Tất cả trước mắt giống như một thước phim điện ảnh.
Cô định rút lại những lời nhục mạ vừa rồi về thiết kế của quán trà Đèn L*иg Ma. Thiết kế này thật quá tuyệt vời!
Y hệt cảnh phim đang chiếu trong rạp điện ảnh cổ xưa nhất, bầu trời là bức màn nhung màu đen được kéo lên trước sân khấu, bối cảnh điện ảnh liền mạch với màn đêm phía sau. Cô bước từng bước về phía trước, lập tức nhớ tới ngày đó chính mình bước đi tự nhiên trên màn phim điện ảnh.
Đó không phải cảm giác đi vào một bức màn sân khấu, mà là người thật sự lạc vào trong phim ảnh, duỗi tay ra, cô mơ hồ có thể chạm vào hành lang bằng đá của La Mã, cột đá sư tử và đài phun nước tự động.
Sau này, cô xem 4D hay 5D, đều không mang đến cho mình một sự chấn động như vậy. Cô nói với bạn bè rằng, cô vừa xem qua đã thấy tốt hơn, chân thật hơn, đem lại cảm giác người bước vào trong cảnh. Đó là điều mà cả đời này không thể cải biên, đáp ứng thiên thời địa lợi, nhất thiết muốn ở ban đêm lâu như vậy, phải có hành lang dài tăm tối như vậy, và thần thái sáng tỏ thấy được mây mù như vậy mới có thể nhìn ra ánh đèn chiếu vào màn đêm phía dưới rạp.
Hàng trăm chiếc bàn trong nhỏ được bố trí xung quanh hồ bơi, khung cảnh vô cùng rộng lớn. Hầu hết mọi người đều có bạn, nhưng cũng có bàn đơn dành cho một người.
Bộ phim đã được phát sóng khi công chúa Anne lần đầu tiên gặp được Bố Lợi tiên sinh. Cô ấy nói “Xin chào” sau khi bắt tay anh. Lúc này, Bố Lợi vừa mới đi ra sau khi đánh cờ bạc, anh ta thua tiền, nhìn tới công chúa lang thang nên giúp đỡ cô ấy một phen.
Công chúa đang ngái ngủ bắt đầu ngâm thơ: “Sau khi chết, ta còn nghe thấy giọng nói của ngươi. Hồn ta trong mộ vẫn hân hoan như trước –Anh từng nghe đoạn đầu bài thơ này chưa?”
Mang theo vẻ quật cường và nghịch ngợm.
Bố Lợi dừng lại một giây nhìn cô ấy đáp: “Cô thực sự rất sâu sắc, học vấn tốt, quần áo sạch sẽ, mà lại ngủ gật ở đầu đường? Cô có nên giải thích đôi lời không?” Công chúa lập tức ngã xuống, giờ đây ngã trên vai hắn.
Ngoài rạp chiếu phim, có người đã cười vui vẻ khi ăn cẩu lương.
Mặc kệ cốt truyện kinh điển đã trải qua nhiều năm, xem lại mấy lần đều rất thú vị, nên cười thì phải cười nên ăn cẩu lương vẫn phải chịu được.
Bạch Ngân suy nghĩ tìm một bàn trống ngồi xuống, cũng không biết có phải giá rẻ hay không. Cô có chút lo lắng cho túi tiền của mình.
Có điều chân cô hơi đau, lại thấy được tình tiết hay ho, muốn ngồi xuống nghỉ ngơi. Cô quyết định ngồi một lúc, nếu có phục vụ tới yêu cầu cô gọi đồ tráng miệng, cô sẽ đứng lên ngay, dù gì cô cũng không có thư mời.
Sau khi ngồi xuống, cô lập tức ngó xung quanh. Cô phát hiện vị trí mình tùy tiện ngồi xuống, lại là một cái bàn tốt nhất để xem phim. Ở phía cuối bể bơi, ngay sau chính giữa màn hình phim, tương đương với chỗ ngồi cuối cùng rạp chiếu bóng, xem ảnh trên mặt bàn có viết “Đã đặt trước”, nhưng không thấy ai tới.
