Trà Vị Tình Yêu Tôi Thưởng Thức Hàng Ngày

Chương 17: Kiểu thích này của cô quá thấp kém

Bạch Ngân cảm thấy bản thân cô hít thở không thông, a a kêu vài tiếng rồi lại chỉ đổi lấy việc anh càng ngày càng thắt chặt cổ cô hơn, cô vô ý thức đưa tay muốn túm ít đồ bảo vệ tính mạng.

Cô thề bản thân chỉ là muốn bảo vệ tính mạng.

Nhưng rất không may, thứ cô túm được lại là thắt lưng của anh.

Cô dùng sức nắm lấy thắt lưng của anh trong nháy mắt, móc khóa kim loại lạch cạch một tiếng, cô biết mình cởi bỏ cái gì.

Lúc tay xuống chút nữa, Hàn Duy Chỉ hất cô ra, rất tức giận quăng cho cô một hàng chữ: "Cô có bị bệnh không?"

Sau đó, anh sửa sang lại bản thân, giữa lúc Bạch Ngân thở hồng hộc sống sót sau tai nạn, anh không mang theo chút áy náy nào mà đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Vừa ra cửa, anh đã thấy Lục Khải Nhan xem kịch vui.

Lục Khải Nhan huýt sáo nói: "Ha ha, kết thúc nhanh thế à?"

Hàn Duy Chỉ không nói một lời, trực tiếp trở lại bàn ăn.

Lục Khải Nhan nhanh chóng tiến vào trong toilet nhìn Bạch Ngân, phát hiện cô đang bưng lấy cổ ho khan, vội hỏi cô có phải bị ngược đãi hay không.

Bạch Ngân gật đầu lại lắc đầu, lòng chua xót đến mức muốn rơi nước mắt.

Lục Khải Nhan thấy cô không sao, nhanh chóng lôi kéo cô trở lại bàn ăn, trên đường đi cổ vũ cô: "Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần nỗ lực hơn."

Đáng thương cha của Lục Khải Nhan thật vất vả, chờ đến đêm hai nhân vật chính mới lần lượt trở về.

Ông ta tiếp tục lời mình đã sớm ấp ủ tốt: "Tốt lắm. Hôm nay trước mặt nhiều người như vậy, tôi có việc muốn tuyên bố. . ."

Ông ta nói một nửa lại bị đánh gãy.

Lần này là trực tiếp bị con gái ruột của ông ta cắt ngang: "Hôm nay chỗ nào có nhiều người như vậy, chỉ có hai người mà thôi, lão Lục, có phải ba uống nhiều hay không, mấy người cũng không đếm được hả?"

Quả nhiên Ông Lục uống say rồi, nhìn bên trái một cái nhìn bên phải một cái, dường như là đang xác định có phải thật sự chỉ có hai người thôi không.

Cuối cùng là Bao Uyển nhẹ nhàng cầm tay của ông, mới khiến cho ông bình ổn lại.

Ông Lục thở hồng hộc hỏi Bao Uyển: "Có phải con nhóc kia lại gạt tôi đúng không?"

"Không phải không phải, ông uống say rồi." Bao Uyển thấy người nào cũng không thể đắc tội, bà ấy dắt tay hơi mập của ông Lục, nói muốn dẫn ông ta đi về nghỉ trước, đêm nay muốn tuyên bố tin tức đính hôn cũng chỉ có thể dời lại.

Lục Khải Nhan thấy người cha già của cô ấy cứ biến mất tại cuối vườn hoa như vậy, dựng lên thế "Yes", toàn bộ một màn này rơi vào trong mắt Hàn Duy Chỉ.

Trong mắt Hàn Duy Chỉ bình tĩnh không gợn sóng, giống như anh không có cảm xúc, không có vui vẻ cũng không có tức giận, anh chỉ có coi thường.

Mặc kệ là đối với Lục Khải Nhan hay là đối với Bạch Ngân, hay là đối với vẻ mặt sốt ruột của ông Lục, hay vẻ mặt dịu dàng của Bao Uyển, vẻ mặt anh đều căm ghét, giống như liếc nhìn bọn họ nhiều một chút cũng làm anh cảm thấy thấp kém.

