Ngươi đã thấy hối hận về những việc mình đã làm chứ?
Theo ánh nhìn thì ta chỉ thấy được người đang nói đấy là một ông lão có thân hình thô kệch, to lớn nhưng diện mạo cũng thật oai phong, lẫm liệt.
Râu đen huyền từ mang tai xuống cằm, trang phục duy chỉ một màu đen nhưng lại toát ra một quyền lực vô hạn đối với một thủ lĩnh.
Đích thị đó là Diêm Vương, một người cai trị cả địa phủ, nơi đây chứa đựng vô số bể khổ mà người trần gian mang đến và cũng như là hàng ngàn hình phạt từ nhẹ nhàng cho đến khủng khϊếp dành cho họ.
Ta chỉ hối hận rằng không thể bên cạnh nàng ở kiếp trước, kiếp này và cả kiếp sau.
Cho dù ngươi có hỏi ta đến vạn lần ta chỉ hối hận vì đã ở đây.
Cho dù người trước mặt mình là một kẻ tầm thường trong chữ tầm thường nhưng Diêm La Vương vẫn cảm thấy khâm phục trước bản lĩnh, sự kiên nhẫn cũng như là con người của thiếu nữ mang tên Vương Đỉnh Hoa.
Nếu theo như sổ sinh tử đã ghi, số kiếp của người này là vô cùng đáng thương.
Ở hai kiếp trước, vốn mang thân phận là một vị nữ tướng lĩnh tài giỏi và thông minh nhưng lại có mối tình ngang trái với con của Vua.
Vì muốn thăng chức để được gần với người mình yêu, Vương Đỉnh Hoa trước lúc ra trận vẫn giữ thanh âm ngọt ngào.
" Ta vì thiên hạ chín phần nhưng nàng là mười phần
Nhưng Vương Đỉnh Hoa lại không tính việc mình sẽ bại giữa trận, vì mang danh là đánh đâu thắng đó nhưng có lẽ số kiếp của Đỉnh Hoa đã đến thời điểm đấy.
Khi nghe tin người mình yêu tử trận, công chúa điện hạ Lưu Tuyết Khuê như chết lặng giữa cung thành khi đang bồi trà cho cha mình.
Vương Đỉnh Hoa vì chọn ra chiến trận chỉ đổi lấy sự đặc ân của hoàng đế để được bên cạnh người tình, thiên hạ sau cùng được bình an nhưng Lưu Tuyết Khuê đã không nắm giữ được bàn tay của cô gái mình yêu, nàng hận vì không thể đi theo Vương Đỉnh Hoa và nàng sợ khi đến một lúc nào đó ở cái nơi trần gian ràng buộc và đau khổ này phải bị ép gả cho ai khác mà không phải là cái tên Vương Đỉnh Hoa mà nàng yêu.
Kiếp trước.
Vương Đỉnh Hoa đầu thai thành một vị tiểu thư đài cát, mang danh bậc nhất thiên hạ mỹ nhân, vừa tài năng phong nhã vừa ngạo mạn lém lỉnh nhưng đến khi gặp một người làm cho cái tên Vương Đỉnh Hoa bị lép vế đi.
Lưu Tuyết Khuê, một tiểu thư khác thuộc gia tộc hùng dũng nhất vùng được biết đến với trí tuệ vô biên, tâm một đời thanh tịnh nhưng lại bị Vương Đỉnh Hoa ghen tỵ mà làm càn không chút nể nang.
Bị chính cái lạnh lùng của nàng làm cho tức chết, Vương Đỉnh Hoa thề sẽ biến chữ " trong sạch " được so sánh với cuộc đời nàng thành một màu đen mới thật sự thoả mãn.
Nhưng người tính không bằng trời tính, từ kỳ phùng địch thủ lại trở thành uyên ương quyến luyến.
Ngặt một nỗi, gia tộc của Lưu Tuyết Khuê đời đời giữ hai từ Trong Sạch, không chút bụi trần và không chút gì gọi là trái với đạo lý và quy luật tự nhiên.
Cũng được tính là con của nhà Phật nên tình cảm giữa hai thiếu nữ diễn ra trong âm thầm, Vương Đỉnh Hoa từ một kẻ uy thế lại biến mình thành một người say tình và cứ ngỡ như cả đời này mình sẽ không có được ai khác sánh bằng Lưu Tuyết Khuê.
Cho dù là âm thầm, lén lút gặp gỡ người mình yêu và không thể công khai cũng được, Vương Đỉnh Hoa chỉ cần được yêu được nhớ và được bên cạnh nàng là đã thoả mãn.
