Tuyệt Mệnh Pháp Y

Quyển 3 - Chương 31

——–Editor: Mèo———

◎ “Từ sau, cùng tôi về nhà nhé.” ( hai hợp một) ◎

Lại đến cuối tuần, Cố Ngôn Sâm có hẹn vào buổi tối.

Hắn không cùng Thẩm Quân Từ ăn tối, mà lái xe đến một nhà hàng.

Đây là một nhà hàng Trung Quốc mới mở, phong cách trang trí có chút thú vị, đồ ăn cũng rất ngon.

Hôm nay là buổi tụ tập bạn bè hiếm hoi, những người ngồi ở đây đa phần là bạn bè trong những khóa đặc huấn trước đây của Cố Ngôn Sâm, đều là những tinh anh trong sở cảnh sát thành phố và khu vực lân cận.

Mọi người đã lâu không gặp nhau, nói đủ mọi chuyện trên đời.

Trong đó có không ít người làm bên điều tra tội phạm, không tránh khỏi sẽ nhắc đến vài án tử.

Có người khen Cố Ngôn Sâm: “Đội trưởng Cố, đội đặc nhiệm của cậu dạo này phá được rất nhiều án, gây tiếng vang không nhỏ đâu nha.”

Có người lập tức phản ứng lại: “Đúng vậy, tôi đọc mấy cái thông cáo của cảnh sát, đều là phá án thần tốc, chắc chắn thưởng cuối năm nay của đội cậu không ít đâu.”

Cố Ngôn Sâm nói vài câu khiêm tốn.

Rượu quá ba tuần, đội trưởng Cố gọi một người trong số họ ra.

Người đàn ông này tên Doãn Minh Thanh, từng là bạn cùng phòng lúc đặc huấn của Cố Ngôn Sâm, là người của sở cảnh sát của thành phố bên cạnh, gần đây đang công tác ở đây.

Bên ngoài trời đã tối, trong sân được bố trí non xanh nước biếc, bọn họ đứng dưới tán cây nói chuyện.

Doãn Thanh Minh đưa cho hắn một điếu thuốc, Cố Ngôn Sâm không từ chối, nhận lấy.

Rít một hơi thuốc, Cố Ngôn Sâm làm như lơ đãng hỏi cậu ta: “À đúng rồi, cậu công tác ở Lâm Thành nhỉ?”

Doãn Thanh Minh gật đầu: “Ừ.”

“Cậu biết Tam Ấu ở Lâm Thành không?”

“Tôi từng học ở đó?” Doãn Thanh Minh cười, “Anh Cố, sao giờ anh còn tra xét cả nhà trẻ thế.”

Cố Ngôn Sâm nói: “Bọn tôi vừa đến trường mẫu giáo làm buổi tọa đàm về an toàn. Tôi có một người đồng nghiệp, khi còn nhỏ cũng ở Lâm Thành, có vẻ như học cùng trường mẫu giáo với cậu thì phải.”

Hắn từng xem qua hồ sơ của Thẩm Quân Từ, nên nhớ rõ địa chỉ của trường mẫu giáo.

Doãn Thanh Minh hỏi: “Ai vậy? Nam hay nữ? Lâm Thành không lớn như ở đây, chỉ có vài ba trường mẫu giáo, trí nhớ của tôi khá tốt, có lẽ sẽ có chút ấn tượng.”

Cố Ngôn Sâm nói: “Thẩm Quân Từ, pháp y trong đội bọn tôi.”

“Thẩm Quân Từ?” Doãn Thanh Minh nhả ra vài vòng khói, “Tôi nhớ cậu ấy ở cùng một lớp mẫu giáo với tôi, từ nhỏ cậu ấy đã rất đẹp, ngoan ngoãn, ít nói, mấy bạn nữ trong nhà trẻ đều thích chơi cùng cậu ấy, cô giáo cũng rất thích cậu ấy.”

Cố Ngôn Sâm búng tàn thuốc rơi xuống, hỏi: “Vậy lúc cậu học mẫu giáo, có từng đến khu vui chơi ngồi tàu hỏa nhỏ chưa?”

Doãn Thanh Minh lắc đầu: “Mấy năm đó bọn tôi không đến khu vui chơi, haiz, đừng nói là khu vui chơi, ngay cả ra khỏi trường còn không được ra luôn.”

Chuyện này khác xa những gì Thẩm Quân Từ nói với hắn trước đó, giọng nói Cố Ngôn Sâm vẫn rất bình tĩnh: “Sao không đi? Không phải nhà trẻ rất hay tổ chức hoạt động này đó à?”

Doãn Thanh nói: “Nhắc mới nhớ, có một lần đi vườn bách thú xảy ra chuyện, có một bạn bị ngã gãy xương. Phụ huynh đến làm ầm om lên. Sau đó vì an toàn, tất cả các chuyến tham quan mùa xuân và mùa thu đều bị hủy, ba năm ở trong trường, bọn tôi đều không được đi ra ngoài.”

Cố Ngôn Sâm hỏi: “Cậu chắc chứ?”

