Trà Vị Tình Yêu Tôi Thưởng Thức Hàng Ngày

Chương 14: Cậu bé bong bóng* muốn được thăng cấp sao

*Tên gọi phổ biến của cô gái theo đuổi chàng trai (Theo Baidu)

Gió đêm thổi qua bên tai, tiết trời se lạnh đầu đông.

Những người chơi bóng chuyền chậm rãi tan đi, sân bóng trống rỗng chỉ còn lại hai người các cô.

Bạch Ngân chưa kịp phản ứng lại thì Lục Khải Nhan đã nhận được điện thoại.

Lục Khải Nhan ngọt ngào nói với đầu bên kia điện thoại: “Đợi chút, hay là anh ăn cơm trước đi được không? Đợi chút nữa em tới tìm anh, em tự mình đi ~”

Nghe tới đoạn này như là câu chuyện: Dù công chúa đã sa vào lưới tình nhưng mà vẫn chưa chịu gả cho Hoàng tử.

Nhưng mô típ điển hình của mấy chuyện như thế này hẳn sẽ là: Công chúa bị người xấu làm tổn thương thấu tim gan, quay lại tiếp tục cùng Hoàng tử kết hôn sinh con hạnh phúc cả đời.

Tóm lại, câu chuyện giống như trong cổ tích như vậy đã định trước sẽ không thuộc về Bạch Ngân cô.

Cô chờ Lục Khải Nhan nói chuyện xong, mới chính thức từ chối: “Đương nhiên không thể bởi vì tôi không có năng lực này.”

“Cô có.” Lục Khải Nhan nói: “Tôi tìm mười mấy người phụ nữ giúp tôi gài bẫy anh ta, chỉ có một mình cô thuận lợi chụp được ảnh.”

Lục Khải Nhan từ từ kể: “Đáng tiếc cha tôi là người ngu xuẩn không có tình cảm, tôi đã đưa những tấm ảnh giường chiếu đó của Hàn Duy Chỉ cho ông ấy nhìn. Ông ấy lại nói, làm gì có người đàn ông nào không có tam thê tứ thϊếp ở bên ngoài đâu, ông ấy cũng là kiểu người như vậy, còn dạy tôi phải nhẫn nhịn. Rốt cuộc Hàn Duy Chỉ cũng là ân nhân cứu mạng của tôi, lúc tôi ba tuổi trượt chân rơi xuống nước là anh ta cứu đã cứu tôi.”

Thì ra hai người họ còn trải qua một đoạn như vậy.

Bạch Ngân cảm thấy ân cứu mạng cũng đủ để lấy thân báo đáp mà.

Cô lại bắt đầu tâm tư hóng hớt: “Vậy vì sao cô không thích anh ta?”

“Đúng là lúc ba tuổi tôi muốn gả cho anh ta, nhưng khi đó tôi mới ba tuổi, người khác nói với tôi về sau phải gả cho anh ta, tôi cho rằng cũng giống trò chơi gia đình thôi.” Lục Khải Nhan nói: “Sau đó nhà anh ta sa sút, anh ta bị ba mình đưa tới nhà chú ở Tân Cương nhiều năm sau mới trở về. Lúc anh ta trở về tôi đã quên mất anh ta là ai rồi, hơn nữa anh ta lạnh lùng như vậy, ai mà muốn gả chứ? Chẳng qua là cha già ngốc kia của tôi mới quan trọng hóa chuyện ân cứu mạng này còn tôi thì lại không quan tâm.”

Bạch Ngân ồ một tiếng, xem ra hôn sự này rất phức tạp.

“Hơn nữa, Hàn Duy Chỉ lớn hơn tôi vài tuổi, tôi mới không cần gả cho đồ đàn ông già!”

Bạch Ngân bĩu môi: “Nhưng mà anh ta không già chút nào, chẳng qua là bởi vì trong lòng cô có người mình thích chứ gì?”

Lục Khải Nhan hoài nghi liếc mắt nhìn Bạch Ngân một cái, cô ấy cảm thấy bản thân bị người khác nói trúng tim đen, cố ý nhướng mày nói: “Cô không thể bởi vì thích anh ta mà cảm thấy anh ta không già được.”

Bạch Ngân lập tức bị chọc trúng tâm sự, mặt đỏ: “Ai nói tôi thích anh ta, cô nói bậy.”

