Bọn họ ngồi trong rạp chiếu phim ngoài trời, trời mưa to tầm tã.
Bộ phim đã kết thúc, dàn nhạc giải tán, đám đông đều rời đi, chỉ còn Hàn Duy Chỉ vẫn ngồi nguyên ở bàn.
Nhân viên phục vụ chu đáo mang tới một chiếc ô lớn, cô nghe được anh là bạn của cổ đông. Nhân viên chỗ này đều biết mặt anh.
Bạch Ngân hỏi: “Anh ấy thường xuyên đến đây rồi uống say như vậy sao?”
Nhân viên phục vụ khá tận tình giải thích: “Cũng không phải, hôm nay anh ấy uống khá nhiều.” Lại hỏi: “Cô là bạn của Hàn tiên sinh sao?”
“Đúng vậy.” Bạch Ngân ngẩng mặt lên nói, không để ý tới ánh mặt kinh ngạc của phục vụ, dù sao tối nay cô cũng là bạn của anh.
Cuối cùng cũng chờ được đến lúc này, khi cô và anh say rượu ngồi dưới trời mưa dầm dề, cảm giác nước mưa xối xả sắp cuốn trôi cả người cô đi, nhưng cô lại vô cùng mênh mang. Cô có một loại khí thế mạnh mẽ và quyền lực buộc mọi người rời đi.
Đó là kiểu khí thế khiến cả thế giới phải lăn đi hết, hiện tại chỉ còn hai người chúng ta, mặc kệ trước đây chịu quá nhiều đau khổ cũng đều đáng giá, trong lòng thầm làm tư thế ‘chỉ có mình ta cao quý nhất’.
“Mưa đang ngớt, chúng ta đi thôi.” Cô dắt tay anh đi, động tác như muốn thuận thế kéo anh tới gần, giọng điệu thân thiết: “Vẫn tốt chứ?”
Anh cười nhạt một tiếng, vẫn là câu nói kia: “Tôi không cần tình một đêm.”
Bạch Ngân sợ người khác nghe được những lời này lại nghĩ cô không đàng hoàng đuổi người đi, ra vẻ chạy nhanh: “Tôi không có ý đó, tôi đưa anh về.”
“Không cần.” Anh dễ dàng đẩy ngón tay đang nắm của cô ra. Chẳng sợ say, anh vẫn đủ sức hoàn toàn chèn ép cô: “Tôi nhớ rõ đường về như thế nào.”
“Vậy anh cho tôi đi nhờ một đoạn được không?” Bạch Ngân thấy được hoa trên bàn, buông tay cầm lấy: “Đây không phải anh tặng tôi sao? Cảm ơn nhé.” Tỏ ra yếu ớt: “Đêm đã khuya, thuận đường đưa tôi một đoạn đi?”
Anh nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Từ lúc bắt đầu, cô đã tìm được cách tốt để kết thân với người đàn ông này, bản thân không được chủ động mà phải để anh chủ động. Chủ ngữ tốt nhất mở đầu bằng “Anh”, bởi vì ngay cả khi say rượu, anh dường như cũng rất có nguyên tắc.
Ý thức được điều này, Bạch Ngân thuận lợi kéo anh đứng dậy. Kỳ thực anh có thể đi, chỉ là bước chân loạng choạng, nghiêng phải nghiêng trái, cô đỡ lấy cánh tay anh, làm bộ dựa vào l*иg ngực anh thực ra là giúp anh đi thẳng: “Tôi dựa vào anh một chút nhé?”
“Được.” Anh rất hào phóng mở miệng, còn hỏi cô: “Cô đang ở đâu?”
Bạch Ngân tùy tiện nói vị trí một trường học gần đây, thật ra cô cũng không biết chỗ nào khác.
Anh nghe xong lại quên mất, trên taxi còn hỏi cô lần nữa: “Cô đang ở đâu?”
Bạch Ngân lặp lại lần hai, nói xong vừa quay đầu thì phát hiện anh ngủ rồi. Anh ngủ không sâu, đầu xiêu xiêu vẹo vẹo không có chỗ dựa. Cô đặt đầu anh lại, để anh dựa vào vai mình. Anh từ chối, không ngẩng đầu lên, cương quyết lay động.
