Tuyệt Mệnh Pháp Y

Quyển 3 - Chương 43

◎ “Pháp y Thẩm, đến lượt cậu rồi” ◎

Kể từ khi thành lập Đội Hình sự đặc nhiệm, nhiều vụ án đã được giải quyết nhanh chóng, các vụ án được kết thúc gọn gàng, rõ ràng.

Cục trưởng Đinh đã khen thưởng, mỗi người được 3.000 nhân dân tệ.

Cố Ngôn Sâm chủ trì cuộc họp thường kỳ vào chiều thứ Sáu, đưa ra quyết định: “Tối nay mọi người có hẹn gì chưa? Để thúc đẩy tình cảm của đội, đi ăn cùng nhau nhé, tôi mời.”

Sau khi hỏi xong, Cố Ngôn Sâm quay đầu hỏi mọi người: “Muốn ăn gì?”

Bạch Mộng nói, “Gì cũng được ạ!”

Thẩm Quân Từ nói: “Không cay.”

Cố Ngôn Sâm suy nghĩ một chút bèn quyết định: “Vậy thì đi nhà hàng Giang Chiết gần cục thành phố nhé.”

Chỗ đó cách tiểu khu bọn họ ở rất gần, chỉ cách một cái ngã tư.

Chiều thứ sáu, công việc kinh doanh của nhà hàng rất tốt, sau khi tan làm, Cố Ngôn Sâm lái xe tới, để mọi người ngồi ở sảnh nhà hàng. Đợi đỗ xe ở tiểu khu xong, lúc hắn đi tới, vừa vặn có chỗ, năm người vào một gian phòng nhỏ.

Sau khi gọi một vài món ăn, Cố Ngôn Sâm hỏi: “Có muốn uống rượu không?”

Ngày mai là kỳ nghỉ kép, có thể ngủ nướng, Lục Anh lập tức đáp lại: “Món ăn ở đây khá ngon, lại là cuối tuần, không uống rượu thì thật đáng tiếc.”

Thích Nhất An tỏ vẻ đồng tình, ngay cả Bạch Mộng cũng nói mình có thể uống một chút.

Cố Ngôn Sâm gọi một chai rượu trắng.

Thẩm Quân Từ cũng nhập gia tùy tục, bảo nhân viên phục vụ cho thêm một chén.

Cố Ngôn Sâm sợ cậu không thể uống rượu, nâng chén cười: “Pháp y Thẩm, bọn tôi uống trước, cậu uống được bao nhiêu thì uống.”

Thẩm Quân Từ không ngần ngại, cầm lên nhấp một ngụm.

Sau khi nếm xong, cậu ngửa đầu uống, và sau đó liếʍ mép chén không thỏa mãn: “Hình như rượu này độ cồn rất thấp.”

Thích Nhất An nói: “Oa, thầy ơi, nhìn không ra đó, tửu lượng của thầy không tồi nha.”

Cố Ngôn Sâm đang nói với Thẩm Quân Từ, vẫn không quên nhỏ giọng dặn dò: “Uống chậm một chút, rượu này rất êm, uống nhiều sẽ say…”

Hương vị món này không tệ, riêu cua rất ngon, gà thần tiên cũng vừa miệng.

Thẩm Quân Từ uống liên tục, làn da của cậu vốn đã rất trắng, sau khi uống rượu, hai mắt bắt đầu đỏ lên, đuôi mắt nhuộm một tầng hồng, thoạt nhìn giống như vừa khóc xong.

Cố Ngôn Sâm nhìn cậu ở ngay bên cạnh, hắn vừa uống rượu vừa nghĩ, pháp y Thẩm lúc khóc lên nhất định sẽ rất đẹp.

Sau khi uống rượu, mọi người như được mở công tắc, nói chuyện từ công việc đến mấy tin đồn nhảm nhí.