“Không chắc đâu!” Doãn Minh Thanh cười nói, “Đại ca, ngài đang hỏi chuyện hồi mẫu giáo đó, nhiều năm trôi qua như vậy rồi, cho dù trí nhớ tôi tốt đến mấy, cũng không nhớ được rõ ràng lắm đâu, có khi còn nhớ nhầm đó.”

Cố Ngôn Sâm hỏi: “Lâm Thành không lớn, lúc học tiểu học hay trung học gì đó, cậu có còn nghe nói qua về người này không?”

Doãn Thanh Minh nhớ lại: “Tiểu học và trung học không học cùng nhau, nhưng lên cao trung thì lại học cùng một trường, nhưng không chung lớp, lúc đó á, cậu ấy siêu nổi tiếng luôn. Bởi vì lớn lên đẹp trai nên có rất nhiều nữ sinh thích cậu ấy. Cũng được xem như là hotboy trường đó, tôi còn nhớ nữ sinh lớp tôi còn tổ chức cùng nhau đi xem cậu ấy học thể dục cơ, nhưng thành tích của cậu ấy cũng bình thường, thể thao cũng không giỏi lắm, tính cách thì vẫn y hệt hồi nhỏ, an tĩnh, ít nói, chưa bao giờ đỏ mặt trước ai luôn.”

“Còn những chuyện khác thì sao?”

“Lúc thi đại học nghe nói cậu ấy thi pháp y chuyên nghiệp, là bố cậu ấy giúp cậu ấy chọn ngành này, bọn tôi nghe được chuyện này đều rất ngạc nhiên. Sau đó, cả nhà cậu ấy gặp tai nạn xe cộ, cha mẹ đều qua đời, cậu ấy cũng bị thương nặng, sau khi tốt nghiệp thì ở lại Lâm Thành, làm việc được một thời gian thì thi lên sở tỉnh, tôi cũng không rõ lắm. Hình như giám đốc sở rất coi trọng cậu ấy, nhưng mà không ngờ lại để cậu ấy đến chỗ các anh.”

Cố Ngôn Sâm châm thuốc.

Doãn Minh Thanh nói xong câu cuối cùng, kỳ quái nói: “Đội trưởng Cố sao lại hỏi thăm về cậu ấy thế. Cậu ấy làm pháp y không phải đã mắc sai lầm gì đó chứ?”

Cố Ngôn Sâm nói: “Đừng nghĩ gì, tôi chỉ hơi tò mò chuyện của đồng nghiệp thôi.”

Doãn Thanh Minh: “Tôi không nghĩ anh là người thích hóng hớt đâu.”

Cố Ngôn Sâm nói: Tôi giúp người khác hỏi.”

Doãn Thanh Minh nghe vậy, cười xấu xa, cố ý hạ giọng: “Cậu ấy nhân duyên tốt thật đó, nhưng mà nhiều năm như vậy rồi mà vẫn không có bạn gái, hình như còn từ chối rất nhiều lời tỏ tình đó, tôi nghe nói hình như là do tính hướng đó, nhưng mà cũng chỉ là nghe nói thôi.”

Hai người nói thêm dăm ba câu rồi mới vào dùng cơm tiếp.

Nửa sau bữa cơm, Cố Ngôn Sâm đến quầy lễ tân thanh toán hóa đơn, rồi viện cớ bên đội có việc gấp rời đi.

Cố Ngôn Sâm về nhà, điều tra một chút về danh sách học sinh lớp mẫu giáo năm đó của Thẩm Quân Từ.

Hắn nhìn lướt qua, đúng là Doãn Thanh Minh học cùng lớp với Thẩm Quân Từ.

Sau đó hắn lại đếm đếm, toàn bộ lớp chỉ có 22 học sinh.

Cố Ngôn Sâm lại lục tung đống tài liệu về thông tin của Lâm Tư Lạc, xem danh sách nhà trẻ, một lớp cũng chỉ có 25 người.

Cố Ngôn Sâm lấy ra một quyển bút kí, trong đó có ghi lại một ít manh mối hắn từng gặp phải, lúc đó Lâm Hướng Lam từng dạy hắn, bộ não tốt cũng không bằng giấy trắng mực đen, làm một cảnh sát điều tra tội phạm thì phải nhạy bén, không được bỏ qua bất kì điểm đáng ngờ nào.

Cho nên hắn tạo thành thói quen viết ra một số thứ ngay khi cảm thấy nó có vấn đề, sau đó xem lại, có thể sẽ thấy mối liên hệ giữa chúng.

Trong đó có một trang là về Thẩm Quân Từ.

Thẩm Quân Từ phủ nhận việc quen biết Lâm Lạc, nhưng cậu lại thích đồ ăn giống hệt Lâm Lạc, nói những lời Lâm Hướng Lam từng nói, Vô Lượng trong nhà cũng rất thích cậu…

Cố Ngôn Sâm quay đầu, nhìn về phía vách tường, đối diện chính là nhà của Thẩm Quân Từ.