“Vậy cô mặt đỏ làm gì?” Lục Khải Nhan cảm thấy có một số người thật sự quá không giỏi che giấu.

“Tôi không có, tôi không đỏ mặt.”

“Được rồi, cô nói không có là không có.” Lục Khải Nhan lười vạch trần cô.

Bạch Ngân càng như vậy lại càng giống như giấu đầu lòi đuôi, lừa ai chứ.

Lục Khải Nhan không phải là người có thể vì một chuyện cầu người ba lần, cô ấy chỉ biết dùng tiền nói chuyện: “Tôi cho cô năm trăm vạn, nếu cô có thể thành công ngủ phục anh ta, tôi sẽ tăng thêm năm trăm vạn.”

Nhưng mà Bạch Ngân không biết cái gọi là “ngủ phục” của cô ấy có ý tứ gì.

Lục Khải Nhan nói rất đơn giản rõ ràng: “Ngủ phục chính là sau khi cô ngủ với anh ta, khiến anh ta về sau chỉ muốn ngủ với một mình cô, cam tâm tình nguyện đáp ứng phủi sạch quan hệ với nhà họ Lục là được.”

Dứt lời cô ấy soạt soạt viết một tờ chi phiếu, tự mình đi trước, bởi vì cô ấy muốn bồi chàng trai nào đó đi ăn nướng BBQ.

Bạch Ngân còn chưa kịp đồng ý, vội vàng nhận lấy năm trăm vạn, nhìn bóng dáng cô ấy rời xa, nghĩ đến một đại tiểu thư tùy tiện vung tay là năm trăm vạn như cô ấy, hiện tại lại muốn bồi một chàng trai đi ăn nướng BBQ.

Có thể thấy được bản lĩnh của chàng trai đó lớn đến cỡ nào.

Quả thực khiến người ta tò mò.



Sau lần nói chuyện này không lâu, ngày nọ Bạch Ngân ngồi trong lớp lý thuyết trộm chơi điện thoại, đăng nhập vào Weibo của mình.

Cô không nghĩ tới bản phác hoạ Hàn Duy Chỉ lần trước mình đăng lại nhận được nhiều bình luận như vậy.

Mà bình luận cô trả lời là bạn trai bị đẩy tới vị trí cao nhất rồi.

Cô quét qua các bình luận của fan, rất nhiều người đều hỏi cô: “Bạn trai tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì? Chỉ phác hoạ đơn giản đã đẹp như vậy, có thể trực tiếp đăng ảnh chụp cận mặt được không?”

Bạch Ngân trả lời mấy cái bình luận hỏi ảnh chụp cận mặt.

“Chờ về sau có cơ hội tôi sẽ chụp được không?”

Cô trả lời xong, phát hiện thì ra mình rất có bản lĩnh nói dối.

Câu nói dối này cô trực tiếp nói ra mà không mang theo một chút do dự nào, quả thực là trâu bò.

Các fan không chỉ tò mò bạn trai cô, cũng tò mò giá trị nhan sắc của cô. Sôi nổi yêu cầu lần sau cô đăng ảnh chụp bạn trai thì thuận tiện thêm cả mặt cô nữa.

Cô nhất nhất đồng ý: “Được, sau này tôi nhất định sẽ chụp ảnh chung với bạn trai của tôi rồi đăng cho mọi người xem, sẽ không làm mờ đâu.”

Bạch Ngân bất tri bất giác cảm thấy bản thân đang lâm vào vòng luẩn quẩn, một cái vòng luẩn quẩn do những lời nói dối của mình tạo thành.

Là thiếu thốn tình yêu đến cỡ nào mới có thể bịa ra những lời nói dối như vậy, cô thật sự càng ngày càng không hiểu nổi chính mình.

Ở trong trường học cô không có bạn bè, ngẫu nhiên gặp được ba người bạn cùng phòng ký túc xá ở nhà ăn, cô cũng cố tình tránh mấy người đó.

Không phải bởi vì có suy nghĩ không tốt về mấy người đó mà là do cô sợ mình sẽ khiến bọn họ gặp phải những phiền toái không cần thiết.

Hôm nay, trong lúc tìm vị trí ngồi ăn cơm trưa, cô vô tình chạm phải ánh mắt của bạn cùng phòng Dương Mông Điềm.