Rượu qua ba tuần, Bạch Mộng đề nghị chơi trò chơi, cô xin chủ tiệm một tờ giấy, trên đó viết số, ai rút được, sẽ phải kể một vụ án.

Vụ án này có thể là mình xử lý, cũng có thể là nghe được, nhưng nhất định phải đúng sự thật. Nếu vụ án kể ra không đủ tuyệt vời, sẽ phạt ba ly rượu.

Vòng đầu tiên Bạch Mộng rút được.

Bạch Mộng cười nói: “Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng gặp may mắn lần nào. Ngay cả giải nhất cũng chưa từng trúng, ai mà ngờ được lại là người đầu tiên rút phải.”

Lục Anh thúc giục cô: “Đừng nói nhảm nữa, kể đi, không kể được thì uống rượu, tiết kiệm thời gian.”

Bạch Mộng suy nghĩ một chút, bày ra biểu tình nghiêm túc: “Hồi nhỏ tôi có nghe qua một vụ án, là ba tôi nói cho tôi biết. Ông ấy là một cảnh sát cũ ở chi nhánh 3, mới nghỉ hưu năm ngoái. ”

Lục Anh nói, “Được rồi, được rồi, bọn tôi biết Bạch gia nhà cô là gia tộc cảnh sát rồi, cả nhà trung liệt. Không cần phải giới thiệu đâu.”

“Đừng nóng chứ, chuyện đặc sắc còn ở phía sau.” Bạch Mộng lúc này mới tiếp tục, “Chuyện đó xảy ra vào mười năm trước, có một lần cha tôi đi công tác, ở trong một khách sạn nhỏ, đến nửa đêm, điện thoại khách sạn đổ chuông, ông ấy mơ mơ màng màng cầm lên nghe, chợt nghe trong ông nghe truyền đến tiếng người hát hí khúc.”

“Hát hí khúc? Hơn nửa đêm còn hát với hò?” Thích Nhất An hừ một tiếng, thân thể run lên, “Em nổi hết da gà rồi nè.”

Bạch Mộng tiếp tục nói: “Lúc ấy đã rạng sáng, trong điện thoại là giọng nữ sắc bén, người hát có thể là một cung nữ, giọng không dễ nghe lắm. Ba tôi ngủ mơ mơ màng màng, cho rằng có người đùa giỡn, mắng một câu có bệnh à, lạch cạch bèn cúp máy. Kết quả mới ngủ chưa được hai mươi phút, lại có điện thoại gọi tới. Khi nhấc máy lên vẫn là thanh âm hát hí khúc, lần này đổi thành bài Mộc Lan tòng quân. Đêm khuya vắng lặng, nghe vô cùng rõ ràng, ba tôi lúc ấy toát hết mồ hôi lạnh, sau khi cúp điện thoại, thì rút đường dây điện thoại ra, lúc này mới yên tĩnh.”

Đèn trong phòng có chút tối, phối hợp với lời kể của Bạch Mộng, mọi người ngay lập tức bị cuốn vào…

“Ba tôi muốn đi ngủ lại, nhưng tiếng hát đó giống như đã khắc sâu trong đầu ông ấy, lúc nào cũng vang lên. Cha tôi gặp ác mộng cả đêm, kèm theo tiếng khóc của người phụ nữ.”

“Đến ngày hôm sau, ba gọi điện thoại cho bà tôi, bà tôi nói, chắc đã đυ.ng phải thứ gì không sạch sẽ rồi. Ba tôi, với cương vị là một người cảnh sát nhân dân, đương nhiên sẽ không mê tín dị đoan. Nhưng ông vẫn rất có tâm, lúc rời giường trả phòng, bèn hỏi ông chủ khách sạn kia, gần đây có xảy ra chuyện gì có liên quan đến ca sĩ hay không. Ông chủ vừa nghe, sắc mặt lúc ấy trắng bệch, nói chuyện cũng ấp úng vô cùng.”

