Translator: Nguyetmai
Chung Minh nhìn thoáng qua, 11 giờ sáng, miễn cưỡng coi như sắp hết buổi sáng, bấy giờ anh mới chậm rãi gửi test case cho Lương Quân.
"Thằng nhóc này, thế mà gửi thật. Không biết bản test case này tệ hại đến mức nào đây."
Lương Quân vừa kết thúc công việc trong tay, anh ta bèn mở test case Chung Minh gửi ra xem.
Kết quả vừa nhìn xong thì đờ người ra.
"Nhiều thế này?!"
Lương Quân đương nhiên có thể dự đoán được đại khái test case cho một tính năng như vậy sẽ dài chừng bao nhiêu, có bao nhiêu mục, kết quả vừa nhìn vào bản của Chung Minh, lại thấy dài khoảng gấp đôi anh ta dự đoán!
Khi xem kĩ, anh ta thấy tất cả các phần giải thích tính năng đều được liệt kê dù lớn hay nhỏ, hơn nữa trật tự vô cùng rõ ràng; mấu chốt là, đằng sau còn có một phần đề xuất cải tiến tính năng rất dài!
"Ôi móa, cái cậu Tiểu Chung này được à nha!"
Lương Quân thực sự quá đỗi vui mừng. Lúc đầu tưởng đâu Chung Minh sẽ gửi tới một bản test case có trăm nghìn thiếu sót chứ, kết quả bây giờ vừa đọc đã thấy không chỉ không có thiếu sót, mà còn cặn kẽ hơn Lương Quân tự viết nhiều!
"Trên thế giới này thật sự có thiên tài sao? Mẹ nó, mình quả thật mới gặp lần đầu, hôm qua chỉ nói qua một tí, hôm nay đã có thể viết test case đến trình độ này? Kêu cậu làm nhóm trưởng nhóm test cũng quá uổng phí luôn ấy chứ!"
Lương Quân đã bị chinh phục hoàn toàn sau thoáng chốc. Thế rồi anh ta chuyển sang vui mừng, may mà mình nghĩ ra chuyện chia việc cho Chung Minh, bây giờ tiết kiệm được bao nhiêu là công đoạn!
Lương Quân tự mình xem lại test case một lần, hoàn toàn không tìm ra khuyết điểm nào, nếu cứ bắt buộc phải nói có vấn đề gì, thì đó là test case này hơi tỉ mỉ thái quá, bao gồm rất nhiều cải tiến tính năng trong đó, ngay cả những chuyện như một biểu tượng sai lệch vài pixels cũng liệt kê ra...
Nhưng Lương Quân sẽ xóa bỏ những nội dung này hay sao? Đương nhiên là không! Cũng vì có những nội dung thoạt nhìn vô cùng nhỏ bé này, mới có thể nói rõ người test đã tận tình với chức trách như thế nào!
Ý định ban đầu của Lương Quân là để Chung Minh làm đỡ việc cho mình, bây giờ anh ta lại cảm thấy do dự, vì Chung Minh hoàn thành việc này một cách thực sự xuất sắc, khiến Lương Quân đâm xấu hổ!
Anh ta gửi một tin nhắn cho Chung Minh: "Viết tốt lắm đấy! À mà, cậu muốn tự mình đưa bug ra, hay là để tôi đưa? Tôi dạy cậu nhé."
Chung Minh trả lời rất nhanh: "Anh đưa đi, tôi vừa mới chuyển đến, những chuyện kiểu này sẽ không tranh với các anh đâu."
Lương Quân vừa nghe đã thấy rất vui: "Được, vậy hôm nào mời cậu ăn cơm nhé!"
Thực ra việc nêu ra bug có thể phản ánh lượng công việc, ví dụ như người test A đưa ra năm trăm bug, trong đó hơn bốn trăm bug đã được sửa, người test B đưa ra ba trăm bug, trong đó hơn hai trăm bug đã được sửa, vừa nhìn đã biết người test A làm việc nhiều hơn, hơn nữa đến lúc đánh giá hiệu suất thành tích, người test A sẽ có thêm tiền thưởng tương ứng.
Thái độ của Chung Minh thực sự rất rõ ràng, anh không đi nêu những bug này ra, bởi vì vốn dĩ chức vụ của anh không thuộc nhóm test, tiền lương do bên phía Lưu Vũ Tân phát cho anh, đương nhiên những bug này cũng không đổi được tiền thưởng. Hơn nữa, Chung Minh không có ý định làm quản lý test gì cả, những thành tích này không có ý nghĩa gì với anh.
Sau khi hoàn thành công việc được giao, Chung Minh tiếp tục uống cà phê và lên mạng, rất nhàn nhã.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Lương Quân mang một túi hoa quả, và hai cốc trà sữa đến: "Nào nào nào, ăn chút hoa quả đi."
Chung Minh hơi sửng sốt: "Ơ?"
Lương Quân đặt hoa quả và trà sữa lên bàn: "Cậu giúp tôi nhiều việc như vậy, chỉ là chút ít hoa quả, cứ ăn thoải mái đi."
Nói xong còn bóc vỏ một quả quýt đưa cho Chung Minh.
Chung Minh thấy hơi ngại: "Đang giờ làm việc mà..."
Lương Quân bèn nói: "Hầy, giờ làm việc thì sao chứ, cứ ăn thoải mái đi."
