Rễ cây cổ thụ trải khắp đường mòn, trong núi non trùng điệp có một thôn làng nhỏ mang tên thôn Đào Hoa.
Lúc này, ánh nắng tươi sáng, hương hoa bốn phía. Xung quanh cây cầu gỗ nhỏ ngoài cửa thôn Đào Hoa nhung nhúc người, rộn ràng vây quanh các NPC, giành lượt để trò chuyện với họ.
“Đừng có đẩy, biết xếp hàng không vậy? Không thấy đằng trước còn có mười mấy người nữa à?”
“Có đạo đức tí đi anh trai, ra sau xếp hàng.”
“Hoa Nương nhiệm vụ bằng 1, ai cũng được.”
“Cần tổ đội nhiệm vụ Hoa Nương.”
đã mở server được hai tháng, nhóm người chơi tiên phong đã lên tới level 70, ai chơi muộn thì căn cứ vào cấp bậc phân đến các nhánh server khác nhau.
Mà chỗ này lại là nơi ra đời của đám tân thủ trong , thôn Đào Hoa trong Đào Hoa Nguyên.
NPC Hoa Nương giao nhiệm vụ của thôn tân thủ cũng tạm thời là điểm nhiệm vụ kì văn duy nhất, người chơi hoàn thành sẽ nhận được 10 điểm thuộc tính vĩnh viễn, là loại nhiệm vụ phải làm ở giai đoạn tân thủ.
Trong số người chơi vừa đăng nhập có người ngồi trên tảng đá bên bờ suối, thò đầu nhìn người đứng đầu dãy hàng nhận nhiệm vụ.
“Ông kia làm gì đấy? Nhận nhiệm vụ thôi mà lâu vậy? Sắp 2 phút rồi.”
“Nếu không phải vì kì văn thì còn khướt tôi mới tới đây.”
“Ê anh trai, làm nhiệm vụ hay là tán NPC đấy, tán gái thì cũng chọn chỗ đi chứ?”
Bực bội lan tràn trong nhóm người xếp hàng, tiếng phàn nàn liên tiếp vang lên.
Streamer Thanh Phong Đến Đây thoải mái nhàn nhã đứng xếp hàng với đồng đội, rảnh tới nỗi trò chuyện với màn đạn.
“Mình là người đàng hoàng, xếp hàng có phải đạo đức hơn bao nhiêu không, chen lấn mệt chết đi được.” Thanh Phong Đến Đây vừa nhìn màn đạn một cái, lại nói: “Làm sao? Sao anh lại không phải người đàng hoàng, giờ có vội cày cấp cũng chẳng để làm gì, level tạm thời giới hạn ở 70, từ từ sẽ lên thôi.”
[Anh giai đang nhận nhiệm vụ không phải đang tán gái à? Ổng tám với NPC cả buổi rồi!]
[Hoa Nương xinh thật mà, đóa hoa đào của thôn Đào Hoa đó.]
[Xếp hàng bao lâu rồi, nhận nhiệm vụ tân thủ thôi mà 10 phút???]
[Anh đang câu thời gian đúng không? Tôi tố cáo đó nha.]
“Anh câu thời gian khi nào, đang livestream đây còn gì?” Thanh Phong ung dung nói: “Thanh niên bây giờ phải học cách chơi game sao cho bớt nóng tính, nhiều chút chân thành. Chú xem người anh em đằng kia, người ta còn đang treo máy kìa, học tập đi.” Nói rồi chỉ về ra gốc đa to lớn phía trước.
[Ai cơ?]
[Cái ông đang treo máy kia á?]
[Này còn chơi game gì nữa, mới đến thôn Tân Thủ đã treo máy.]
[Đừng sỉ nhục người chơi treo máy được không? Tôi thấy người ta nhúc nhích kìa.]
[Người chơi mới mà, có nhiều người không đọc hướng dẫn tân thủ lắm, kệ đi.]
Người xem trong phòng phát sóng nhìn về phía cây đa, thấy người chơi kia đi về phía trước một bước, lại lùi ra sau một bước, đúng là không treo máy.
Trước khi Thanh Phong tới xếp hàng người chơi này đã ở đây, mặc trang bị tân thủ màu xám, đứng ngoài đám người, chẳng buồn ngó ngàng gì tới Hoa Nương, nom có vẻ rất thâm thúy, khó có thể nhìn thấu.
Thanh Phong: “Người anh em này vừa nhìn đã thấy có phong độ của cao thủ rồi.”
[Làm khó ông rồi, xếp hàng bực lắm đúng không?]
[Tần suất nói chuyện cao không ít.]
[Mọi người đều biết, ông này thấy bực là bắt đầu lải nhải.]
[Không làm việc nghiêm túc, báo cáo.]