Cô nhìn ba chữ này liền có chút bối rối, nhưng lại không có ai tới ngồi. Vừa định đứng lên, cô thấy bàn bên trái, một vị trí tuyệt vời để xem phim, một người đàn ông mặc vest đen đeo cà vạt đang ngồi đó.
Căn bản cũng không có gì, tất cả nam giới ở đây đều mặc trang phục cùng màu, nhìn hành động tuy rất nhàn nhã nhưng quần áo lại chỉnh tề, đủ hiểu nhân viên tổ chức rất coi trọng chứ chả phải trò đùa. Nhưng cô nhanh chóng để ý tới, lông mày bên phải của người đàn ông này có vết hơi nhạt.
Nhiều năm sau, cô đã từng xoa lên vết thương này. Khi đó, anh ngủ rất say bên tai cô, nắm tay cô trong lòng mình nói đừng động đậy, rất ngứa, còn hôn lên trán cô một cái thể hiện sự an ủi.
Tâm trạng cô lúc này giống như bị chó cào một chút.
Cô cảm thấy chính mình có chút ngứa, không rõ là mặt ngứa, ngực ngứa hay là cổ họng ngứa. Cô hồi hộp đến độ nuốt nước miếng, trong đầu hiện lên hình ảnh cô kéo vạt áo anh rồi hôn lên khóe môi anh.
Xúc cảm mềm mại kia, cô trước nay không ngờ rằng người đàn ông cứng rắn và chẳng muốn nhiều lời với cô, thậm chí lần đầu gặp mặt liền đá cô xuống xe lại có đôi môi như vậy.
Cô quên mất hương vị trên môi anh, quên đi mọi thứ ngày hôm đó nhưng không quên được sự ấm áp và mềm mại trên môi anh. Đó chắc hẳn là nơi mềm nhất trên cơ thể, Bạch Ngân đã nghĩ nhiều lần như vậy.
Dù sao cũng là người đàn ông lãnh lẽo vô tình như vậy.
Hàn Duy Chỉ ngồi một mình ở chỗ kia, trên bàn chỉ còn một nửa chai rượu vang đỏ, tinh lượng của rượu trong suốt, dưới ánh đèn đêm phảng phất ánh sáng mờ ảo.
Thời điểm Bạch Ngân và anh bốn mắt nhìn nhau, cô sợ tới mức nhanh chân quay lưng lại, nhưng chỉ vài giây chạm mắt, cô cảm thấy đối phương cũng không nhận ra mình.
Có lẽ là cô thay đổi kiểu tóc, có thể là ánh đèn mờ ảo của nơi này, cũng có thể do anh say nên mắt nhìn không rõ.
Tóm lại, tới khi cô đến sân gọi điện thoại, cô phát hiện anh không còn nhìn lại phía mình nữa.
Bạch Ngân đi đến một sân thượng trồi đầy hoa cỏ. Núp sau tấm biển quảng cáo lớn, cô lặng lẽ gọi điện thoại cho Lục Khải Nhan.
Cô chưa bao giờ nghe được điện thoại từ Lục Khải Nhan. Hôm nay cô cũng không báo bất kỳ sự mong chờ nào nhưng cô có một niềm vui nho nhỏ, cô cảm thấy đây là cơ hội tốt ngàn năm có một.
Nếu Lục Khải Nhan trả lời điện thoại, cô bằng lòng tiếp chuyện điện thoại với anh.
Cô yên lặng đếm từng nhịp đậm trong tim, từng chút một.
Mới ba hồi chuông vang lên, giọng nói lười nhác của Lục Khải Nhan truyền đến: “Alo?”
“Khải Nhan.” Cô nhớ lại Lục tiểu thư không thích người khác kêu cô tiểu thư, vì thế cô gọi tên cô ấy.