Bạch Ngân dự định tạm thời thay đổi hành trình, bảo tài xế đậu trước một khách sạn nhỏ gần đó.
Khi xuống xe, cô thanh toán tiền rồi đếm lại trong ví mình. Hôm nay cô mang cũng đủ tiền, anh dìu cô cùng vào khách sạn nhỏ.
Cũng may đó là một khách sạn tư nhân không chính quy. Quản lý biết người đàn ông say rượu, không yêu cầu đăng ký chứng minh thư cả hai, chỉ đăng ký một chứng minh thư của Bạch Ngân.
Bạch Ngân như trút được gánh nặng vừa đẩy vừa kéo Hàn Duy Chỉ vào trong khách sạn nhỏ.
Lúc mở cửa, Bạch Ngân chưa từng kích động như vậy bao giờ, cô biết đêm nay thế nào cũng xảy ra chuyện gì đó, nếu không làm sao xứng với lần đầu đi thuê phòng, lần đầu nâng một người đàn ông vào, sao xứng với kiểu tóc mới lạ này. Đi qua làng này không có tiệm nào như vậy, cơ hội qua rồi thì sẽ không đến nữa.
Bạch Ngân hiểu rõ cơ hội rất quan trọng. Lúc cô đẩy anh lên giường, chợt nhớ tới thời đi học giáo viên tiếng Anh thích nói một câu với bọn họ nhất: Các em biết cái gì là quan trọng nhất trong cuộc đời không? Timing!
Bây giờ chính là timing tốt nhất!
Đêm nay anh thuộc về cô. Trước khi anh ấy tỉnh táo, cô muốn hoàn thành mọi việc. Tìm thấy điện thoại, vẫn còn tận 90%, cô thầm cảm ơn đã không vội xóa di động của mình.
Đầu tiên, cô cần lột đồ của anh, quay lại album video mới có ý nghĩa.
Nhưng mà anh còn tỉnh, nói chính xác hơn là anh tự mình đứng lên từ trên giường, một đầu tựa vào ghế sofa, đôi mắt nhắm hờ, hơi thở hổn hển.
Bạch Ngân ngay lập tức vô cùng chán ghét cái ghế sofa vướng bận này, chỉ là cô nhận thấy hơi thở của anh có chút nặng nề sau khi say rượu, rót một cốc nước ấm cho anh uống. Anh chỉ uống ngụm rồi nói: “Nóng.”
Bạch Ngân hoàn toàn không có kinh nghiệm chăm sóc người say rượu, thở dài một tiếng. Chân tay cô hơi luống cuống chật vật, cô không thể để anh ngủ trên sofa. Đợi lát nữa anh ngủ thật, cô căn bản không có sức khiêng anh lên giường.
Cô cũng không thể chủ động nhào vào ngực anh, bởi anh không ngừng nhắc nói anh không cần tình một đêm.
Cô chỉ có thể nhờ anh làm một việc.
Bạch Ngân nhảy lên giường. Hôm nay cô mặc một cái váy liền áo, phía sau lưng là khóa kéo bằng cúc bạc. Cô dùng sức kéo khóa xuống, tạo một chút sự cố, hét lên một tiếng: “A, anh có thể giúp tôi một chút không? Tóc tôi bị mắc vào khóa kéo.”
Trên thực tế, tóc cô không dài đến mức có thể mắc vào quần áo.
Nhưng Hàn Duy Chỉ tin cô, lay người hoảng hốt. Từ sofa đi tới mép giường, vừa giẫm chân liền nằm thẳng tắp trên giường, ngửa mặt lên. Anh còn nhớ khóa kéo của cô, ngoắc tay: “Chỗ nào? Tôi giúp cô.”
Bạch Ngân thở ra một hơi, ai có thể hiểu tâm trạng lúc nào cũng nói dối? Vì tiền cô quả thức bất chấp mọi giá!