Có lẽ do đang nói chuyện yêu đương, gần đây Dương Mông Điềm đối với ai cũng cười hì hì.

Hôm nay đối với Bạch Ngân cũng như thế.

Bạch Ngân cũng cười với cô ấy, nhưng ngay sau đó Dương Mông Điềm cúi đầu lùa cơm, Bạch Ngân rất tự giác đi tới một vị trí hẻo lánh.

Vị trí cô ngồi thuộc dãy cuối cùng khó đi nhất, đã là mùa đông, gió lạnh từ cửa sổ thổi vào làm đồ ăn nhanh chóng nguội lạnh.

Cô bới mấy miếng cơm đã nguội ngắt, muốn đi đóng cửa sổ nhưng lại lười.

Đang ăn, bỗng gió lạnh giảm bớt, cô ngẩng đầu nhìn thấy có một chàng trai vóc dáng cao lớn đang đóng chặt cửa sổ lại.

Cô cảm thấy bóng dáng này hơi quen quen nhưng cũng không nhìn kĩ, lại cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Vị trí đối diện có người ngồi xuống, cô cho rằng chỉ là bạn học nào đó không có chỗ ngồi thấy bàn này trống nên đến đây, cũng không ngẩng đầu lên xem đối phương rốt cuộc là ai.

Thẳng đến khi chàng trai ngồi đối diện dùng giọng điệu vui vẻ mở miệng: “Em đều ăn cơm như thế này sao? Cũng không ngẩng đầu lên một chút?”

Bạch Ngân bị miếng cơm làm nghẹn, ngay sau đó chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chàng trai ngồi đối diện.

Không, chính xác mà nói là người đàn ông, đối phương lớn hơn mình mấy tuổi đấy, là đàn anh cùng học viện với cô, sinh viên được các giáo sư cưng nhất, trứ danh học viện hệ nghiên cứu sinh - Chu Quân.

Nghe nói anh ta đã xuất bản vài tập tranh, trong ngành có hơi hơi danh tiếng, hơn nữa anh ta còn có một đoàn đội nhỏ, chuyên môn tiếp nhận công trình vẽ bích họa trên tường ở bên ngoài.

Những việc này cũng là cô nghe mấy người Dương Mông Điềm nói ở trong ký túc xá, ở bên ngoài mấy người bạn cùng phòng sẽ cố ý làm bộ không thân với cô nhưng ở trong ký túc xá chưa bao giờ cố ý xa lánh cô.

Dương Mông Điềm từng kể rằng đàn anh Chu tìm cô đi vẽ giúp nhà hàng một bức bích họa, kiếm được không ít, vẽ một bức bích họa mỗi người có thể được chia đến trên dưới hai ngàn, lại phát huy được sở trường đặc biệt của mình, cũng sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian.

Khi đó nhóm bạn cùng phòng liên tục khen đàn anh Chu đúng là Bồ Tát sống. Anh ta không chỉ tốt bụng mà còn có tài hoa, đầu óc kinh doanh cũng tốt vô cùng.

Rất nhiều sinh viên nghệ thuật không có đầu óc kiếm tiền, đàn anh Chu cố tình lại có cả hai bản lĩnh này.

Bởi vậy vẫn luôn được đám đàn em tôn sùng là như thánh sống.

Bạch Ngân nhận ra đây là giọng nói của đàn anh Chu Quân, cô chậm rãi ngẩng đầu lên.

Chu Quân nhìn bộ dạng kinh hoảng thất thố này của cô, không biết vì sao lại liên tưởng đến con chó cưng đã bị đi lạc của mình. Anh ta thề rằng bản thân cũng không muốn liên tưởng như vậy nhưng anh ta vẫn liên tưởng đến.

“Xin lỗi, em không nhìn thấy anh.” Bạch Ngân mở miệng.

“Không sao.” Chu Quân tiếp tục nhìn cô nhưng mà hình như cô rất không muốn nhìn thẳng anh ta, cặp mắt đen láy có thần nhìn xung quanh, anh ta cảm thấy cô rất xinh đẹp, chẳng qua dù xinh đẹp như vậy nhưng sâu thẳm trong lại lộ sự tự ti.