Thanh Phong: “Mấy người không thể thân thiện một chút với tân thủ à? Thêm chút chân thành thêm chút yêu thương? Tương tự, hãy kiên nhẫn với tôi hơn một chút.”
[Thôi xong, đứa nhỏ này xếp hàng lâu quá bị ngu rồi.]
Thanh Phong kêu lên với người dưới gốc cây: “Người anh em, cậu đừng ngắm cây nữa, mau tổ đội làm nhiệm vụ đi.”
[Người ta lơ ông kìa.]
Thanh Phong lại kêu: “Người anh em tân thủ, anh trai treo máy, đại ca treo máy, anh gì ơi có đó không?”
Lúc này người treo máy nghe được tiếng hắn, thoáng quay lại nhìn quanh, dường như là đang tìm xem ai vừa nói chuyện với mình.
Sau đó ánh mắt giao với Thanh Phong, hơi gật đầu, rồi quay người tiếp tục nhìn cây, đi đi lại lại.
Thanh Phong: “… Hả?”
[Gật đầu đó, ông không hiểu hả?]
[Cái này gọi là phong độ cao thủ đó, ông không hiểu hả?]
[Anh giai treo máy này đúng là ghê gớm, max điểm diễn luôn.]
Cũng không lâu lắm, hứng thú của người chơi kia với cây đa già sụt giảm, đi dọc theo đường mòn bắt đầu ngắm nhà cửa.
Thanh Phong: “… Ổng làm cái gì vậy?”
[Chê ông chứ sao.]
[Đi dạo chứ sao.]
Thanh Phong dụ dỗ thất bại còn bị người xem chê bai, đành phải chuyển sự chú ý về việc xếp hàng, kết quả đội ngũ vẫn không nhúc nhích.
Cậu ta im lặng một hồi: “Bớt nóng nảy, thêm kiên nhẫn.”
Cuối cùng tên người chơi trò chuyện với NPC suốt năm phút gây phẫn nộ cho quần chúng bị mấy anh trai nóng tính khiêng ra ngoài, đội ngũ nhận nhiệm vụ đứng tại chỗ nãy giờ mới bắt đầu chuyển động.
Thanh Phong thành công nhận được nhiệm vụ của Hoa Nương, chạy được mấy vòng thì đến yêu cầu [Bắt cá ngoài sông], dưới sự thúc giục của màn đạn bèn kéo đồng đội đi cướp điểm câu.
Vừa tới nơi đã thấy không ít điểm câu bị người chơi khác giành.
“Để anh mang các chú đến một nơi.” Thanh Phong nói: “Chỗ đó tốt, dễ chiếm chỗ, phong cảnh cũng không tệ, có thể vừa câu cá vừa ngắm cảnh, đất vàng có một không hai.”
Ban đầu cậu ta tưởng là không có ai, đến nơi lại thấy gần cái bè tre ở điểm câu đã có hai người, trên bè tre còn có một người đang đứng, tổng cộng ba người.
[Không ai chiếm?]
[Đất vàng có một không hai?]
Thanh Phong đến gần xem mới thấy bóng lưng màu xám trên bè trúc trông quen quen.
[Là người anh em treo máy vừa rồi đây mà?]
[Hay lắm, đi dạo tới tận bên này.]
[Từ từ, hai người đằng sau chuẩn bị cướp chỗ à?]
Thanh Phong hơi đứng lại.
Hai tên kia rõ ràng cùng một đội, còn cầm vũ khí, hiển nhiên là định cướp chỗ.
Mà người anh em treo máy lại hoàn toàn không hề hay biết, cứ đứng đó đưa lưng về phía họ, hình như đang thưởng thức phong cảnh trên mặt hồ.
Thanh Phong vừa định lên tiếng nhắc nhở, đã thấy hai tên kia xông lên, cầm vũ khí lao thẳng tới chào hỏi người đang đứng trên bè trúc.
Giai đoạn tân thủ không có kĩ năng khác, vũ khí chỉ là một thanh đao bình thường, đòn tấn công cũng là đòn cơ bản nhất, nhưng cơ bản mấy vẫn là kĩ năng có thương tổn.
Hai tên đó đã đánh lén còn chơi hai đánh một, vừa đặt chân lên bè trúc đã khiến cái bè đang vững vàng lập tức chòng chành kịch liệt.
“Coi chừng!”
Cậu ta vừa mới mở miệng, lại thấy anh trai treo máy không hề treo máy, linh hoạt tránh đi lưỡi đao, đứng vững ở một đầu khác của bè.
[Vãi?]
[Cao thủ thật luôn?]
[Cái bè hẹp như vậy sao ổng tránh được?]
Mặt nước lay động, trọng lượng thay đổi, một bên bè trúc chìm xuống.