Cô hợp tác khom lưng bám vào người, xin anh giúp mình kéo khóa kéo cúc bạc phía sau xuống.
Hàn Duy Chỉ cẩn thận kéo khóa đến cuối, vô cùng trơn trượt. Anh không nghi ngờ, trong men say, anh còn ghi công cho bản thân.
Bạch Ngân quay đầu lại cười nhẹ với anh, đặt tay lên người anh, đôi mắt hình trăng lưỡi liềm nhìn con ngươi mê hoặc của anh.
Lúc này được nhìn cận cảnh đôi mắt của anh, phát hiện đôi mắt đó cũng đẹp, sâu thẳm như màn đêm, bên trong cất giấu rất nhiều tâm sự. Đáng tiếc cô không có cơ hội hỏi kỹ, nếu không sẽ rất muốn biết quá khứ của anh, chẳng hạn người chú kia là ai.
Váy cô còn treo trên người, cũng không có cởi ra, hai chân cô chếch lên, tay để trên ngực anh, nằm sấp cùng anh nói chuyện: “Anh ngủ đi.”
Bạch Ngân nghĩ tới, xảy ra chuyện gì đó với anh, chi bằng lừa anh ngủ, dù sao Lục Khải Nhan chỉ cần ảnh chụp anh ở trên giường. Đó chỉ là một cái kết quả, giống như màn cuối trong phim, quá trình thật sự như thế nào, trời biết đất biết, người trong cuộc biết thôi, quá trình không quan trọng.
Chỉ cần dỗ anh ngủ thành công, cô có thể tạo ra kết quả mà Lục Khải Nhan muốn.
Cô nhẹ nhàng chụp ngực anh: “Anh yên tâm ngủ đi, tôi sẽ ở bên cạnh bảo vệ anh.”
Anh nhắm vài giây lại mở mắt, mang theo vẻ không tin được liền giễu cợt: “Chà, cô có ý gì?”
Bạch Ngân đáp: “Ý là tôi nhất định bảo vệ anh thật tốt, không cho người xấu tới bắt anh đi.”
Anh ngày càng thêm khó hiểu: “Nhiều người xấu lắm chắc?” Anh ngước cằm lên, còn có màu xanh râu bắp, lúc này anh càng thêm tuấn tú. Bộ râu cằm kia, người Anh hay gọi là bóng dáng chung 5 giờ, càng tôn thêm vẻ quyến rũ của anh.
“Đúng vậy, cho nên anh ngủ đi. Chú nhỏ, yêu anh.” Bạch Ngân cầm tay anh thật lòng nói.
Cô không biết tại sao lại gọi anh là chú nhỏ. Sau này cô đột nhiên nghĩ tới hình ảnh ngày trước anh ôm cháu trai nhỏ, khi đó cảm thấy anh hẳn rất yêu thương cháu trai của mình, thế nên cô cũng hy vọng anh có thể yêu thương cô như vậy, chẳng sợ chỉ là lời nói rẻ mạt.
Tóm lại, cô có đủ loại trò đùa và liên tưởng kỳ quái, trong cái đêm kỳ lạ này.
Nhưng cách gọi “chú nhỏ” này không thể nghi ngờ đã làm Hàn Duy Chỉ hạ thấp cảnh giác một chút. Anh trợn mắt chớp chớp thì thấy cô đang bày ra vẻ “lấy lòng”. Nhớ tới cử chỉ này, so với đứa cháu ngốc kia của anh còn hơn.
Anh vô thức đặt câu hỏi: “Cho nên tôi từ đâu có thêm một đứa cháu gái? Anh trai tôi lại sinh thêm cho tôi một đứa cháu gái à?”
“Đúng đấy. Chính là tôi, là tôi đây. Vậy nên chú nhỏ, anh yên tâm ngủ đi. Cháu gái có thể có ý đồ xấu gì được?” Giờ cô không thể để ý nữa.
Hàn Duy Chỉ biết bản thân bị lừa, xùy một tiếng: “Đồ lừa đảo.”