“Ba tôi nghĩ cũng thấy hơi là, ông ấy đi vào thôn hỏi thăm một lượt, nghe được một chuyện cũ, người trong thôn nói, vợ của ông chủ này cùng một người hát hí kịch bỏ trốn. Về sau cha tôi càng nghĩ càng thấy không đúng, bèn gọi người đến điều tra.”

“Hai người đó không có bất kỳ hồ sơ nào về hoạt động ở những nơi khác, ông chủ cũng không báo cảnh sát, cảnh sát địa phương bèn đi lục soát khách sạn, kết quả ở dưới khách sạn tìm thấy hai bộ xương.”

“Hóa ra ông chủ khách sạn này phát hiện vợ nɠɵạı ŧìиɧ với một ca sĩ nên đã ra tay sát hại hai người và nói dối rằng họ đã bỏ trốn, thi thể được chôn ở dưới khách sạn, hơn mười năm qua, chưa bị ai phát hiện.”

Câu chuyện này kết hợp với máy điều hòa của khách sạn, có tác dụng giải nhiệt rất tốt.

Lục Anh ăn đồ ăn lạnh ở đó: “Vụ án rất thú vị, nhưng quỷ thì không biết gọi điện thoại. ”

“Đương nhiên, câu chuyện này vẫn chưa kết thúc.” Bạch Mộng nói, “Sau đó cảnh sát địa phương hỏi cha tôi, có manh mối từ đâu, ba tôi không thể giải thích được vì sao lại xuất hiện loại chuyện này, chỉ nói điện thoại mình nhận được tin báo. Sau đó bọn họ đi kiểm tra điện thoại, tra tới tra lui thì tìm ra một buồng điện thoại công cộng.”

“Sau khi kiểm tra hồ sơ vân tay ở trên đó và theo lời khai của nhân chứng, mới phát hiện người gọi điện thoại kia là mẹ của con hát, bà lão nhớ con trai đến phát điên, mơ hồ đoán được con trai mình đã sớm gặp chuyện bất trắc, cảm thấy ông chủ khách sạn có vấn đề, nên buổi tối mỗi khi không ngủ được thì gọi điện quấy rối khách sạn, quấy nhiễu việc làm ăn của khách sạn. Chỉ là ngày đó vừa vặn gặp được cha tôi.”

Câu chuyện kể xong, mọi người lúc này mới thoải mái, Thích Nhất An nói: “Có thể phá án cũng là một chuyện tốt. ”

Bạch Mộng gật đầu: “Ba tôi còn vì vậy mà được khen ngợi, trở thành tiêu binh tiên tiến năm đó.”

Câu chuyện này cũng khá tréo ngoe, những cũng coi như đạt tiêu chuẩn, Bạch Mộng được miễn rượu.

Rút thêm một lượt, lần này là Lục Anh.

Lục Anh suy nghĩ một chút, mở miệng nói: “Tôi có một vụ án ấn tượng nhất, đó là khi vừa tốt nghiệp đại học, phân đến cục thành phố đã gặp phải vụ án này, ngày 22 tháng 7 năm đó, buổi tối trời mưa rất to, có một cặp vợ chồng là phóng viên, bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại, nói là ở đây có báo. Đây là một tin tức lớn.”

“Hai vợ chồng vội vàng thu dọn đồ đạc đi ra ngoài, khi đó con cái của bọn họ lôi kéo không muốn bọn họ đi ra ngoài, nhưng bọn họ vẫn kiên quyết đi. Trước khi đi, người mẹ ngồi xổm xuống ôm đứa trẻ và nói, ‘Cha mẹ sẽ nhanh chóng quay về, con ở nhà ngoan nhé, không cần sợ sấm sét, phải nhớ làm xong bài tập đó, có Tảo Bẹ ở cạnh còn rồi mà. Tảo Bẹ, là con chó nhà bọn họ.”