"Hà tất anh phải vậy?" Lục Khải Nhan ngồi dựa vào ghế, hung dữ nhìn chằm chằm anh: "Anh biết rõ kết hôn với tôi, Bao Uyển cũng sẽ không ở với anh cả của anh. Cho nên anh rốt cuộc đang mưu đồ gì?"

Hàn Duy Chỉ cho cô ấy một nụ cười lạnh.

"Nói đi, rốt cuộc lão Lục cho anh điều kiện gì mà anh lại đồng ý cấu kết làm việc xấu với ông ấy? Anh không nói tôi cũng biết." Lục Khải Nhan không ngừng muốn ép anh khai thật.

Bạch Ngân kinh ngạc nhìn cô ấy lật con át chủ bài, thì ra thậm chí Lục Khải Nhan cũng không biết mục đích thực sự Hàn Duy Chỉ đồng ý cưới cô ấy.

Bạch Ngân vẫn cho rằng đây là một cuộc liên hôn thương mại nhưng trước mắt xem ra dường như không phải như thế.

Gia thế nhà họ Lục cũng không cần một cuộc liên hôn để nâng cao giá trị bản thân, nhìn mặt Hàn Duy Chỉ không muốn thỏa hiệp, cũng không thấy anh là người vì thương nghiệp mà hi sinh hôn nhân của mình.

"Cho nên, rốt cuộc anh đang mưu đồ gì?"

Lúc Lục Khải Nhan đưa Bạch Ngân lên xe của Hàn Duy Chỉ, căn dặn bên tai cô: "Thừa dịp anh ta hơi say, tôi sẽ để cho tài xế nhà tôi đưa anh ta trở về, ngoại trừ ngủ với anh ta, cô giúp tôi moi từ trong miệng anh ta, đến cùng có thỏa thuận gì với cha tôi mà nhất định phải cưới tôi."

Bạch Ngân thực sự không muốn cuốn vào trong tranh chấp gia đình phức tạp như vậy, cô thành thật nói với Lục Khải Nhan vừa rồi anh muốn bóp chết mình.

Nhưng Lục Khải Nhan nói: "Tôi dùng tính mạng đảm bảo với cô, anh ta gϊếŧ chính mình cũng sẽ không gϊếŧ cô, cô còn không hiểu sao? Anh ta muốn gϊếŧ cô thì sẽ không bỏ qua cô, anh ta chỉ là hù dọa cô thôi."

Thế là, cũng không biết vì sao, Bạch Ngân lại đần độn u mê ngồi vào trong xe của anh.

Tài xế nhà họ Lục lái xe ở đằng trước, bởi vì Hàn Duy Chỉ uống rượu cho nên không thể không nhờ ông lái xe thay.

Đương nhiên đây cũng chỉ là bề ngoài nói như vậy.

Chân tướng chân chính là: Người tài xế nhà họ Lục này trước kia cũng là người mà Lục Khải Nhan sắp xếp, Lục Khải Nhan dặn tài xế nhất định phải đưa hai người bọn họ đến chỗ bí mật, để cho Bạch Ngân thuận lợi ngủ với Hàn Duy Chỉ.

Hàn Duy Chỉ lại không phải hạng người dễ gạt như vậy, dù uống quá mấy chén vẫn rất thanh tỉnh, vừa rồi men say giống như chỉ là cố ý giả vờ.

Hàn Duy Chỉ ra lệnh cho tài xế đằng trước: "Quay đầu, đưa cô ấy về đại học A."

Ngay cả trường học của mình anh ta cũng rõ ràng.

Lúc này bỗng nhiên Bạch Ngân ngẩng đầu nhìn anh, nhìn thấy một bên mặt anh khi đưa lưng về phía cô, cúi thấp xuống, vẫn là vẻ mặt không chút thay đổi kia, lúc này bỗng nhiên cô nghĩ, lúc nào gương mặt này mới nở nụ cười với cô.

Cô chưa bao giờ nhìn thấy lúc anh đang tỉnh táo mà cười với mình, ngày đó ở trong quán trọ nhỏ kia, lúc anh mắng cô là tên lừa đảo, bỗng nhiên hướng về cô cười ngắn ngủi như vậy, đột nhiên cô cảm giác anh đẹp trai đến mức khiến cho người khác tim đập chân run.