Đám cầm đao đánh lén không quan tâm, tiếp tục tấn công.
“Anh treo máy” lại phản ứng rất nhanh, bước chân khiến bè tre càng thêm chòng chành, khả năng giữ thăng bằng của anh trai này lại có vẻ cực kì xuất sắc, động tác cũng vô cùng nhanh nhẹn.
Mấy tên đánh lén thì rõ là cồng kềnh, cộng thêm biên độ động tác quá lớn, cứ thế mất thăng bằng ngã xuống nước.
Tùm...!
“Anh treo máy” đặt một chân lên trước một chân ra sau, dễ dàng ổn định lại bè trúc, còn cúi đầu nhìn người trong nước.
[Thao tác 666!]
[Tốc độ nhanh quá!]
“Đậu, vậy cũng dừng lại được?” Thanh Phong không khỏi đi lên trước mấy bước, muốn quan sát kĩ hơn, đúng lúc nghe được giọng anh trai treo máy.
Thanh Phong dừng bước, khá bất ngờ.
Giọng anh trai này tương đối trong, không hề trầm, tạo cho người nghe cảm giác hết sức thoải mái.
Đánh lén không thành còn ngã vào trong nước, hai tên giãy giụa ngoi lên, mặt xanh như tàu lá, có vẻ không nghĩ tới chuyện mình sẽ bị người ta cho xuống hồ.
Bọn họ ngẩng lên nhìn người trên bè trúc, thấy người ta không dính một giọt thì không khỏi trào dâng một loại cảm giác xấu hổ, cả giận nói: “Mày chờ đó, tao lên bờ rồi lại tính sổ với mày.”
Người trên bè trúc nghe vậy thì cười hỏi: “Tính sổ? Tính như nào?”
“Lúc lên bè rõ ràng là hai người dùng sức không đúng, chưa giữ được thăng bằng thì cũng đừng múa đao múa kiếm.” Anh trai treo máy thản nhiên vẩy tay: “Hay là muốn tính cái khác? Chẳng lẽ lại muốn tính việc mấy người tài không bằng người ta tự té xuống sông à? Vậy không tốt đâu, truyền ra ê mặt lắm.”
Người chơi ở dưới nước vốn đang tìm chỗ mượn lực trèo lên bờ, nghe xong câu nói ẩn hiện trào phúng này thì càng không nhịn được: “Mày!”
“Muốn lên bờ à?” Anh trai treo máy lại không nhanh không chậm ngồi xổm xuống: “Có cần tôi giúp hai người một tay không?”
Nói tới nói lui lại không hề giơ tay ra.
[Lol cười chết mất!!]
[Tài không bằng người tự ngã xuống sông 2333]
“Đm mày, mày chờ đó.” Hai tên rơi xuống nước mặt mày xám xịt chửi ầm lên, không lên bờ nữa, vươn tay định túm lấy bè tre.
Anh trai treo máy lùi lại hai bước, nhìn xuống bọn họ: “Muốn trèo lên à? Đợi lát nữa tôi nhường chỗ cho hai người.”
Lúc này từ trên bờ vang lên tiếng hô, anh trai treo máy và hai tên dưới nước đồng loạt quay lại.
“Gì đấy, đánh lén thất bại còn thích cãi lí à?” Thanh Phong hoàn hồn bước tới, cất giọng: “Hai đánh một còn tự té xuống sông, mặt vứt về tận nhà rồi còn không biết xấu hổ mắng người ta, khinh người ta là đảng phong cảnh đúng không.”
Thấy có người khác ở đây, sắc mặt hai tên kia càng thêm khó coi, cuối cùng hùng hổ lên bờ bỏ đi.
Trước khi đi còn không quên dọa dẫm, bảo bọn họ chờ đấy.
Thanh Phong vui vẻ nói: “Được, ông đây chờ, ức hϊếp người mới chơi còn thích tỏ vẻ à?”
Nói xong quay sang nhìn anh treo máy: “Người anh em không sao chứ, mấy thằng đó toàn mềm nắn rắn buông ấy mà, đừng khách khí với chúng nó.”
Anh treo máy nghiêng đầu, trong mắt có chút dò xét.
Thanh Phong lại nói: “Lần sau gặp phải loại đó cậu cứ báo cáo với dịch vụ chăm sóc khách hàng ấy, cho mấy thằng đó bị khóa mõm, tạo phúc cho người chơi toàn server.”
Nói rồi còn tiện tay nhấn nút báo cáo.
Sau đó bầu không khí bỗng trở nên lúng túng.
[Cao thủ không để ý tới ông.]
[Mới gặp đã đòi xưng huynh gọi đệ.]
Đồng đội đi cùng Thanh Phong bèn lên tiếng phá vỡ xấu hổ.