Lục Khải Nhan đáp lại một cách tự nhiên: “Ừ tôi đây.”
“Cô còn nhớ tôi là ai không? Lần trước mới gặp ở ngoài quán bar, tôi tự nhủ kế hoạch lần trước của cô có cần cô tới làm hay không? Nếu tôi thành công, có phải vẫn nhận được chi phiếu không?”
Lục Khải Nhan dừng lại một chút, phỏng chừng trí nhớ của cô ấy không tốt và nghiêm túc nghĩ xem cô rốt cuộc là ai. Ngay lập tức cô ấy hồi đáp, ngữ điệu bình thản mà kiên định, rất thuyết phục người: “Đương nhiên, cô có thể làm bất cứ lúc nào. Tôi sẽ không quỵt nợ.”
Cô ấy còn trẻ tuổi, thậm chí giọng nói còn rất trẻ con, khi đã hứa hẹn điều gì, cô ấy có khả năng thuyết phục mọi người hoàn toàn tin tưởng. Đại khái chính là ngữ điệu nói chuyện của một cô đại tiểu thư có tiền tài chất đống.
Bạch Ngân không có lý do gì để nghi ngờ Lục Khải Nhan.
Cô chỉ nghi ngờ chính mình không thể trị được người đàn ông này.
Cúp điện thoại xong, cô hít một hơi thật sâu, nhìn màn hình lớn đang chiếu phim, có ý muốn tìm một chút can đảm từ tình yêu của công chúa và thường dân.
Tình tiết phim đã tiến triển tới đoạn Bố Lợi đưa Anne về nhà. Anh ta giữ cô lại, không hiểu tại sao công chúa lại yêu cầu anh ta cởϊ áσ sơ mi cho cô, anh ta giúp cô cởi nút Windsor, uống ly rượu đè nén cảm xúc. Cô rất khó hiểu, nhìn anh ta cởi bỏ ba cái cúc áo trên xiêm y, tiếp tục ngâm bài thơ yêu thích nhất: “Tiên nữ núi rừng bay lên từ ngọn núi Rosellen phủ đầy tuyết trắng ở Ackeren.”
Trước kia xem không biết thì ra công chúa chủ động như vậy, hôm nay xem lại lần nữa, lòng Bạch Ngân dạt dào, xem cách tiến triển này, công chúa có khác gì lưu manh đâu.
Cô ấy cũng tính đêm nay sẽ làm lưu manh nha. Ồ, đúng lúc hôm nay cô cũng mặc áo sơ mi, yêu cầu cởi mười mấy cúc áo sơ mi, chà.
Bạch Ngân bước nhẹ từng bước tới gần chỗ Hàn Duy Chỉ đang ngồi. Cô lựa gần anh ấy ngồi xuống, cố tình không ngồi đối diện, tóc mái vừa cắt rũ xuống vô ý che khuất nửa bên má, chỉ chừa lại nửa bên sườn mặt cho anh ấy.
Cô có một loại trực giác kỳ lạ, Hàn Duy Chỉ rất khó khăn trong việc nhận người, nhất định anh không cách nào nhận ra cô.
Đặc biệt hôm nay cô còn thay đổi kiểu tóc mới, nhuộm nó thành màu hống phấn như thế.
Sau khi cô ngồi xuống lập tức tiến lại gần anh, dùng một tay chống đỡ nửa cằm, nhẹ nhàng ngẩng mặt lên, ánh trăng phác họa khuôn mặt cô thật sự thông suốt, cổ cô thon dài. Tư thế ngồi lại đặc biệt, cô rất là nữ tính, có điều bây giờ cô không biết sức hấp dẫn của mình ở đâu, trong mắt hiện lên tia sáng lập lòe, làm người ta không thể đoán ra được.