Thế nhưng là cũng chỉ có vẻn vẹn một lần như vậy mà thôi.

Có phải cuộc sống của anh rất đau khổ sao? Nếu không vì sao lại giữ khuôn mặt nghiêm túc này suốt ngày? Giống như ai cũng đang thiếu tiền của anh vậy.

Ngay cả một câu mà anh cũng lười nói với cô.

Vốn dĩ hai người đã trải qua nhiều chuyện Ô Long* như vậy, coi như không nói lời nào, theo lý mà nói, anh cũng có thể chất vấn cô vì sao hết lần này đến lần khác gài bẫy anh, lừa gạt anh chứ?

*Có thể hiểu nôm na là phạm sai lầm không mong muốn.

Thế nhưng anh không có, một câu mà anh cũng không nói, chỉ là chẳng biết tại sao muốn bóp chết cô, cô thà để anh hỏi mình một chút gì đó.

Xe lái qua đường Xuân Phong, cũng sắp đến trong trường học của cô rồi.

Bạch Ngân nhận được tin nhắn của Lục Khải Nhan, hỏi cô: "Tiến độ ngủ với Hàn Duy Chỉ tới chỗ nào rồi?"

Cũng nhắc nhở cô: "Phải tốc chiến tốc thắng, tận dụng thời cơ."

Còn nói: "Đã để chú tài xế giúp hai người lái đến khách sạn gần đó."

Nhưng mà hiện tại, tài xế nhà họ Lục dưới mệnh lệnh của Hàn Duy Chỉ, chỉ có thể lái xe đến trường học của cô.

Cô lại liếc mắt nhìn Hàn Duy Chỉ, anh không chớp mắt nhìn ngoài cửa sổ xe, hầu như không có hứng thú liếc nhìn cô cái nào.

Cũng chính lúc này, Bạch Ngân cảm giác được không có hi vọng, bỗng nhiên thời điểm đang lướt Wechat, lướt đến cô giáo Lữ gửi cho mình tới ba mươi phương pháp hạ gục đàn ông.

Cô lướt qua từng điều, trong đó điều thứ chín: "Đang trong không gian kín sờ bắp đùi của anh ta, cưỡng hôn anh ta, sờ bụng anh ta, từng chút chơi đùa khóa thắt lưng của anh ta, nhất định anh ta sẽ nổi điên."

Bạch Ngân hít sâu một hơi, cô dự định muốn phá vỡ cái sự yên lặng hiu quạnh này.

Ngay lúc này, Hàn Duy Chỉ vẫn luôn giống như người câm điếc bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Tại sao cô phải lên xe của tôi?"

Bạch Ngân bị nghẹn họng một chút, anh mới mở miệng cô liền khẩn trương, tiếp theo là mặt đỏ nóng ran, cô lắp bắp giải thích: "Tôi, không có, chỉ là tiện đường, không phải sao?"

"Tiện đường sao? Tôi không cảm thấy tiện đường." Hàn Duy Chỉ thẳng lưng khẽ nghiêng xuống chỗ ngồi phía sau, con mắt nhìn cô, dò xét từ trên xuống dưới.

Anh thấy được cô khép hai chân lại, hôm nay cô mặc váy, váy vừa vặn đến đầu gối.

Hàn Duy Chỉ dời mắt, giọng điệu lạnh lẽo âm u: "Tôi đã buông tha cho cô một lần, rốt cuộc cô có ý đồ gì?"

Ngụ ý, đây là muốn ngả bài với cô đồng thời cũng tính sổ sao?

Bạch Ngân khẩn trương lên, cô vừa căng thẳng, lỗ tai cũng tự giác đỏ lên.

"Cô ta cho cô bao nhiêu tiền?" Hàn Duy Chỉ không nói lời nào thì thôi, vừa nói chính là không cho người ta cơ hội suy nghĩ, một lát sau anh nói: "Lục Khải Nhan cho cô bao nhiêu tiền, tôi cho cô gấp đôi."