Cô giống như không dám nói chuyện với anh, chưa ăn cơm xong đã đứng lên định rời đi.

Anh ta đã nghĩ sai một chỗ, Bạch Ngân không phải không dám nói chuyện với anh ta, cô chỉ là lo lắng anh ta bị người khác để mắt tới, cô không muốn liên lụy bất luận người nào trong trường học, đồng bọn của lão già cho vay nặng lãi không chỗ nào là không có, cô không muốn bất cứ ai bị vướng vào.

Nhưng có một điểm mà anh ta nói đúng, đúng là cô của hiện tại rất tự ti về bản thân mình.

Lúc trước cô cũng không phải như vậy.

Tưởng tượng đến lúc trước cô lại bắt đầu khổ sở.

Dường như một trận mưa rền gió dữ của số phận là có thể đánh sập cô hoàn toàn.

Cô thừa nhận bản thân mình không có bản lĩnh như vậy, ngay cả bản lĩnh đối mặt với bão táp cũng không có.



Cô đang cười nhạo bản thân vô năng ở trong lòng, ở xa phía trước có một người đàn ông hung ác đi tới chỗ cô.

Bạch Ngân nhận ra hắn, là lão già cho vay nặng lãi từng đe dọa cô, tên là A Hào.

Nghe nói A Hào cùng chú làm ở nhà ăn là bạn già, cho nên mỗi lần lấy danh nghĩa vận chuyển hàng hóa là có thể trà trộn vào trường học nhưng ông ta cũng chỉ có thể trà trộn vào mà thôi. Ông ta không có bản lĩnh mang Bạch Ngân ra ngoài để bán.

A Hào kéo cô tới phía sau hòn non bộ, thấp giọng đe dọa cô: “Đã bao nhiêu ngày mày không nhận điện thoại của tao rồi hả, một ngàn vạn nhân dân tệ kia, rốt cuộc khi nào mới trả được, có biết tao sắp bị mày hại thảm hay không. Không phải cha mẹ mày để lại nhà cũ cho mày sao? Mau bán đi lấy tiền trả tao.”

Bạch Ngân run rẩy nói: “Tôi, tôi đang chuẩn bị, ông cũng thấy đấy, bây giờ tôi ở trường học, tôi đi nơi nào cho các người nhiều tiền như vậy.”

A Hào nhìn cô: “Có phải mày có bạn trai đúng không? Người đàn ông vừa nãy ở nhà ăn chính là bạn trai mày?”

“Không phải.” Bạch Ngân nóng nảy, hốc mắt đỏ bừng: “Ông đừng tìm anh ta phiền toái. Nếu không tôi chết cho các người xem.”

Gì bọn vay nặng lãi cũng không sợ chỉ sợ cô chết, rốt cuộc người chết thì hoàn toàn không đòi nợ được. Bọn họ tình nguyện bị cô kéo dài bốn năm, chờ cô tốt nghiệp Đại học là bọn họ có biện pháp đối phó cô.

“Mày khẩn trương như vậy, có phải nó là bạn trai mày thật không?” A Hào hỏi.

Bạch Ngân khó thở, cũng tại một giây này, cô cắn răng đưa ra một quyết định: “Tôi nói không phải, ông lại cho tôi một đoạn thời gian, rất nhanh tôi sẽ có một ngàn vạn nhưng nếu trong khoảng thời gian này các người lại ép tôi, tôi sẽ khiến cho các người nhìn thấy xác tôi.”

A Hào tiếp xúc với cô khá lâu, chưa từng thấy cô nghiêm túc đồng ý hứa trả một ngàn vạn kia như vậy, xem ra cô thật sự có cách. Ông ta không biết cô lấy tiền từ đâu ra nhưng mà ông ta nghĩ rằng nếu cô có tự tin dám hứa như vậy, nhất định là có cách.

A Hào đồng ý với Bạch Ngân trong khoảng thời gian này sẽ không quấy rầy cô nhưng qua Tết Âm Lịch mà cô còn không trả tiền vậy thì ông ta sẽ không khách khí mà đi quấy rầy “bạn trai” cô một chút.

Bạch Ngân ở phía sau ông ta thầm mắng một tiếng “kẻ điên” rồi quay đầu chạy vào trong ký túc xá.

Buổi tối cùng ngày, cô gọi điện thoại hẹn ngày gặp mặt với Lục Khải Nhan.