Bạch Ngân giật mình, cho rằng thành quả ba năm dùng trong một giờ, nhanh chóng trả lời: “Tôi không phải kẻ lừa đảo, tôi thật sự sẽ yêu anh.”
“Ừ, chưa từng có ai nói yêu tôi.” Giọng điệu của anh rất tệ, có chút men say, tựa vào nhắm mắt.
“Đó là do anh không muốn nghe. Hiện tại tôi có thể nói với anh một trăm lần, một trăm lần em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh.”
Cô nhìn anh cười, nhưng anh vẫn không chịu ngủ.
Cô liên tục thay đổi em yêu anh bằng mười một thứ tiếng, không thể không khâm phục chính mình học rộng như vậy, mới có thể nói em yêu anh bằng tiếng Anh, tiếng Hàn và tiếng Ý một cách trôi chảy.
Cuối cùng khi nói tiếng Hàn một lần anh cũng chịu ngủ.
Đương nhiên, câu này đã trở thành thần chú của Hàn Duy Chỉ. Anh đã có một giấc mơ vào đêm hôm đó, trong mơ đều là “Sarah Hei”.
Bạch Ngân phát hiện sau khi nói xong câu cuối cùng “Sarah Hei”, anh thật sự ngủ rồi.
Người ta nói rằng khi ngủ mặt sẽ trông ngu ngu, cô cảm thấy Hàn Duy Chỉ cũng sẽ vậy. Nhưng lông mày anh nhíu lại, ngoài vẻ ngốc nghếch ra tựa hồ còn có tâm sự, dù trong lúc ngủ mơ dường như vẫn có vướng bận.
Cô duỗi tay vuốt nhẹ hàng lông mày đang chau lại, không phải làm gì anh, chỉ là cho anh ăn ảnh một chút. Tốt xấu gì cũng lén chụp ảnh, thật có lỗi với anh rồi, cô cũng phải làm sao cho xứng với giá trị nhan sắc của anh.
Bạch Ngân cực kỳ tốt bụng không để Hàn Duy Chỉ lộ hoàn toàn. Cô trước sau đều muốn giữ gìn tôn nghiêm cho anh nên chỉ chụp ảnh anh nằm ngủ trên giường. Lúc cởi đai lưng của anh, tay cô run lên, cảm giác nóng bỏng. Bình tĩnh lại một hồi lâu mới dám cởi xuống, rồi chụp ảnh điên cuồng. Cô cũng không biết bản thân đang chụp cái gì.
Cô gửi anh đẹp nhất cho Lục Khải Nhan. Lục Khải Nhan đánh chữ OK.
Nhưng cô ấy có một yêu cầu: “Chụp một bức cô cùng anh ấy ở trên giường.”
Bạch Ngân hơi do dự, liệu có bị trả thù không đây?
Lục Khải Nhan nói: “Cô có thể mã hóa cho mặt mình, không yên tâm thì cứ đeo khẩu trang vào.”
Bạch Ngân đeo khẩu trang rồi làm theo. Cô không mặc quần áo của mình chụp ảnh cùng anh, bởi vì cô lo sẽ bị anh nhận ra. Cô trùm áo sơ mi to rộng của anh lên rồi chụp ảnh chung với anh.
Chỉ một giây sau khi ảnh chụp được gửi đi, Lục Khải Nhan gửi tới một dòng tin nhắn: “Ngày mai cô tới quán trà lấy chi phiếu nhé?”
Bạch Ngân nhìn mấy chữ này, nước mắt chực trào ra, vẻ phấn khích khó che giấu được. Cô chạy như bay quanh phòng hai vòng, tâm trạng mới ổn định.
Nơi này không nên ở lâu, Hàn Duy Chỉ chỉ đang say rượu chứ không phải trúng thuốc mê. Anh lúc nào cũng có khả năng tỉnh lại, phát hiện quần áo của mình đều bị lột.
Cô tiến lên phía trước nghĩ tới giúp anh mặc quần áo vào. Nhưng có lẽ vì quá buồn ngủ, cô vừa chạm vào, anh liền bắt đầu bực bội. Cô lo anh tỉnh lại thật, hậu quả không dám tưởng tượng, nhanh chóng thu dọn quần áo của mình vào.