Hắn lẩm bẩm: “Thẩm Quân Từ, rốt cuộc cậu đang giấu diếm chuyện gì vậy?”

Hắn có thể cảm nhận được, Thẩm Quân Từ đang cố ý che giấu chuyện gì đó, nhưng lại không hề có ác ý. Nhưng mà Cố Ngôn Sâm lại không biết vì sao Thẩm Quân Từ lại làm như thế, điều này liệu có liên quan gì đến Lâm Lạc hay không.

Nửa đêm dắt chó đi dạo, Cố Ngôn Sâm lôi kéo chú chó ngồi trên ghế đá, rút ra một điếu thuốc, châm lửa.

Ngồi trong sân, nhìn chú chó đen cao gần bằng lưng người, Cố Ngôn Sâm nghĩ đến rất nhiều thứ.

Hắn nhận nuôi chú chó này chỉ có một lí do duy nhất, đó là bởi vì trước đây hắn từng gặp nó một lần.

Hắn biết chú chó này cũng là do Lâm Lạc.

Không lâu sau cái chết của Lâm Hướng Lam, hắn bỗng nhiên cùng Lâm Lạc có một ít tiếp xúc.

Tuy kí ức về cái tên đó chỉ là những mảnh vụn nhỏ, nhưng giờ nghĩ lại thì vô cùng rõ ràng.

*

Trước đây, cục trưởng Lâm lúc nào cũng than ngắn thở dài với hắn, nói Lâm Lạc không làm người khác bớt lo gì cả, dùng cách gọi của ông thì chính là “Thằng nhãi điên đó”.

Có lần sau giờ nghỉ trưa, chủ đề này lại xuất hiện.

Lâm Hướng Lam thở dài trước sự điên cuồng của Lâm Lạc.

Cố Ngôn Sâm nói: “Con người không ai hoàn hảo cả, thành tích Lâm Lạc rất tốt mà.”

Lâm Hướng Lam nói: “Thông minh thì có thông minh đấy, nhưng lại rất bướng bỉnh.”

Lúc đó, hắn chỉ nhìn qua anh chụp của Lâm Lạc thông qua cục trưởng Lâm, là một thiếu niên thanh tú, lớn lên cũng rất ưa nhìn.

Cục trưởng Lâm lắc đầu thở dài: “Cháu không biết đâu, hồi học tiểu học, Lâm Lạc đã rất can đảm, những chuyện đứa trẻ khác không dám làm, nó đều dám thử, tiểu khu của nhà chí gần căn cứ huấn luyện không quân, bên trong có một dàn để không quân leo lên, có cái phải cao hơn mười mét. Có lần chú đi tìm nó, nhìn thấy nó đứng ở chỗ cao nhất của cái dàn kia, mà chỗ đứng đó chỉ rộng khoảng 1 mét, nó mà run tay run chân một chút thôi là ngã xuống như chơi. Lúc ấy chú sợ đến mức sắp phát bệnh tim luôn. Sau khi xuống, nó nói vì không ai dám leo lên nên nó mới leo lên thử xem thế nào. Còn nói nó rất cẩn thận, sẽ không bị ngã đâu. Cháu nói xem có phải rất đáng ăn đòn không.”

Cố Ngôn Sâm cười: “Vậy chứng tỏ cậu ấy có tố chất làm lính không quân.”

Cục trưởng Lâm lắc đầu nói: “Không đâu, nó không phải đứa thích tuân theo quy củ, sau khi lớn hơn một chút, vì nó lớn lên thanh tú, bị rất nhiều nam sinh trêu chọc, lúc tan học nó đi đánh nhau với người ta đó. Lúc đó, chú vẫn là đội trưởng, chủ nhiệm lớp cứ vài ba hôm lại gọi điện bảo chú đến trường, chú sợ nó học hư thôi.”

Cố Ngôn Sâm nói, “Đó cũng là chuyện hồi nhỏ thôi, lúc còn nhỏ ai mà chưa từng làm mấy chuyện ấu trĩ chứ?”

“Cháu với nó không giống nhau.” Cục trưởng Lâm nói đến đây, híp mắt nhìn về phía hắn, “Tiểu Cố, chú nghĩ có khi cháu lại thu phục được nó đấy.”

Cố Ngôn Sâm ngẩng đầu hỏi: “Cục trưởng Lâm vì sao chú lại nói như vậy?”

Cục trưởng Lâm nói: “Cháu gặp chuyện luôn bình tĩnh, thận trọng, gặp biến không hoảng, không quá bảo thủ, nhưng cũng không theo nguyên tắc một cách mù quáng, đây là những thứ Lâm Lạc thiếu. Có một câu nói thế này, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, người như cháu có khi sẽ khắc chế được Lâm Lạc, tạo thành uy hϊếp đối với nó.”

Lúc đó, vị cảnh sát ngồi bên cạnh nghe xong cười nói: “Cục trưởng Lâm, lời này của chú chỉ hận không thể nhận đội trưởng Cố làm con nuôi ấy nhỉ.”

Còn có người ồn ào: “Nếu Lâm Lạc là con gái, có khi cục trưởng Lâm còn quyết tâm gả người ấy chứ.”

