Túc Mạc nhấp một ngụm nước, tùy ý để Nhạc Nhạc tự kiểm tra huyết áp và các dữ liệu sức khỏe khác của cậu.
Tiếng ồn trong tai và giọng nói của đồng đội đã biến mất hầu như không còn. Cậu bắt đầu cảm thấy tai mình bị ù đi và một cơn đau dữ dội truyền đến từ hai bên thái dương. Cậu cố gắng hết sức để kiểm soát nhịp thở của mình để làm dịu sự chênh lệch hoạt động của cơ thể trong và ngoài thế giới ảo, đặt tay lên nút báo động khẩn cấp cho Nhạc Nhạc, và đợi từng giây từng phút cho cơn đau đớn này qua đi.
Cuối cùng, cơn đau đầu như kim châm rút đi như thủy triều, cậu đưa tay lên lau trán mới phát giác trong khoảng thời gian ngắn này mà bản thân mình đã đổ rất nhiều mồ hôi. Người máy Nhạc Nhạc đã ghi lại dữ liệu cơ thể của Túc Mạc một cách có hệ thống và lấy các gói chũa bệnh ra từ trong tủ.
Khi cảm thấy buồn ngủ trong trò chơi, Túc Mạc lờ mờ cảm giác được có điều gì đó không ổn.
Trò chơi kiểu ba chiều như thế này luôn che chắn nhận thức bên trong và bên ngoài cơ thể. Năm giác quan trong trò chơi sẽ đạt trạng thái lấp đầy tối đa theo cài đặt trò chơi. Trừ khi dữ liệu về cơ thể của cậu có sự thay đổi, còn không thì cảm giác của cậu trong trò chơi sẽ luôn dựa trên hành động và suy nghĩ trong chính trò chơi mà thôi.
Quả thực ngay sau khi cậu thoát ra khỏi trình tải, báo động y tế đã bật lên.
Cậu vốn đã quen với kiểu đau đột ngột này, mỗi tháng xảy ra vài lần, nửa tháng nay, không nghĩ nó sẽ đến lần nữa.
“Không sao.” Túc Mạc đi tới, xem xét số liệu sau khi tổng hợp lại từ Nhạc Nhạc, nội tiết tố thay đổi, huyết áp thấp hơn bình thường… Cậu quét từng cái một, yên lặng chờ cơ thể trở lại bình tĩnh, nhìn thấy màn hình hiện ra icon buồn bã của Nhạc Nhạc, cậu cười hỏi: "Nhạc Nhạc, sao cậu buồn thế?"
Giọng nói điện tử từ Nhạc Nhạc mang theo một chút bất bình: "Cậu chủ không uống thuốc."
“Không sao” Túc Mạc an ủi: “Đây là lần đầu tiên trong tháng này tôi quên, so với tháng trước còn tốt hơn nhiều.”
Khi đi ngủ muộn, cậu sẽ thỉnh thoảng cảm thấy choáng và buồn ngủ, và tần suất đau đầu cũng từ đó tăng lên.
Nhạc Nhạc nói: "Túc Mạc."
Tô Mạt xoa xoa đầu máy cứng rắn lại lạnh băng của Nhạc Nhạc, nghiêm túc đồng ý: "Tôi sẽ đi nghỉ ngơi sớm."
Nhạc Nhạc gật mạnh đầu đồng ý rồi quay đi dọn đống đồ trị liệu lộn xộn trên bàn, "Đừng nói dối tôi nữa."
“Ừm.” Túc Mạc nhìn người máy nhỏ nghiêm túc, nghĩ thầm cũng thật dễ lừa, lại thấy bóng lưng bận rộn của nó, không khỏi nói: “Nhạc Nhạc à, trong trò chơi tôi có nuôi một con thỏ.”
Nhạc Nhạc quay lại khi nghe thấy những lời đó, một "dấu chấm hỏi" nhảy lên trên màn hình điện tử.
Túc Mạc: "Nó không được chăm chỉ như cậu tí nào, và cái bao tử của nó không đáy luôn. Nó ngốn của tôi rất nhiều tiền."
Nhạc Nhạc trả lời, "Nếu thế thì nó chắc chắn là một con thỏ xấu. Đừng có giữ nó nữa."
Túc Mạc mỉm cười khi nghe những lời đó, tầm mắt lại dừng lại ở những bộ phận máy móc lộ ra trên cơ thể Nhạc Nhạc, những dấu vết sửa chữa đã rất cũ.
Nhạc Nhạc là một người máy cũ, khi bố mẹ cậu còn ở thì Nhạc Nhạc là người máy của gia đình, sau này thì cậu chuyển đến đây ở cùng chú, Nhạc Nhạc cũng đi theo, sau khi cải tạo thì thành người máy toàn diện, về sau chỉ đảm nhiệm chăm sóc cho cậu.
Cậu còn nhớ hồi nhỏ Nhạc Nhạc bị hỏng một lần, lúc đó cậu đã khóc lóc tìm người rất nhiều đến sửa chữa, có người lớn đề nghị thay cái mới, có người nói thử quay lại nhà máy để nó thiết lập lại xem ... Tất cả đều nói rằng Nhạc Nhạc đã quá cũ và nên được thay thế bằng một robot hiện đại hơn. Lúc đó cậu không đành lòng, nhìn thấy cậu như vậy một người anh tốt bụng đã giúp cậu tìm được một người thầy giỏi sửa chữa các dòng máy cũ, và Nhạc Nhạc đã quay về bên cậu như vậy.
Sau đó, khi lớn lên, cậu cố tình rèn luyện máy móc, cứ làm đi làm lại những mẫu mã cũ và các bộ phận cũ. Việc bảo trì thường xuyên của Nhạc Nhạc đã trở thành nhiệm vụ của cậu. Cả trí năng hệ thống của nó cũng đã được tự tay cậu thay thế nhiều lần.
“Nhạc Nhạc, cậu có muốn đổi sang cái vỏ ngoài siêu ngầu kia không?” Túc Mạc hỏi: "Cậu cũng có thể véo mặt, muốn làm gì cũng được."
Quản gia tiết kiệm Nhạc Nhạc: "Giá đồ giả da rất đắt. Cậu nên giữ tiền để cưới vợ sau này".
Giờ đây, tất cả các dịch vụ chăm sóc y tế cơ bản của tinh minh đều miễn phí và các bệnh đặc biệt luôn được điều trị y tế miễn phí.
Hơn nữa cậu cũng không thiếu tiền, nếu thắng cuộc thi thì có thể nhận được tiền thưởng cao, tiền trong tài khoản cả đời này cũng không tiêu hết.
Túc Mạc bật cười, cậu đã nghĩ đến việc tìm một viện nghiên cứu chuyên về da giả theo yêu cầu, và mua những bộ phận mới nhất cho Nhạc Nhạc ... Vừa nghĩ, đầu cậu dần trở nên nặng trĩu ...
Khi Nhạc Nhạc quay lại sau khi thu dọn đồ đạc, chủ nhân của ngôi nhà đã ngủ trên ghế sofa.
Nó lắng nghe tiếng thở đều đều của Túc Mạc, đem chăn đắp lên người Túc Mạc, chỉnh bằng lưng dựa của ghế sô pha, điều chỉnh nhiệt độ trong nhà đến mức thích hợp cho giấc ngủ.
Âm thanh điện tử vang lên trong phòng khách yên tĩnh
"Chúc ngủ ngon."