“Kể từ đêm đó, cha mẹ cậu bé mất tích, không bao giờ trở về nữa, người thân và bạn bè tìm khắp nơi đều không tìm thấy dấu vết của họ. Không có manh mối về cuộc gọi đó.”

“Khi đó tôi vừa làm cảnh sát hình sự, toàn bộ tiểu đội cảnh sát hình sự đều tìm kiếm bọn họ, lúc đầu mọi người cảm thấy có thể là xe rơi xuống nước, tìm kiếm tất cả các con sông trong phạm vi hơn mười dặm gần đó, sau đó lại hoài nghi xảy ra tai nạn giao thông, lấy các đoạn video giám sát, tổng cộng, cả đội chúng tôi điều tra ba tháng ròng rã…”

Bạch Mộng chờ đợi phần sau của câu chuyện, mở miệng hỏi: “Sau đó thì sao? Có tìm thấy hai người đó không?”

Lục Anh chán nản: “Không có sau đó, câu chuyện kết thúc như vậy. Sống không thấy người, chết không thấy xác.”

Bạch Mộng hơi thất vọng: “Câu chuyện của cậu không có kết thúc. Sao cậu lại kể một câu chuyện như vậy để lừa bọn tôi chứ? Không phải là không muốn uống đó chứ?”

Lục Anh nhận thua: “Được, được, được, tôi tự phạt ba chén.”

Lục Anh uống cạn rượu trong chén rồi rót thêm: “Đây là vụ án đầu tiên tôi gặp sau khi tốt nghiệp, là một vụ mất tích, vụ án đơn giản đến mức không có bất kỳ manh mối nào, khiến cho người ta không thể tra ra, tôi lại vĩnh viễn nhớ rõ ánh mắt đứa nhỏ kia khóc lóc cầu xin tôi, nhờ chúng tôi giúp nó tìm ba mẹ.”

Lục Anh uống xong một chén tiếp tục nói: “Có lẽ đứa nhỏ đó cảm thấy cảnh sát không có gì là không làm được, nhưng có những chuyện chúng ta vẫn phải bó tay…”

Đến chén thứ ba, cậu ta nói: “Sau đó, vụ án này trở thành án treo, đi làm được vài năm, có lần gặp lại cậu bé đó, đứa nhỏ năm đó lớn lên không tệ, chỉ là học xấu đi nhuộm tóc, có chút không đứng đắn. Nó hỏi tôi, ‘Chú ơi, bố mẹ cháu có quay lại không?’ Khi đó tôi cảm thấy rất hổ thẹn, tránh nặng tìm nhẹ nói cho nó một đống chuyện. Tôi không biết nó hiểu được bao nhiêu. Cuối cùng, nó nói ‘Cháu biết rồi.’. Tôi có thể nhìn thấy ánh sáng trong mắt nó đã biến mất. Tôi rất sợ lúc đó nó sẽ nghĩ không thông, hay dẫm vào con đường sai trái nào đó.”

Mấy người ở đây bỗng nhiên trầm mặc, chỉ có Thẩm Quân Từ cúi đầu, nhấp một ngụm rượu trong chén.

Lục Anh nói tới đây, vành mắt đỏ lên: “Tôi nghĩ, chắc tôi sẽ nhớ vụ án này cả đời, mỗi khi nhắc đến vụ án này đều nhớ đến đứa nhỏ nó. Mới một tháng trước, tôi đột nhiên nhìn thấy cậu bé trong cục thành phố, chào hỏi với tôi. Cậu bé đó hình như đã thoát khỏi bóng ma đó, tôi còn không nhận ra nó ngay lần đầu gặp.”

Thích Nhất An hỏi: “Trong cục thành phố? Ai vậy ạ? ”

Lục Anh nói, “Là Dư Thâm dưới trướng đội trưởng Thiệu. ”

Thích Nhất An biết Dư Thâm, lúc trước Dư Thâm với cậu vào cục thành phố là cùng một ngày, vụ án trẻ sơ sinh kia là Dư Thâm chuyển tới cho bọn họ.