Bạch Ngân nhanh chóng phủ nhận: "Không, không có cho tôi tiền, tôi với cô Lục là bạn tốt."

"Cô với Lục Khải Nhan là bạn tốt? Chắc chắn chứ?" Anh châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói: "Bạn tốt để cô bán đứng nhan sắc, tôi cho rằng định nghĩa bạn bè của cô hơi thấp đấy."

"Cũng có thể cô thấp kém sẵn rồi." Anh thêm nhãn mác cho cô không lưu lại bất luận thể diện gì.

Bạch Ngân chật vật đến không ngẩng đầu lên được, trong xe này cũng không chỉ có hai người bọn họ, còn có một người tài xế.

Cô cắn răng nói: "Vâng, tôi chính là thấp kém, anh có ý kiến gì không? Anh muốn xem thử một mặt càng thấp kém hơn của tôi không?"

Cô nói xong câu đó, bám lấy vạt áo của Hàn Duy Chỉ, dùng sức kéo đầu của anh xuống.

Cô đến gần môi hôn lên, đúng lúc xe đi ngang qua một con đường xóc nảy, xe khẽ vấp lắc lư làm môi dán đến càng gần.

Bạch Ngân ngửi thấy mùi thơm gỗ thông sạch sẽ mát lạnh trên người anh, thật sự là dễ ngửi, cô leo lên ngồi trên đùi anh, hôn anh, hung hăng hít một hơi, lôi kéo lưỡi của anh.

Xe cứ dùng sức xóc nảy một lần như vậy.

Hàn Duy Chỉ dùng sức giữ chặt eo của cô, áo váy nơ con bướm của cô bung ra, đằng sau có cái lỗ hổng nhỏ, trong lúc xe xóc nảy, thời điểm tay anh bị trật tay lung tung cắm vào bên trong cái lỗ hổng kia, chạm đến một mảng da thịt, anh cảm thấy người phụ nữ này điên rồi, bởi vì tay của cô đang sờ bụng anh, cách áo sơ mi cô cũng có thể sờ đến, cô là xà tinh chuyển thế, Hàn Duy Chỉ ra sức muốn đẩy cô ra, chú tài xế lại cố ý lái xe vào trong một cái hố.

Tài xế nhà họ Lục giả bộ ra sức khởi động xe, tiếp theo nói chính mình không đủ sức, chẳng mấy chốc liền nói muốn xuống xe đi tìm người tới giúp đỡ, kì thực chuồn mất.

Tay Bạch Ngân đã chạm đến nút khóa dây lưng, cô có một loại đắc ý thắng lợi đang ở trước mắt.

Không nghĩ tới cô lại bị Hàn Duy Chỉ thô bạo nhấc lên, anh lớn tiếng giận dữ quát mắng cô: "Cô có bệnh đúng không!"

Tài xế đang ở bên ngoài cười lo lắng gọi điện thoại, cực kỳ kiềm chế một tiếng cười trầm thấp nhưng Hàn Duy Chỉ nghe được rõ ràng.

Anh khó thở lại lần nữa bóp lấy cổ cô, ép hỏi cô: "Đến cùng thì Lục Khải Nhan bao nhiêu tiền, cô không thể chờ đợi được như vậy sao?"

Lúc này Bạch Ngân ở trong đôi mắt an tĩnh của anh, thấy được ngọn lửa nhảy lên.

Lúc này cô thật sự sợ anh muốn bóp chết mình, vốn dĩ anh thô bạo lên chính là không nể tình, tuy quả thực anh lưu tình với mình. Cho tới nay đều là mình có ý đồ trên người anh.

Bạch Ngân đỏ tròng mắt nhìn anh, lắp ba lắp bắp nói: "Tôi, tôi thích anh, không phải Khải Nhan kêu tôi làm như vậy, tôi thích anh. Cho nên mới không nhịn được muốn hôn anh."

Anh hơi hòa hoãn cảm xúc, chậm rãi thu hồi tay muốn bóp chết cô. Nhưng mặt vẫn không biểu tình như cũ, nói chuyện cay nghiệt tới cùng: "Kiểu thích này của cô quá thấp kém, quá dơ bẩn, tôi cảm thấy bị cô thích thì vô cùng buồn nôn."