Nhưng...!Có lẽ ở kiếp nào Vương Đỉnh Hoa vẫn là người hi sinh vì tình yêu, là người luôn phải ra đi trước mặc cho nước mắt của Lưu Tuyết Khuê có khóc như một trận mưa rơi trên gương mặt mình thì Vương Đỉnh Hoa vẫn không thể tỉnh dậy.
Cô bệnh cúm mà chết, cho dù gia thế, tài sản lớn và nhiều như thế nào thì thầy thuốc và đại y, kể cả người tài giỏi nhất cũng không thể chữa khỏi vì Vương Đỉnh Hoa vướng phải căn bệnh của thế kỷ.
Ngươi nói dối.
Ngươi là đồ nói dối, ngươi đã hứa cùng ta ngắm hoa rơi vào mùa xuân, ngắm trăng vào mùa thu và đã hứa bên cạnh ta hết kiếp này mà? Vương Đỉnh Hoa, ngươi chính là một tên nói dối đáng ghét!!
Lưu Tuyết Khuê khóc cạn cả nước mắt, cứ ngỡ trận mưa hôm ấy không thể sánh bằng nàng, tiếng sét vang lên trong đêm cũng không so sánh bằng nỗi lòng của nàng.
Lưu Tuyết Khuê sau cùng vẫn là người ở lại mang bao tâm niệm, bao ký ức và bao đau thương giày xéo tâm can nàng.
Còn Vương Đỉnh Hoa rốt cuộc cũng là một kẻ hèn nhát, trốn tránh và chạy khỏi tình yêu ấy.
Cả đời, cả kiếp hai người vẫn không thể nắm được tay nhau.
Vương Đỉnh Hoa đã làm một trận náo loạn ở chốn âm ti địa phủ khi mà đến lúc đầu thai, cô không chịu uống canh Mạnh Bà mà thay vào đó nhất quyết muốn gặp Diêm La Vương, chúa tể của Địa Ngục.
Với sự ngạo mạn, xúc phạm này nhất định sẽ bị trừng phạt và giam giữ suốt kiếp không thể đầu thai nhưng Diêm Vương lại không làm điều đó, người nhìn thấu được thiếu nữ trước mặt ngoài sự đau thương, khổ lụy trong tình yêu ra lại còn có hận thù, uất ức.
Vì làm loạn ở chốn âm ti mà chậm trễ giờ đầu thai, Vương Đỉnh Hoa vừa buồn bực vừa tiếc nuối nhưng suy nghĩ thì cô cũng không muốn quên chuyện tình của mình, nói đúng hơn là không muốn quên đi Lưu Tuyết Khuê.
Khi nhìn ra phẩm chất của Vương Đỉnh Hoa, Diêm Vương cũng xem vào sổ sinh mệnh nhìn thấy được thân phận của người này vốn dĩ đã thuộc về Thập Điện Diêm La.
Nghĩa là người của âm ti địa ngục nhưng vì chưa trả hết nợ trần nên mới được đưa về trần gian, chính thời điểm Vương Đỉnh Hoa làm loạn, làm chậm trễ giờ đầu thai nên đây chính là lúc Vương Đỉnh Hoa được nhận chức.
Diêm La Vương vốn muốn phong cho người này chức danh Tần Quảng Vương nhưng Vương Đỉnh Hoa nhất quyết không bằng lòng mà từ chối, sau cùng người cũng đành cho cô thời gian và ban công việc tạm thời là người dẫn dắt vong hồn.
Nghĩa là Vương Đỉnh Hoa cần phải phân ra ai là thiện ai là dữ để đưa đến tầng thích hợp và cũng như đưa đi đầu thai hoặc cho về trời.
Đại Vương, ngươi có thể không khi ta muốn xem sổ sinh tử một chút?
Đúng thật là Vương Đỉnh Hoa thật sự rất nhớ người mình yêu, không biết rằng Lưu Tuyết Khuê đã làm gì, ở đâu và ra sao.
Chắc chắn rằng ở phàm trần, người mà cô yêu bây giờ tóc đã bạc trắng, da thịt nhăn nheo, tay chân run rẩy và trí óc quên trước quên sau.
Nghĩ đến đây trong lòng của Vương Đỉnh Hoa hết sức đau lòng, lại càng thôi thúc cô muốn xem sổ sinh tử hơn nữa.
Ngươi làm vậy là nghịch lý, sẽ bị trừng phạt nặng vì đó là thiên cơ.
Diêm Vương âm tiết đều đều vuốt râu nhìn người trước mặt, đúng thật là Vương Đỉnh Hoa nhìn trước nhìn sau gì cũng toát ra vẻ của người cai trị..