ngày xưa, ánh mắt đêm nay của anh khiến cô hơi sợ hãi né tránh, không che giấu anh bất cứ gì.
Giọng của anh rất nhẹ nhưng cũng đầy uy quyền
"Quỳ thì tính làm cái gì? Tôi muốn cô trả lại, cô đối xử với tôi như nào, tôi muốn đối xử với cô như thế."
Bạch Ngân nhìn anh mấy giây, cảm thấy mấy lời này của anh không phải là đang đùa giỡn, sự khinh thường dành cho cô ẩn trong đôi mắt anh khiến lòng tự trọng của cô bị tổn thương, từ trước tới giờ anh đều dùng ánh mắt này nhìn cô, cô biết anh có ý gì, trong mắt anh từ trong ra ngoài đều viết "Bạch Ngân là cô tự mình tìm đường chết".
Anh càng nhìn cô như vậy, cô càng không phục.
"Được thôi, vậy thì tôi cũng cởi để cho anh nhìn, có cần để cho anh chụp lại không?"
Bạch Ngân mặc váy ngủ, khóa khéo khéo một cái liền xong, trong phòng còn ấm áp, bên trong cô còn đầy đủ mọi thứ còn có cả nội y, cũng không cảm thấy lạnh hỏi anh.
"Nhìn xong rồi, anh bớt giận chưa? Có cần chụp ảnh lưu niệm không?"
Anh à một tiếng nghiêng đầu không nhìn cô, nói:
"Không cần, cô xấu đến nỗi tôi không muốn nhìn."
Bạch Ngân cảm thấy anh đúng là xấu, hoàn toàn không nhìn cô vậy mà đã nói cô xấu.
Cô tiến đến trước mắt anh cho anh nhìn, hỏi anh.
"Anh nhìn rõ chưa?"
Hàn Duy Chỉ sớm đã biết da của cô vốn mịn màng, không ngờ tới tận mắt nhìn thấy cảm giác đánh vào thị giác lại lớn như thế, anh cảm thấy ở chỗ nào đó đang bốc lửa nhưng anh hơi mệt, xác định bản thân không thể làm được gì nữa rồi.
Bởi vì xác định như thế nên sau khi anh nhìn cô mấy giây rồi nhìn cô giương cái cằm lên, đưa tay ngoắc ngoắc vào dây áσ ɭóŧ cô.
"Cái gì đây? Lấy đi, mày cản trở tầm nhìn của tao có biết hay không?"
Không biết vì sao khi anh nói mấy lời vô sỉ như thế, Bạch Ngân bị anh chọc cho cười lên, lần đầu tiên cô thấy người đem lời nói vô sỉ như thế nói ra thẳng thắn như vậy.
"Giờ anh có nhìn được thì cũng không làm được gì, vậy chi bằng đừng nhìn nữa. Bỏ qua đi."
Bạch Ngân vỗ vỗ lên đầu anh, đột nhiên cảm thấy sau khi anh thì say rượu vô cùng đáng thương, dáng vẻ được người khác yêu thích giống với lần trước ở khách sạn, trong lòng cô có một hy vọng, cô thật hy vọng mỗi lần đều dịu dàng như vậy. Như thế mỗi ngày cô đều có thể quát anh.
"Đi ngủ đi ngủ đi, anh vô cùng tuyệt vời, tôi vừa xấu vừa ngu, hài lòng rồi chứ?"
Dù bình thường có là người đàn ông tài giỏi đến đâu thì đến lúc say IQ thấp cực điểm.
Bạch Ngân cảm thấy Hàn Duy Chỉ tập hợp tất cả những điểm này, cô cũng không phải là lần đầu nhìn thấy anh uống quá chén.
Ai cũng nói muốn nhìn rõ nhân phẩm của một người thì hãy nhìn anh ta lúc uống rượu, khi anh say rượu thì trở nên vô cùng dịu dàng, không quậy phá, la hét hay náo loạn mà chỉ yên lặng chìm vào giấc ngủ ngoại trừ những lúc anh đuổi cô ra ngoài
Anh nói "Đừng" thật ra anh chỉ nói "Đừng" nhưng não cô lại thêm vào "Đi".
Cho nên cô không đi, cô muốn ở cùng anh.
Cô cởi nút áo sơ mi của anh để anh có thể ngủ yên ổn, cô còn nói với anh.
"Anh nhớ rõ đấy, là lúc nãy anh nói tôi đừng đi không phải tôi muốn ở lại đâu."
Bạch Ngân hơi kích động, tạm thời cô quên đi trong cái nhà này có camera giám sát.
Trái tim thiếu nữ khi yêu chính là như thế, cô hy vọng có thể ở bên anh thật lâu, bất kể là làm gì, dù chỉ là nhìn mặt anh lúc ngủ đều có thể nổi lên một trận sóng lớn trong lòng.
Nhưng cô đã đánh giá quá cao bản thân, rất nhanh cô liền cảm thấy hơi buồn ngủ, ngồi ở trên nền đất lâu như thế cô cũng hơi lạnh rồi.
Bạch Ngân chui vào trong chăn, ấm áp quá đi, cô không muốn rời đi rồi.
Cơ thể vừa ấm lên cô liền có tinh thần, dù sao cô cũng là người đã ngủ cả ngày trong nhà, hiện nay chính là đầy đủ sức lực, cô nằm ở trong chăn của anh cách xa anh ra một đoạn, trong lòng bắt đầu suy nghĩ linh tinh, bản thân cô như vậy có phải là đã hoàn thành xong nhiệm vụ mà Lục Khải Nhan giao cho không?
Đợi đến khi thật sự cô không còn tiền có thể đem chuyện đêm nay đi đổi tiền đúng không?
Thế là cô cầm lấy điện thoại, chụp lấy ảnh anh đang nằm bên cạnh cô, do dự xem bây giờ cô có nên gửi cho Lục Khải Nhan hay không.
Lúc mà đang muốn gửi tấm ảnh này đi, đột nhiên Hàn Duy Chỉ ở đằng sau ôm lấy cô, đem cô ôm vào trong lòng, thân thể cô run lên, cảm giác được râu của anh đang chọc lên vai của cô, cô không chịu được lên tiếng.
"Đừng như thế."
Anh ôm cô càng gần, tay dời xuống dưới liền gặp trở ngại, cô nghe được ngón tay của anh đang mở khóa nút cài lúc nãy chưa mở sau đó thuần thục ôm lấy cô, dùng sức cấp tốc xoa nắn cô, cắn lấy lỗ tai và da thịt sau lưng cô.
"Tôi không chịu được lắm, anh nhẹ một chút được không?"
Cả giọng nói của Bạch Ngân đang run lên.
Anh nói được, tay liền đi xuống sờ xuống bên dưới.
Cô càng chật vật, sớm biết là không dễ nói như thế, cô không dễ dàng gì đem tay của anh ra, để ở chỗ ban đầu bảo với anh nhấn ở chỗ này là được.
Nhưng anh không bằng lòng, thở hổn hển lật cô lại, tay đâm loạn nơi khiến cô cảm thấy hoảng loạn kia.
Cô triệt để hỏng mất…
Không phải là say rượu sao? Vì sao còn có thể làm như vậy?