Lúc ấy đối mặt với chuyện này, Cố Ngôn Sâm cũng chỉ coi như nói chuyện phiếm sau bữa cơm, cười cho qua chuyện.

Đối với chuyện Lâm Lạc là một thằng nhãi điên, mãi sau khi Lâm Hướng Lam qua đời, Cố Ngôn Sâm mới được thể nghiệm.

Hắn nghĩ, Lâm Hướng Lam mất rồi, hắn cần phải chịu trách nhiệm.

Đề phòng Lâm Lạc gây chuyện, hắn bèn chạy đến trường học một chuyến, để lại số điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm của Lâm Lạc.

Không ngờ, khai giảng mới được một tuần, tang sự của Lâm Hướng Lam còn chưa làm, đã xảy ra chuyện rồi.

Một buổi tối, giáo viên vội vàng gọi điện thoại cho hắn.

Giọng của giáo viên trong điện thoại có chút gấp gáp, đại ý là Lâm Lạc đánh nhau với bạn học, khiến đối phương bị thương, cô ấy trước tiên đưa học sinh đó đến bệnh viện, sau đó hẹn hắn đến trường để thương lượng giải quyết.

Cố Ngôn Sâm chạy đến trường học, nhìn thấy Lâm Lạc và một học sinh nam ở trong văn phòng giáo viên.

Bạn học bị đánh bầm dập mặt mũi, trên đầu còn quấn một vòng vải trắng, ngồi một bên, rầm rì.

Phụ huynh của đối phương đều đến, người phụ nữ trung niên hẳn là mẹ của cậu bé đó, ngồi một bên khóc lóc, người cha đứng bên cạnh, sắc mặt cũng không tốt lắm.

Một nhà ba người đứng ở đó, được giáo viên tách ra, điều này càng khiến cho Lâm Lạc đứng bên cạnh trở nên lẻ loi.

Cậu lại tỏ vẻ không sao, vẻ mặt bình tĩnh, quay đầu nhìn sang một bên.

Cố Ngôn Sâm bước vào.

Nghe thấy Cố Ngôn Sâm và giáo viên chào hỏi, Lâm Lạc mới quay lại, nhìn về phía hắn.

Giáo viên chủ nhiệm là một cô giáo mang kính, thấy Cố Ngôn Sâm đến bèn nói: “Đây là Chu Thần và cha mẹ em ấy, em ấy và Lâm Lạc ở chung một phòng kí túc xá, buổi tối hôm nay hai người đánh nhau.”

Thiếu niên bị đánh có chút không phục, ở một bên thấp giọng mắng một câu, Cố Ngôn Sâm ngửi thấy trên người cậu ta không chỉ có mùi thuốc, còn có cả mùi rượu.

Dựa trên nguyên tắc giải quyết vấn đề, hắn đi thẳng vào chủ đề: “Tiền thuốc men hết bao nhiêu? Tôi sẽ chi trả toàn bộ.”

Cha Chu Thần nói: “Tiền thuốc men là một phần, con trai tôi bị thương ở đầu và tay, có khả năng sẽ để lại di chứng. Ngoài ra còn cần phải về nhà nghỉ ngơi, chi phí tịnh dưỡng, học phí, những khoản này đều cần bồi thường.”

Mẹ Chu Thần ở bên cạnh lau nước mắt: “Chuyện này gia đình tôi nhất định sẽ báo cảnh sát, đối với chuyện học sinh hư đánh nhau, nhà trường nên đuổi học!”

Cố Ngôn Sâm vừa nghe thấy thế, có điểm bất đắc dĩ, đưa giấy tờ chứng nhận thân phận: “Tôi là cảnh sát. Sau khi xong việc tôi sẽ quay về báo cáo.”

Mẹ Chu Thần nhìn về phía hắn: “Hứ, quen biết cảnh sát thì giỏi lắm à, bảo sao lại dám đánh người! Nhìn con trai tôi bị đánh ra nông nỗi thế này đây.”

Cố Ngôn Sâm không để ý đến bà ta, quay đầu hỏi cha Chu Thần: “Chuyện này tôi sẽ xử lý một cách công bằng, ông muốn giải quyết riêng hay giải quyết theo luật?”

Cha Chu Thần suy xét một chút nói: “Theo pháp luật.”

Chu Thần cũng ở một bên thêm mắm thêm muối: “Tôi muốn cậu ta vào tù.”

Cố Ngôn Sâm nói: “Vậy chuyện đánh nhau hôm nay, ai ra tay trước?”

Hắn nghĩ thầm, nhìn bị đánh nghiêm trọng thế kia có lẽ không phải lần đầu tiên bị như vậy, Lâm Lạc thoạt nhìn an tĩnh, có khi là người bị bắt nạt.

Lâm Lạc chủ động nói: “Tôi ra tay trước.”

Cố Ngôn Sâm: “…”

Một câu đã hủy toàn bộ đường lui.

Cố Ngôn Sâm định hỏi tiếp, Lâm Lạc đã lấy điện thoại ra nói: “Chuyện vừa nãy tôi có ghi âm lại.”