Chủ khách sạn kia nhận thấy cô rời đi lúc nửa đêm, nhìn chằm chằm cô lúc lâu với vẻ ngạc nhiên.
Bạch Ngân không quan tâm, ngồi trên xe taxi giữa đêm khuya, cô lật xem những tấm ảnh của Hàn Duy Chỉ mới chụp được lần nữa. Vừa nãy chụp quá vội vàng, cô chưa kịp ngắm nhìn anh. Cho dù anh độc miệng, cô cũng không thể không thừa nhận dáng người anh tốt nha.
Dáng người như vậy, vừa nhìn liền khiến con tim phái nữ đập loạn nhịp.
Cô nghĩ không ra, tại sao Lục Khải Nhan muốn hãm hại anh ta. Bộ dạng anh ta không thua kém gì soái ca trẻ tuổi, dáng người cũng vạn vỡ thậm chí còn cao ráo.
Phì, soái ca kia lại có dáng người thiếu niên, còn anh chàng này có dáng người trưởng thành khiến các chân các cô gái mềm nhũn. Chậc.
Càng xem cô càng không nỡ xóa đi, hay dứt khoát chuyển tiếp tới đám mây, thần không biết quỷ không hay nhỉ?
Khi cô về ký túc xá tắm rửa, cởi khóa kéo xuống, không biết tại sao lại nhớ tới ngón tay Hàn Duy Chỉ giúp mình kéo khóa xuống. Lúc ấy cô cảm thấy động tác của anh vô cùng thuần thực, tức là thường xuyên cởi bỏ quần áo phụ nữ. Chính anh nói không cần tình một đêm, bộ dáng kia là có bạn tình cố định chăng? Chắc chắn là có, chỉ có nghĩ vậy, Bạch Ngân mới ngừng suy diễn đủ kiểu về anh.
Nhưng đó là ai đây? Cô không nhịn được mà tò mò.
Ngày hôm sau thức dậy, đám bạn cùng phòng đều đi học. Cô ngủ dậy muộn, buổi chiều còn phải đi lấy chi phiếu, không có tâm trạng đi học. Rửa mặt xong đi ra ngoài, cô thấy hoa hồng đỏ trên bàn, lập tức hoảng sợ, tay cầm lên liền bị đâm một chút.
Cô hoàn toàn không nhớ, tối hôm qua trở về nhà mang theo hoa hồng về từ lúc nào.
Điên rồi, cô cảm thấy bản thân thực sự điên rồi. Ẩn chứa háo sắc nha. Thế nhưng cô vẫn mang hoa hồng này về!
Phải làm sao bây giờ? Vứt hoa này đi sao?
Khi cô chần chừ không quyết, trợ lý của Lục Khải Nhan gọi điện tới: “Cô dậy chưa? Ra đây đi, Lục tiểu thư bảo tôi tới đưa tiền.”
Nếu không phải ánh sáng chói chang chiếu thẳng vào nhà, Bạch Ngân sẽ cảm thấy tối hôm qua mình còn ở rạp chiếu phim tối tăm kia chưa đi ra ngoài.
Mọi thứ đêm qua giống như một cảnh phim, lúc này cô ngẫm lại mới phát hiện một chuyện cực kỳ trùng hợp. Đóa hoa hồng kia, hộp kem kia, mái tóc cắt ngắn, đôi giày mới nằm trong góc, hình ảnh cô thỉnh cầu đàn ông cởi bỏ quần áo trong phòng, không phải y đúc mấy tình tiết trong phim lắm sao? Chắc chắn phải trúng cái gì mới trùng hợp như vậy.
Bạch Ngân uốn lọn tóc, nhớ đến cảnh anh sờ lên mặt cô, hỏi cô “Sarah Hei” có ý nghĩa gì. Cô lúc ấy cười nói với anh, nói trăm câu “Em yêu anh”.
Số mệnh đáng chết này cũng giống như say rượu vậy, khiến người đau từng cơn.
Mẹ nó.