“Người anh em, cậu đang quay phong cảnh à?” Đồng đội của Thanh Phong thương lượng: “Có thể cho bọn tôi đứng nhờ một chút được không? Không chiếm nhiều chỗ đâu, bọn tôi làm xong nhiệm vụ là đi.”
Thanh Phong lúng túng gãi đầu, phụ họa: “Đúng đúng đúng, bọn tôi làm nhiệm vụ xong là đi.”
Anh trai treo máy quay đầu, nghiêng người nhường chỗ cho họ, nhưng không đi mà đứng ở bên bờ nhìn.
Thanh Phong: “Cảm ơn người anh em nhé.”
Nhiệm vụ câu cá rất đơn giản, cần câu là NPC cho, đồng đội bèn lên bè trúc bắt đầu câu cá.
Đến gần mới thấy rõ ID của người này — “Momo”, Thanh Phong không nhịn được hỏi: “Cậu mới chơi à?”
Momo: “Ừ, các cậu làm nhiệm vụ à?”
“Nhiệm vụ kì văn ở chỗ cầu gỗ tặng điểm thuộc tính đó, bọn tôi chạy tới đây để câu cá, nhưng muốn câu được Cá Tiểu Linh thì còn phải xem mặt, chắc sẽ mất chút thời gian.” Thanh Phong nói xong lại tìm đề tài: “Cậu là đảng phong cảnh à? Đừng ở đây lãng phí thời gian, bên ngoài còn đẹp hơn nhiều.”
Momo: “Tôi đến đây không phải để ngắm cảnh.”
“…” Thanh Phong: “Thế à. Vừa rồi cậu đứng trên bè trúc thao tác tốt thật đấy, cậu cộng hết điểm vào tốc độ à?”
Momo: “Ừ.”
Thanh Phong: “Sao lại cộng hết vào tốc?”
Momo: “Chạy cho nhanh.”
Thanh Phong: “…”
Momo nghiêng đầu nhìn cậu ta.
[Streamer coi người ta là tân thủ thật đấy à?]
[Anh trai treo máy: Tôi mà còn cần cậu dạy chơi như thế nào nữa à?]
[Cuộc hội thoại chấm dứt tại đây.]
Thanh Phong hơi xấu hổ: “À không, ý tưởng của cậu hay thật đấy, kết bạn không, tôi là Thanh Phong Đến Đây.”
Momo hơi do dự, sau đó nói: “Cậu thêm tôi đi.”
Thanh Phong: “…”
Hắn đành phải nhấn kết bạn, mà thêm xong lại không thấy người ta đồng ý.
Momo: “Còn việc gì nữa à?”
Thanh Phong: “…”
Ông đã đồng ý kết bạn đâu!
[Ông đang quấy rầy anh cao thủ dạo phố đó.]
[Cười chết mất, cậu thêm đi, dù sao tôi cũng không đồng ý.]
[Streamer làm gì vậy!! Anh không xem kênh thế giới à? Thôn Tân Thủ xuất hiện Thỏ Linh Tâm!]
Thanh Phong nhìn thấy mấy chữ Thỏ Linh Tâm thì sững sờ, vội vàng mở kênh khu vực, thấy một đám đang spam.
Thỏ Linh Tâm là thú cưng kì văn cực kì hiếm trong , những loại thú cưng như thế này sẽ có kĩ năng hỗ trợ đặc biệt.
Từ lúc mở máy chủ đến nay là hai tháng, số lần xuất hiện có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nhưng loại thú cưng này mấy lần trước đều xuất hiện ở bản đồ cao cấp, sao tự dưng hôm nay lại hiện ra ở thôn Tân Thủ?
Khoan?! Thỏ Linh Tâm xuất hiện ở thôn Tân Thủ…
Người chơi cấp cao không thể vào thôn Tân Thủ, tức là các đại thần không thể vào đây cướp.
“Đừng câu nữa, mau đi kiếm thỏ. Tạm biệt người anh em, nhớ đồng ý lời mời kết bạn của tôi đấy!!”
Thanh Phong lòng như lửa đốt, không rảnh nghĩ chuyện câu cá nữa, kéo đồng đội chạy mất.
...
Xa xa có vẻ rất náo nhiệt, nhưng quanh hồ lại dần chìm vào yên tĩnh.
Túc Mạc nhìn về hướng hai người kia chạy, sau đó mở bảng hệ thống ra xem, cuối cùng phải hỏi: “Chăm sóc khách hàng, hệ thống bạn bè mở ở đâu?”
Tác giả có lời muốn nói:
Xin hỏi cậu làm thế nào để tránh được vậy?
Túc Mạc: À, buổi sáng tập đánh Thái Cực, luyện được chân.