Sau đó cậu cũng không thèm trưng cầu ý kiến của ai, bật đoạn ghi âm lên.

Trong di động truyền đến mấy lời đàm tiếu ác ý của nam sinh, đoạn ghi âm khá dài, nghe vô cùng rõ ràng, không khí trong văn phòng càng thêm yên tĩnh.

Cố Ngôn Sâm nghe hiểu mấy lời trong đó.

Học sinh nam uống rượu kia đang theo đuổi một cô gái, nhưng lại bị người ta từ chối, cô gái đó quay qua xin WeChat của Lâm Lạc. Chu Thần cảm thấy mình vừa thất tình vừa mất mặt, mọi người trong ký túc xá đều chế nhạo cậu ta. Thể diện không giữ được, bèn dựa hơi rượu mắng Lâm Lạc.

“Mày cũng không phải chỉ dựa vào mỗi khuôn mặt đẹp à, biết tao đang theo đuổi Tống Lam còn lắc lư trước mặt cô ấy làm gì.”

“Nói đi chứ! Cả ngày mày đều bày cái bộ dáng như đưa tang đó cho ai xem vậy, thiếu đòn à?”

“Thằng chó đẻ, đừng có giả câm giả điếc, ngày nào cũng đeo một cái vòng đen, khiến cả cái ký túc xá này đều đen đủi. Cha mày chết cũng đáng, có khi lúc còn sống đã làm ra rất nhiều chuyện xấu, đút lót, nhận hối lộ, hay đi ngủ với người không nên ngủ? Quả báo đấy.”

Câu nói này vừa dứt, một thanh âm vang lên, nghe như tiếng thứ gì đó bị ném xuống đất, tiếp theo là tiếng đánh nhau.

Lâm Lạc ấn dừng, mở miệng nói: “Cậu ta làm hỏng MP4 do ba tặng, đó là quà sinh nhật cuối cùng mà ông ấy tặng cho tôi trước khi chết.”

Chu Thần lúc này đã tỉnh rượu, mặt biến sắc.

Cha người ta vừa mới mất, làm ra chuyện như vậy, nói những lời như thế, đúng là đáng đánh.

Cố Ngôn Sâm cảm thấy Lâm Lạc đánh như vậy là còn nhẹ, nếu không phải e ngại thân phận của mình, hắn đã tiến lên tẩn cho thằng nhóc kia nhập viện rồi.

Cha mẹ Chu Thần cũng không ngờ tới, trong văn phòng nhất thời yên tĩnh đến lạ.

Cố Ngôn Sâm biết Lâm Lạc ở trường vô cùng khiêm tốn, không ai trong lớp biết cha cậu của cục trưởng Lâm của sở cảnh sát thành phố. Sau khi Lâm Hướng Lam vừa mất, họ đã bắt nạt Lâm Lạc như vậy, đáng bị đánh.

Hắn đã hiểu rõ mọi chuyện, nhưng không muốn bỏ qua dễ dàng như thế, vẫn muốn diễn một màn khổ nhục kế, thuận tiện để cho Lâm Lạc một bài học.

Nghĩ như vậy, hắn lấy còng tay ra, đi đến trước mặt Lâm Lạc.

Cô giáo bị một màn đại nghĩa diệt thân làm cho hoảng sợ, vội vàng ngăn cản: “Đội trưởng Cố, chỉ là xích mích nhỏ giữa học sinh với nhau, cũng không đến mức…”

Cố Ngôn Sâm dùng giọng điệu chính trực nói: “Đánh nhau ẩu đả, Lâm Lạc ra tay trước, là sai, dựa theo pháp luật để giải quyết, phải bị tạm giam.” Nhưng sau đó Cố Ngôn Sâm quay đầu nói với cặp cha mẹ kia: “Nhưng nếu đã nói dùng pháp luật để giải quyết, vậy thì phải công bằng. Không thể chỉ xử phạt một bên. Đoạn ghi âm vừa rồi hai vị cũng đã nghe qua. Cha Lâm Lạc vừa mới mất, ông ấy trước đây là sếp của tôi, con trai các vị bị tình nghi liên quan đến việc phỉ báng, bôi nhọ nhân viên công vụ quốc gia, ngoài ra, cậu ta còn làm hư hại tài sản của Lâm Lạc. Tôi đã có bằng chứng, sẽ mời luật sư ra tranh tụng, khả năng sẽ phạt tù dưới 3 năm.”

Ngay khi những lời này vừa nói ra, sắc mặt hai vị phụ huynh đột nhiên thay đổi.

Cha Chu Thần sửng sốt hồi lâu nói: “Đây là xích mích nhỏ giữa bọn nhỏ thôi, mấy lời kia đều là say rượu nói quàng…”

Mẹ của Chu Thần cũng sửa lại lời: “Giải quyết riêng, bọn tôi đồng ý giải quyết riêng.”