Lục Khải Nhan vô cùng vui vẻ: “Oa, cô rốt cuộc nghĩ thông suốt ngủ phục Hàn Duy Chỉ rồi sao? Chúc cô thành công.”

“Nhưng mà tôi không tiện ra ngoài.” Bạch Ngân nói với cô ấy sầu lo của mình, không có nói đến bọn vay nặng lãi, cô chỉ nhắc tới sợ hãi bị nhóm người lần trước bắt đi.

Mới đầu Lục Khải Nhan còn an ủi cô: “Không sao, Hàn Duy Chỉ không phải loại người này, anh ta sẽ không xuống tay với cô, anh ta muốn xuống tay đã sớm xuống tay rồi không phải sao?”

Nhưng mà Lục Khải Nhan phát hiện mình không an ủi được bé đáng thương không có cảm giác an toàn này, cuối cùng thỏa hiệp nói: “Tôi sẽ phái xe tới đón cô, trên xe mang thêm hai vệ sĩ, về sau mỗi lần ra ngoài, tôi đảm bảo đều sẽ bố trí người tới đón cô như vậy.”

Lúc này Bạch Ngân mới yên tâm tắt điện thoại, quả nhiên đại tiểu thư chính là đại tiểu thư, bỏ ra một số tiền lớn để thuê vệ sĩ không phải là vấn đề với cô ấy.

Xem như chuyện này là bước đầu thoả thuận của các cô.

Kế hoạch chính thức còn cần phải bàn lại thật kỹ.

Cho nên hai ngày trước khi triển khai hành động, trợ lý nhỏ Lương Khê ăn không nói có hẹn cô ra ngoài tiến hành “huấn luyện”.



Địa điểm hẹn là một quán cà phê ở đường Xuân Phong.

Bạch Ngân được hai vệ sĩ một tài xế hộ tống đến đó, mới phát hiện hôm nay quán cà phê này còn tạm thời bị trợ lý nhỏ bao hết.

“Phô trương lớn như vậy?” Bạch Ngân rất kinh ngạc, hỏi cô: “Cô chủ của em đâu?”

“Làm sao chị ấy có thời gian quản những việc này.” Lương Khê cười giảo hoạt: “Chị nói xem, chị ấy còn phải đi học, lại muốn bay tới Paris mua hàng hiệu, gần đây còn phải yêu đương, đương nhiên mấy chuyện này chỉ có thể để cho em xử lý.”

Ồ, cho nên Lục Khải Nhan thật sự nghiêm túc nói chuyện yêu đương với Quý Hàng? Có khả năng sao?

“Cô chủ của em thường xuyên đổi bạn trai không?” Bạch Ngân nghi hoặc.

Trợ lý nhỏ đếm, thật sự là như thế: “Nhưng mà lần này không giống lắm.”

“Không giống chỗ nào?” Bạch Ngân hỏi.

“Đẹp trai.” Trợ lý nhỏ lời ít mà ý nhiều: “Đẹp trai khiến người ta không khép được chân lại.”

Bạch Ngân nhớ lại hình dáng diện mạo vị ngài Quý kia, đẹp trai thì đúng là đẹp trai, khiến người ta liếc mắt một cái là trầm luân.

Nhưng mà những soái ca mà Lục Khải Nhan đã gặp cũng không ít. Cho nên chắc chắn người ta có chỗ hơn người.

“Có lẽ là mấy việc ấy ấy cần có thể lực cậu ta làm rất tốt.” Không biết bắt đầu từ khi nào, trợ lý nhỏ và cô trở thành đồng bọn không có gì giấu nhau, gì cũng có thể dõng dạc nói.

Trước kia trợ lý nhỏ còn lo lắng Bạch Ngân sẽ tiết lộ chuyện mình nói ra ngoài, hiện tại, Bạch Ngân ở trong mắt cô ấy là tiểu phú bà không gì không làm được, trợ lý nhỏ càng muốn lôi kéo làm quen với cô.

Bạch Ngân suýt phun ngụm cà phê ra. Yên lặng nói: “Có đạo lý.”

“Cô chủ em nói, chị mau nghĩ cách đi, đợi đến buổi tối chủ nhật phải thu phục được Hàn Duy Chỉ.” Lương Khê lời ít ý nhiều.