Cô nhẹ nhàng phất phất tay về phía anh gọi: “Này ~”
Giống như một người phụ nữ xa lạ tiến đến nói chuyện với anh trong quán bar, bọn họ dường như lần đầu gặp mặt, giống như màn khởi đầu của những cuộc tình đêm khuya trong phim ảnh, từ xa lạ kích động đến khuấy động tâm hồn chạm vào nhau.
Dĩ nhiên, đây chỉ là tưởng tượng ban đầu của Bạch Ngân.
Gặp gỡ tình cảm đòi hỏi hai tâm hồn đồng điệu, nhưng rõ ràng bọn họ không hề ăn ý, ngay từ đầu đã chạm trán Waterloo.
Bạch Ngân hoài nghi Hàn tiên sinh có thể là trời sinh không có tế bào lãng mạn, nhớ tới việc tại sao Lục Khải Nhan muốn chụp bằng chứng yêu đương vụиɠ ŧяộʍ của anh, chắc hẳn là gãi bẫy anh bất nghĩa. Anh đã làm điều này với tư cách người đàn ông, xét tới một mức độ nào đó, đích thực có chút thất bại, chẳng trách anh muốn uống rượu một mình.
Đối mặt với Bạch Ngân đến gần, ánh mặt anh lạnh lẽo như ở hầm băng: “Tránh ra, tôi không cần tình một đêm.”
Bạch Ngân bị những lời này của anh làm nghẹn họng, không phải bởi vì anh nói sai, mà vì anh gãi đúng chỗ ngứa. Cô giấu đầu hở đuôi nhìn đi chỗ khác: “Tôi cũng không cần tình một đêm. Chúng ta là cặp đôi hoàn hảo, phim đêm nay thật đẹp mắt, thực ra đêm nay là sinh nhật tôi. Thật đáng tiếc không có ai dự sinh nhật cùng tôi, bởi vì đêm nay tôi vừa thất tình.”
Bạch Ngân một hơi nói nhiều như vậy, hoàn toàn không cần bản nháp. Cô nói xong bị chính mình dọa sợ, nguyên lai là người trời sinh đã có năng lực nói dối. Vì để có được thiện cảm của anh, cô còn tự biên cho mình một màn chia tay.
Có lẽ đồng cảm với tình cảnh của cô, đôi mắt Hàn Duy Chỉ liếc xéo cô một cái. Anh đã say rồi, Bạch Ngân ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người anh, hẳn là liên tục uống hết nửa chai rượu vang đỏ này.
Trong khi anh giơ tay gọi phục vụ tới, cô quan sát cổ tay anh. Ngoại trừ một cái Vacheron Constantin, ngón nào cũng để trần, ngón tay cũng không tồi, khô ráo và thô dài, khó tưởng tượng ra được lúc đeo nhẫn thế nào.
Người phục vụ đi tới tiện tay mang đến một ly rượu, nói một câu: “Hàn tiên sinh, ngài cần tôi giúp gì sao?”
“Không cần.” Anh ngoài miệng nói như vậy, thực chất ra hiệu để kem trong đĩa lại đó.
Cô phục vụ không nói với anh, đây là món mà vị khách khác đã đặt, cô cũng để lại hoa hồng trên đĩa. Dù sao vẫn phải đi chuyến nữa.
Cứ như vậy, Bạch Ngân có được một ly kem mà anh dùng tay đưa đến, cùng với một đóa hoa hồng không biết thuộc về ai.
Đây là bông hồng đầu tiên Hàn Duy Chỉ tặng cho cô, sau này Hàn Duy Chỉ quên mất chuyện đó, cô vẫn luôn nhớ rõ.
Cô khoanh chân ngồi trên chiếc ghế mây bằng gỗ, cắn một miếng kem trong miệng, lâu lâu lại xem phim, cảm thấy hương vị cực kỳ tuyệt diệu. Cô đã không nhìn tới bộ phim đang diễn cái gì, giờ khắc này chỉ có cảm xúc miên man, không phải vì công chúa xinh đẹp và Bố Lợi dịu dàng trong phim, cô không biết vì sao nữa.