Cố Ngôn Sâm đứng bên cạnh Lâm Lạc, giống như đang trách móc cậu, nhưng lời nói lại tỏ ra vô cùng hàm ý: “Cậu sẽ bị tạm giam vài ngày, anh sẽ bảo lãnh cậu ra sau. Cậu cũng không còn nhỏ, đã là học sinh cuối cấp rồi, người trưởng thành làm sai phải biết chịu trách nhiệm.”

Lâm Lạc phối hợp diễn kịch với hắn, cúi đầu nói: “Được.”

“Được rồi, cũng là do con trai tôi sai trước.” Mẹ Chu Thần vội vàng nói.

Cha Chu Thần phản ứng còn mãnh liệt hơn: “Ai da, tôi xin lỗi mà, đều là con trai tôi không đúng, miệng nó tiện, đáng bị đánh, tiền thuốc men nhà tôi tự trả, chi phí sửa chữa bọn tôi sẽ trẻ, vì vậy không cần quấy rầy đến trường học và cảnh sát đâu, công việc của các cậu cũng rất bận mà.” Nói xong, còn đẩy con trai, “Còn không xin lỗi Lâm Lạc?”

Chu Thần lúc này cũng có chút sợ hãi, hai mắt vẫn còn sưng, lắp bắp nói: “Xin, xin lỗi… Tôi sai rồi.”

Cố Ngôn Sâm hỏi Lâm Lạc: “Thế nào?”

Lâm Lạc không ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Thôi bỏ đi, chỉ là chút chuyện nhỏ.”

Cố Ngôn Sâm cũng không tiếp tục truy hỏi, quay sang giáo viên nói: “Vậy làm phiền cô giáo đổi phòng ký túc xá cho Lâm Lạc nhé.”

Sau khi giải quyết xong, Cố Ngôn Sâm dẫn Lâm Lạc ra ngoài, hỏi: “Có bị thương không?”

Lâm Lạc lắc đầu: “Bị đá hai cái, không đau, không sao cả.”

Cố Ngôn Sâm không tin, kiểm tra tay chân cậu một chút, không thấy có vết thương rõ ràng nào mới yên tâm: “Nếu cảm thấy không thoải mái nhất định phải nói cho anh biết, nội thương kéo dài sẽ rất nguy hiểm.”

Lâm Lạc cúi đầu ừ một tiếng, lông mày và đôi mắt cậu rất thanh tú, hai cổ tay gầy đến mức một bàn tay của Cố Ngôn Sâm cũng có thể nắm trọn. Một chút cũng không giống như người một câu không hợp sẽ đánh người.

Cố Ngôn Sâm nói: “Nhìn không ra em đánh nhau rất giỏi đấy.”

Lâm Lạc: “Đánh nhau không thể dựa vào mỗi thể lực, còn phải dựa vào đầu óc.”

Cố Ngôn Sâm: “Cục trưởng lâm nói em trước kia thường xuyên đánh nhau, còn bị giáo viên gọi phụ huynh đến.”

“Ông ấy có khoảng thời gian không quan tâm đến tôi, chỉ khi ông ấy bị gọi đến trường mới nhớ ra mình còn đứa con trai này.” Lâm Lạc nói đến đây có chút tiếc nuối, “Nhưng mà đã lâu rồi tôi không đánh nhau nữa, vẫn hơi ngượng tay.”

Cố Ngôn Sâm hỏi lại cậu: “Hôm nay, em biết là anh sẽ đến à? Hay sao mà lại chuẩn bị đoạn ghi âm đó?”

“Tôi không biết anh sẽ đến.” Lâm Lạc dừng bước, đứng trong vườn trường, ánh trăng chiếu xuống khuôn mặt tái nhợt của cậu, trông có vẻ khá trầm tĩnh.

“Di động tôi không chỉ có một đoạn ghi âm này. Thực ra, cậu ta đã mắng tôi hơn ba năm rồi, tôi thường đeo tai nghe, coi như không nghe thấy. Bọn họ không biết ba tôi làm gì, cũng không biết tôi biết đánh nhau, tôi không hề nói.”

Cố Ngôn Sâm nhíu mày.

Lâm Lạc tiếp tục bình tĩnh nói: “Sau khi ba tôi lên làm cục trưởng, tôi đã không còn đánh nhau nữa, bởi vì tôi không muốn bị bắt đến cục, để cho người ta nói, con trai cục trưởng đánh nhau, tôi không muốn để lão Lâm mất mặt.”

Cậu bình tĩnh nhìn về phía trước: “Nhưng giờ ba tôi mất rồi, tôi cũng không cần để ý đến cái nhìn của người khác, rốt cục cũng có thể đánh cậu ta một trận.”

Nhìn vẻ mặt của Lâm Lạc lúc đó, Cố Ngôn Sâm cuối cùng cũng hiểu vì sao mỗi lần Lâm Hướng Lam nhắc đến Lâm Lạc đều mắng là “thằng nhãi điên”.

Một người điên có lý trí, vừa nguy hiểm lại vừa hấp dẫn.

Trong khoảnh khắc đó, thậm chí đã khơi dậy khát vọng chinh phục của Cố Ngôn Sâm, hắn muốn cố gắng đến gần cậu hơn, hiểu cậu nhiều thêm một chút.