“Ở nhà cô ấy?” Bạch Ngân bổ não một hồi hình ảnh không thích hợp cho trẻ con xem, mím môi: “Như vậy không tốt lắm, vậy không phải giống mấy phim luân lí đạo đức, tới nhà bạn thân làm khách, kết quả ở trên lầu XXX cùng đối tượng mập mờ kiêm ân nhân cứu mạng của cô ấy sao?”

Mẹ. Chuyện này quả thực còn kinh hoàng hơn cả tin nóng của Bộ Kinh hoàng UC*, quả nhiên cuộc sống không có máu chó nhất chỉ máu chó hơn.

*Bộ Kinh hoàng UC: từ ngữ mạng. Trong các bài báo, người ta sẽ đặt tiêu đề kiểu “Kinh hoàng! Thì ra nguyên nhân khiến ông lão 80 tuổi trẻ như 30 tuổi là đây”, “Kinh hoàng! Một người đàn ông vậy mà làm chuyện này!”, … để người đọc chú ý. Và tập hợp các bài báo như vậy gọi là Bộ Kinh hoàng. Còn UC là một hệ sinh thái mạng, giống như Chrome, Cốc Cốc.

Dựa theo kế hoạch của cô cả Lục Khải Nhan, cuối tuần này, nhà cô ấy làm một bữa cơm họp mặt gia đình, đặc biệt mời Hàn Duy Chỉ đến.

Đến lúc đó các cô sẽ trang điểm cho Bạch Ngân thật xinh đẹp, để cô lấy thân phận bạn thân ở xa của Lục Khải Nhan cùng nhau tham gia bữa tiệc tụ hội này. Kết thúc bữa tiệc, Lục Khải Nhan sẽ tạo cơ hội ở chung cho cô và Hàn Duy Chỉ, khiến cho hai người bồi dưỡng tình cảm thật tốt.

Tất nhiên là đã dày công sắp xếp bọn họ ở chung thì cũng phải dùng nốt một chút thủ đoạn.

“Không phải hai người muốn hạ thuốc cho anh ta đấy chứ?” Bạch Ngân nghe được trợ lý nhỏ nói muốn sử dụng thủ đoạn không chính đáng, trước tiên là liên tưởng đến cái này. Cô cảm thấy, cái này lại quá máu chó rồi.

“Chị suy nghĩ nhiều rồi.” Lương Khê nhắc nhở cô: “Chúng ta lấy đâu ra bản lĩnh hạ thuốc cho Hàn tổng?”

Bạch Ngân càng thêm kinh hoảng: “Cho nên hai người muốn hạ thuốc trên người tôi sao?”

Lúc này ánh mắt Lương Khê nhìn cô chứa đầy mấy tầng thâm ý.

Bạch Ngân nhìn ánh mắt Lương Khê, ý thức được hình như mình dẫm vào bẫy rập, tính toán rời đi ngay lập tức.

Lương Khê đè cánh tay cô lại: “Chị nghĩ gì thế? Chúng ta cũng không cần dùng thủ đoạn phi pháp, đúng là em hạ thuốc, chẳng qua không phải thuốc thật, em tìm một giáo viên cho chị.”

Bạch Ngân cảm thấy người “giáo viên” này vừa ra trận, căn bản là bắt đầu một hồi bi kịch, tính toán chờ lần sau mới nói chuyện.

Nhưng mà giáo viên lại xuất hiện đúng lúc, mỉm cười nhìn Bạch Ngân: “Cô chính là Bạch Ngân? Lớn lên khá xinh đẹp? Nhưng mà kiểu tóc này phải đổi, đàn ông thích tóc dài, đến lúc đó để nhà tạo mẫu tóc nối tóc cho cô.”

Bạch Ngân hỏi tôn tính đại danh* của giáo viên.

* Ý là tên tuổi

“Tôi họ Lữ.” Cô giáo Lữ tự giới thiệu: “Phó hội trưởng cố vấn tâm lý tình cảm cấp cao, đây là danh thϊếp của tôi, hoan nghênh giới thiệu trả phí cố vấn.”

“Cô giáo Lữ, kiểu tóc này em vừa mới nhuộm, em không muốn đổi.”