Mọi người lại trầm mặc.

“Nếu ngay từ đầu cậu nói đoạn này, có lẽ sẽ được miễn rượu.” Bạch Mộng lấy tay kéo bả vai Lục Anh, giống như anh em vỗ vỗ tỏ vẻ an ủi, “Sau khi về có thể cho tôi xem hồ sơ vụ án không, nói không chừng ngày nào đó sẽ tìm được.”

Lục Anh lau mắt: “Mất tích nhiều năm như vậy, sao mà dễ dàng tìm ra được.”

Lần thứ ba, Thích Nhất An rút được.

Thích Nhất An lục lọi trong đầu một lúc, sau đó mở miệng.

“Em từng được nghe một vụ án hồi còn đi học, giáo viên giải phẫu của bọn em họ Tần, lúc lên lớp kể cho bọn em nghe một câu chuyện. Trong một ngôi làng, có một gia đình khoan bê tông để đào một cái giếng. Sau khi đυ.c lớp bê tông đó ra, thì thấy một lớp xương trắng, người trong thôn vội vàng báo cảnh sát, nói nhất định đây là án mạng, trong thôn trước đây có vài người mất tích. Vì vậy, có một bác sĩ pháp y ở gần đó để xem. Sau khi pháp y xác định xong, nói xương này không phải xương người, là xương trâu trộn lẫn xương heo, bảo bọn họ tìm nơi khác mà đào giếng.”

“Sau đó vụ án được báo lên huyện, thầy của em đọc hồ sơ cảm thấy có vấn đề, vì sao lại có người chôn một lượng lớn xương lợn và xương trâu ở trong xi măng? Ông ấy nghi ngờ pháp y ở xã đó nhìn nhầm, dẫn vài pháp y đến xem hiện trường. ”

Bạch Mộng hỏi: “Vậy đến tột cùng là…”

Thích Nhất An giải mã bí ẩn: “Kết quả là giáo viên của tôi tìm thấy xương người trong lớp xi măng bên dưới. Thì ra, hung thủ năm đó gϊếŧ người, đã bịt kín xương bằng xi măng rồi chôn xuống đất, hắn sợ có người phát hiện, nên mới mua xương heo cùng xương trâu, chôn lẫn ở trên để lừa gạt trốn tội. Lúc đầu pháp y trong thôn không đủ kinh nghiệm, chỉ phát hiện ra tầng thứ nhất, thiếu chút nữa bỏ lỡ vụ án này, tận đến khi giáo viên của em phát hiện ra vấn đề, vụ án này mới được phá.”

Lục Anh nói, “Hung thủ này thật sự rất xảo quyệt.”

Cố Ngôn Sâm gật đầu: “Câu chuyện có bước ngoặt, tha cho cậu đó.”

Mọi người ngồi ở đây kể chuyện xưa, chỉ có Thẩm Quân Từ cúi đầu ở một bên im lặng.

Cậu im lặng từ đầu đến giờ.

Vòng tiếp theo, Thẩm Quân Từ rút trúng.

Cố Ngôn Sâm nghiêng đầu, bèn nhìn thấy cậu đang dùng đầu đũa gom những chiếc mai cua vừa ăn xong.

Nhìn trong đĩa cơm của cậu, xương gà, xương cá đều được gặm sạch sẽ, sắp xếp gọn gàng theo từng loại. Gần như có thể ghép thành một bộ xương hoàn chỉnh.

Mười ngón tay thường cầm dao giải phẫu tinh xảo, thon dài, ở trên bàn gom nhặt xương cốt và vỏ cua ghép lại với nhau, đã bắt đầu thành khung cơ bản.

Cố Ngôn Sâm nói với Thẩm Quân Từ: “Pháp y Thẩm đến lượt cậu rồi, đừng ghép nữa.”