Chỉ hai ngày sau sự cố này, một cơn bão bất ngờ quét qua, tối thứ sáu trời mưa to gió lớn, hắn vừa mới tan làm, Lâm Lạc bỗng nhiên gọi điện cho hắn.

Hắn nhận điện thoại, thanh âm Lâm Lạc có chút dồn dập: “Đội trưởng Cố, hôm nay trời mưa, không gọi được xe, tôi có việc cần đến sở thành phố, anh có rảnh không, có thể qua chở tôi được chứ…”

Mặc dù Lâm Lướng Lam từng nhờ hắn chiếu cố Lâm Lạc, nhưng trong trí nhớ của hắn, đây là lần đầu tiên Lâm Lạc chủ động nhờ hắn giúp đỡ.

Hắn không hỏi chuyện gì, hôm đó đúng lúc không cần tăng ca, đường cũng vắng, mực nước không dâng không cao lắm, nên hắn nhanh chóng lái xe đến cổng đại học. Lâm Lạc che ô bước lên xe.

Lúc đó hiển nhiên Lâm Lạc đã đứng đợi rất lâu, cả người đều ướt sũng.

Hắn hỏi: “Em muốn đi đâu?”

Lâm lạc báo địa chỉ: “Đến bệnh viện Thú cưng số 3 bên cạnh sở thành phố.”

Cố Ngôn Sâm khởi động xe: “Thú cứng bị bệnh à?”

Cố Ngôn Sâm đã đến Lâm gia nhiều lần, có thấy qua dây dắt chó, nhưng lại không nhìn thấy chó.

Lâm Lạc nói: “Là chó trong đội cảnh khuyển.”

Hắn chờ Lâm Lạc đến bệnh viện thú cưng số 3.

Lâm Lạc bước vào cửa đã đi tới chỗ người cảnh sát già đang trông coi cảnh khuyển, sau đó cả hai cùng đến phòng quan sát hậu phẫu thuật.

Người cảnh sát già giải thích với Lâm Lạc: “Chiều nay có người lợi dụng trời mưa vận chuyển ma túy, bị phe chống ma túy phát hiện, làm bị thương hai người. Trong số đám cảnh khuyển, có nó là chú chó dũng cảm nhất, nếu không phải nó cắn thương tau đối phương, e rằng thương vong còn nhiều hơn nữa.”

Trong phòng nồng nặc mùi máu.

Có một con cảnh khuyển màu đen nằm trên bàn, hình như vừa mới phẫu thuật xong đã tỉnh lại. Bụng bị quấn một lớp băng gạc dày. Nó nhìn thấy Lâm Lạc định đứng dậy, nhưng vết thương quá nặng, chỉ ngẩng đầu lên đã phải dùng rất nhiều sức.

Người cảnh sát già lại nói: “Nó bị thương rất nặng, bác sĩ nói không biết có sống nổi qua đêm nay hay không, sau khi phẫu thuật gây tê xong, nó vẫn luôn kêu la, cảnh sát đưa đến để trấn an nó cũng không nghe, chú bèn nghĩ đến cháu… Dù gì cũng là cháu nuôi nó lớn.”

Hốc mắt Lâm Lạc đỏ hoe, cậu đi tới, ôm lấy cổ chú chó, vuốt lông gáy, con chó dần an tĩnh lại.

“Tôi ở cạnh cậu, cậu nhất định phải sống sót đo.” Lâm Lạc nhẹ giọng trấn an, xoa xoa đầu chú chó, “Không sao, sẽ không sao đâu mà, cậu sẽ ổn thôi, tôi vẫn còn chờ cậu quang vinh xuất ngũ, rồi cùng tôi về nhà đó.”

Chú chó như thể nghe hiểu lời cậu nói, bình tĩnh nằm xuống, bác sĩ đã tiêm thuốc giảm đau những cũng chỉ có tác dụng nhất thời. Chú chó rơm rớm nước mắt, cơ thể run rẩy, không kiểm soát được vì đau đớn.

Lâm Lạc càng ôm chặt chú chó hơn: “Tôi đã không còn ba nữa, chỉ còn lại mỗi mình cậu thôi…”

Cơn mưa ngày hôm đó rất lớn, giống như ông trời trút toàn bộ nước xuống, trên mặt đất cũng đọng lại những vũng nước rất nhiều. Bên ngoài mưa sa gió giật, tiếng gió rít không ngừng thổi qua, cảm giác như bệnh viện thú cưng nhỏ bé này có thể bị gió cuốn đi bất cứ lúc nào.

Dường như ở đây mới chính là trung tâm cơn bão.

Lâm Lạc ở bên trong ôm chặt chú chó, Cố Ngôn Sâm ngồi bên ngoài quan sát.

Khi đó hắn nghĩ, hóa ra Lâm Lạc cũng nuôi chó, cậu cũng có một mặt dịu dàng như vậy, người thiếu niên trước mắt này rốt cuộc còn những điều gì mà hắn không biết nhỉ?