“Cho nên mới muốn cô nhuộm lại, nhất định phải nhuộm thành màu đen, càng đen càng tốt, đàn ông thích như vậy.” Cô giáo Lữ nói: “Làn da cô cũng trắng, nhuộm đen sẽ làm nổi bật làn da trắng của cô. Lại nối tóc dài, toàn bộ hoàn mỹ.”

“Nhưng mà tóc dài là giả, em cảm thấy không tiện.” Bạch Ngân tỏ thái độ.

Cô giáo Lữu lấy lùi làm tiến: “Được, vậy ít nhất cũng phải nhuộm thành màu đen.”

Được rồi, cái này Bạch Ngân thỏa hiệp, dù sao gần đây mang cái đầu màu hồng phấn đi lại trong trường cũng tạo cho cô không ít bối rối.

Cô giáo Lữ kiểm tra xong tóc, lại bắt đầu kiểm tra thân thể.

“Làn da này của cô không đủ trắng, đợi lát nữa làm tẩy da chết toàn thân đi, lễ phục dạ hội chọn lựa xong chưa? Tìm bộ lộ vai, bả vai này của cô lớn lên không tồi, vai vuông, trẻ tuổi thật tốt.”

Cô giáo Lữ quan sát một giờ, cuối cùng nói ra hết những khuyết điểm bên ngoài của cô.

“Bây giờ nói tới nội hàm, cô phải làm như thế nào để đạt được thăng hoa và tăng tiến tình cảm. Đầu tiên, cô phải hiểu rõ người đàn ông cùng cô gặp mặt. Nếu cô không hiểu rõ, cũng không quan trọng, cô chỉ cần học thuộc ba mươi phương pháp hạ gục đàn ông tôi gửi cho cô thì tốt rồi.”

Bạch Ngân ừ một tiếng, đã ở trong lòng đánh dấu × cho cô giáo Lữ này.

Nếu Hàn Duy Chỉ dễ dàng thu phục giống như bà ấy nói thì tốt rồi, đáng tiếc không phải.

Cũng không biết địa chủ ngốc Lục Khải Nhan đã bị bà ấy hố bao nhiêu tiền, ngẫm lại hơi đau lòng.

Phương pháp hạ gục đàn ông của cô giáo Lữ vô cùng đơn giản thô bạo sơ sài, ví dụ như điều thứ nhất: “Phải tạo cơ hội tiếp xúc thân thể.”

Ồ, nếu cô có thể tiếp cận thân thể của Hàn Duy Chỉ, còn phải mời bà ấy tới chỗ này đánh rắm à?

“Điều thứ hai, cô phải biểu hiện ngượng ngùng thích hợp hiểu không? Phải thể hiện ra cô thích cậu ta.”

Bạch Ngân căng da đầu đặt câu hỏi: “Thể hiện như thế nào, cô giáo cũng chỉ nói qua loa, một chút kinh nghiệm thực tế cũng không có, cho dù một chàng trai cô cũng chưa cua được?”

Lương Khê nghe đến đó, không nể mặt chút nào mà bật cười, thầm nghĩ Bạch Ngân này thật đúng là quá buồn cười.

Cô giáo Lữ lại bắt đầu răn dạy: “Cưỡng hôn, sờ bụng nhỏ cậu ta, ngồi ở trên đùi cậu ta, hỏi cậu ta đang suy nghĩ cái gì? Thích tôi không? Tôi muốn hôn anh một chút có thể chứ? Hỏi cậu ta có muốn làʍ t̠ìиɦ với cô không?”

Bạch Ngân tê dại da đầu, chờ bà ấy rời đi, hỏi trợ lý nhỏ: “Cô giáo này tốn bao nhiêu tiền mời đến? Không bằng đưa tiền cho chị cho rồi.”

Lương Khê lại như nghe được mồi ngon: “Em cảm thấy cô giáo Lữ nói khá tốt.”

Bạch Ngân cười mỉa hai tiếng, nếu cô ngồi trên đùi anh, Hàn Duy Chỉ tát một cái rồi nhấc cô lên.

Tuy rằng cô không hiểu quá rõ Hàn Duy Chỉ nhưng cũng không phải cô chưa từng bị anh đá văng, ví dụ như lần đầu tiên gặp mặt, còn không phải là máu chảy đầm đìa sao, cô còn thử lại cách này lần nữa chắc?