Có thể là do chính cô, bởi vì một mối duyên trùng hợp kỳ lạ, cô có thể ngồi ăn ly kem này cùng một người đàn ông lạ. Người ngồi bên cạnh cô hiển nhiên có chút men say nên không nhận ra là ai, nhưng anh biết cô thất tình, rất hào phóng mời cô ăn một ly kem, cũng tặng cô một bông hồng.
Khi nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, cô đột nhiên có chút không cam lòng, thầm nghĩ nếu chính mình quen biết anh từ sớm thì tốt rồi. Không vì Lục Khải Nhan, cũng không phải vì 500 vạn, cô chỉ cần gặp anh bình thường thế này là được rồi, kết cục chắc chắn sẽ khác.
Nhìn vào con ngươi sâu thẳm của anh, phát ra ánh sáng trong đêm tối vắng vẻ, cô nhịn không được hỏi anh: “Tại sao thoạt nhìn anh lại không vui?” Đây là lời thật lòng.
Anh đáp lại cũng rất chân thành,dù mang theo một ít men say: Cô có biết hôm nay là ngày mấy không?”
Cô nhìn anh, cảm thấy đây là một câu hỏi chơi nên nói: “Là ngày kỷ niệm tôi gặp được anh.”
Anh dường như không nghe thấy, giọng trầm thấp: “Là ngày giỗ của chú tôi.” Nói xong, anh liếc cô một cái rồi đùa giỡn: “Linh hồn của chú tôi kêu cô tới gặp tôi à? Cô là ma nữ? Sao đầu tóc lại nhuộm thế này?”
Bạch Ngân bị lời anh nói làm cho sửng sốt, nhưng nhờ vậy, cô càng xác định là anh say.
Anh dựa thẳng lưng vào ghế, đôi mắt lờ đờ chờ đợi câu nói tiếp theo của cô.
Lúc này Hàn Duy Chỉ vô hại, gợi cảm, cũng không xấu tính, tình cờ nói ra một lời ác ý cũng chỉ là đùa giỡn và trêu chọc cô.
Bạch Ngân càng cảm thấy đây là thời cơ tốt nhất. Cô muốn rút ngắn khoảng cách với anh, nhưng có quá nhiều người. Ở trước mặt bao nhiêu người, anh lại say rượu, cô không biết phải ra tay thế nào.
Dường như đang nói chuyện phiếm, cô cầm ly rượu của anh lên, uống hết một nửa rượu trong ly rồi nói: “Chết cũng khá tốt, đi chết chính là giải thoát.”
Anh ngạc nhiên nhìn cô, nhìn chăm chú cô chừng mười giây, không phát hiên cô uống rượu của anh, chỉ là cúi đầu có chút buồn bực. Cô phảng phất như một đứa trẻ con bướng bỉnh bị chọc trúng tâm sự: “Anh cũng muốn như vậy sao?”
Bạch Ngân nhìn anh nói.
Hàn Duy Chỉ không nghe những gì cô nói. Dưới mái tóc quý tộc rũ xuống, cô nhìn thấy anh rơi nước mắt, dừng trên ngón tay anh nắm vô cùng đẹp.
Anh nói với giọng rất cô đơn: “Tôi cũng nghĩ như vậy. Cảm ơn.”
Bạch Ngân nghe câu cảm ơn này của anh vô cùng choáng ngợp không biết làm sao. Cô không biết tại sao anh bỗng nhiên nói cảm ơn mình, cũng không biết tại sao anh nói xong thì rơi nước mắt.
Những giọt nước mắt này thành bí ẩn vĩnh hằng. Bởi vì ngay giây tiếp theo, một trận mưa to trút xuống đầu cô, cô bắt đầu không phân biệt được cuối cùng kia là nước mắt hay là nước mưa.