Trong bệnh viện ngoài chó, mèo, còn có cả cừu, thậm chí còn có cả lạc đà alpaca ở trong vườn bách thú, trong mưa gió xen lẫn tiếng kêu gào của đám thú cưng đó.

Bọn họ ở đó đến rạng sáng, chú chó cũng qua khỏi giai đoạn nguy hiểm, nặng nề chìm vào giấc ngủ, họ mới rời đi.

Trận bão ngày hôm đó gió quá lớn, hắn không thể chở Lâm Lạc đến trường, bèn mang cậu về nhà mình.

Hắn bảo Lâm Lạc đi tắm trước, sau đó mặc quần áo sạch của hắn.

Lâm Lạc tắm xong, hắn mới đi tắm, chờ khi hắn tắm xong đã thấy Lâm Lạc ngồi trên bệ cửa sổ, cúi đầu đọc quyển sách trên tay.

Ánh mắt Cố Ngôn Sâm dừng trên người Lâm Lạc.

Quyển sách đó là do em gái hắn để quên, “Hoàng tử bé” của một nhà văn Pháp.

Hắn đọc qua vài lần, vẫn còn nhớ rất rõ nội dung bên trong, hắn thích rất nhiều đoạn trong đó, mỗi lần đọc là một lần khám phá ra thêm điều thú vị mới.

Bên ngoài trời vẫn mưa to gió lớn như cũ.

Lâm Lạc vừa mới tắm xong, làn da rất trắng, tóc hơi quăn lại, mặc một cái áo phông ngoại cỡ, làm lộ ra một đoạn xương quai xanh trắng như ngọc. Khi cúi đầu, hàng mi dài rũ xuống, lưu lại một bóng mờ hình vòng cung.

Không biết đang đọc đến đoạn nào, hay đang nghĩ đến cha cậu, hoặc cũng có thể nghĩ đến chú chó bị trọng thương kia, ánh mắt thiếu niên lộ ra một tia hiu quạnh và cô đơn, dưới ánh đèn trông như một bức tranh vẽ.

Cố Ngôn Sâm phát hiện, lúc Lâm Lạc yên lặng cúi đầu, cảm giác rất giống như hoàng tử bé khi đến các vì sao.

Nhưng hắn lại quên mất, hoàng tử bé cuối cùng vẫn trở về với tinh cầu của mình.

Sau đó, Vô Lượng hồi phục, tiếp tục chiến đấu hăng hái trên tiền tuyến.

Nhưng không bao lâu, Lâm Lạc lại xảy ra chuyện.

Mãi mấy năm sau, Cố Ngôn Sâm ở trong buổi xuất ngũ của cảnh khuyển chỉ thấy mỗi chú chó kia.

Hắn nháy mắt nhận ra nó, màu sắc và hoa văn đều đồng dạng, ánh mắt vô cùng cô đơn, chú chó cúi đầu xuống.

Lúc đó, Cố Ngôn Sâm chợt nghĩ, nếu không có ai đón nó về nhà, nó sẽ nghĩ mình bị chủ nhân bỏ rơi nhỉ?

Nhưng thực ra, người chủ hứa sẽ đưa nó về nhà, đã không còn nữa.

Lúc đó, bước chân hắn dừng lại.

Vốn dĩ chưa từng nuôi thú cưng nhưng vì xúc động nhất thời, hắn chạy đi đến bên cạnh người cảnh sát phụ trách cảnh khuyển nói: “Chú chó này không cần tìm người nhận nuôi nữa đâu, tôi muốn nuôi nó.”

Hôm đó sau khi tan tầm, hắn cầm dây dắt chó, theo động tác trong trí nhớ, sờ sờ lông nó, nhiệt độ thân thể chú chó rất cao, bộng lông không dài, nhưng sợ vào rất mịn.

Hắn nói: “Về sau, cùng tôi về nhé.”

Chú chó thông minh giống con người, ngẩng đầu nhìn chủ nhân mới của mình, phả ra một đợt khí, ngoan ngoãn đi theo hắn.

*

Ban đêm, Cố Ngôn Sâm ngồi ở đó, Vô Lượng nhìn chủ nhân bất động hồi lâu, lại gần liếʍ tay hắn.

Cố Ngôn Sâm giật mình, tỉnh lại.

Hắn ném điếu thuốc đã cháy gần hết trong tay vào thùng rác bên cạnh.

Đến tận bây giờ, hắn mới hiểu.

Bề ngoài Thẩm Quân Từ luôn điềm tĩnh nhu hòa, nhưng không hiểu sao, luôn khiến hắn nhớ đến người thiếu niên mà hắn không thể bảo vệ được khi đó.

Đặc biệt là khi hắn nhìn thấy vết thương trên cánh tay của Thẩm Quân Từ ở hành lang ngày hôm đó.

Hắn cảm thấy đau lòng.

Giống như hồi đó, khi nhìn thấy vẻ mặt cô đơn của Lâm Lạc lúc ngồi trên bệ cửa sổ, trái tim bỗng đập nhanh hơn.