Chung Minh cũng không khách sáo nữa, xem ra Lương Quân này tuy có hơi chây ì và tính toán, nhưng cũng còn có chút lương tâm.
Cầm trà sữa lên uống mấy ngụm, cũng không tệ lắm, một cốc trà sữa này dù sao cũng phải hơn hai mươi tệ, bình thường bản thân Chung Minh cũng tiếc rẻ không dám mua.
Mua trà sữa, mua hoa quả, Lương Quân bèn yên tâm thoải mái dùng danh nghĩa của mình để giao nộp những bug này ra.
Tính năng quan trọng nhất cứ thế được test xong, công việc của Lương Quân thoáng chốc đã giảm bớt hơn một nửa, cả người đều thoải mái.
Nhìn hàng loạt hàng loạt các bug hiện ra trên màn hình tool test, Lương Quân cảm thấy cực kì thỏa mãn, giống như người nông dân trông thấy hoa quả được mùa chín mọng.
...
Hai ngày nay công việc của Hùng Khải tương đối nhẹ nhàng. Tuy lần này tính năng của anh ta vẫn do lão Trịnh phụ trách, nhưng không biết vì sao, tâm trạng của lão Trịnh hai ngày nay cũng không tệ lắm, hai người thế mà lại không cãi nhau mấy.
"Kỳ lạ, cảm giác sau khi Chung Minh đi, cuộc sống trôi qua càng lúc càng thêm thoải mái? Là ảo giác của mình hay sao?"
Hùng Khải vui vẻ uống nước trà, có vẻ rất thích chí.
"À, đúng rồi, để xem thử tool test sao rồi, có bug gì cần sửa không."
Hùng Khải ngẫm nghĩ, hai ngày này áng chừng đã có kết quả test rồi, anh ta cần theo sát các loại bug trong giai đoạn sau đó.
Kết quả vừa nhìn vào tool test xong, Hùng Khải đã trợn tròn mắt lên.
"Con mẹ nó, sao lại nhiều bug như vậy!!"
Hùng Khải cũng thấy kinh hãi, suýt nữa tưởng mình nhìn nhầm, từng chuỗi từng chuỗi bug này là ý gì đây, bản thảo thiết kế mình viết có nhiều thiếu sót như vậy sao?!
Khi nhìn kĩ, Hùng Khải càng trợn tròn mắt hơn.
"Đây là cái gì với cái gì chứ! Sao mấy thứ như biểu tượng sai lệch ba pixels cũng có thể nhìn ra được vậy! Hơn nữa... Sao lại có nhiều đề xuất cải tiến thế này chứ!"
Hùng Khải nhìn đống bug này mà liên tục vò đầu, này là muốn gϊếŧ tôi à!
Nhìn thấy đống đề xuất cải tiến này, Hùng Khải trực tiếp lần lượt bấm vào "Giải quyết", lựa chọn lý do "Thiết kế là như vậy", sau đó gửi trả lại hết.
Phàm là đề xuất cải tiến của nhóm test thì không cần thay đổi!
Thật ra không phải những đề xuất cải tiến này không đúng hay không tốt, cái chính là do Hùng Khải lười thôi, nhiều cải tiến như vậy, đến lúc đó phải nói với lão Trịnh như thế nào? Lão Trịnh sửa bug đã mặt nặng mày nhẹ rồi, giờ mình kêu anh ta sửa theo đề xuất của nhóm test nữa, thì chẳng phải tự làm khổ mình sao?
Vì thế Hùng Khải đã thực hiện hành vi chống đối trong vô thức, gửi trả tất cả những đề xuất cải tiến.
"Đúng là rảnh rỗi không có chuyện gì làm, hôm nay nhóm test bị sao vậy, nhàn cư vi bất thiện à?" Hùng Khải tiếp tục đi xử lý các bug khác, dù sao những gì cần giao cho lập trình giải quyết thì cứ giao cho lão Trịnh, cần giao cho thiết kế giải quyết thì tự mình đi giải quyết.
...
Bên phía nhóm test.
Chung Minh uống xong trà sữa, vừa bóc vỏ quýt vừa ngủ gà ngủ gật.
Lúc này, Lương Quân gửi một tin nhắn tới.
"Móa nó! Đưa ra nhiều ý kiến sửa đổi như vậy, kết quả tổ thiết kế còn chẳng thèm xem đã trực tiếp gửi trả lại!"
Chung Minh trả lời: "Hả? Ai vậy, Hùng Khải à?"
Lương Quân: "Đúng vậy, trước cậu cũng đi ra từ tổ thiết kế phải không? Tính cách tên Hùng Khải này cặn bã như thế đấy, những ý kiến nhóm test đưa ra cho anh ta, anh ta đều chưa từng tiếp thu! Đồ cặn bã!"
Chung Minh buồn cười, loại người như Hùng Khải sao có thể tự tìm phiền toái cho mình được? Anh ta chỉ muốn có cơ hội thể hiện trước mặt lãnh đạo. Việc sửa những đề xuất cải tiến này vừa vất vả lại không được mọi người cảm ơn, sao anh ta lại tự giày vò mình cơ chứ.
Hùng Khải rất ảo tưởng, anh ta cảm thấy gửi trả hết tất cả ý kiến sửa đổi về là xong chuyện, nhưng những thứ Chung Minh tốn bao nhiêu công sức mới viết ra được, sao có thể cứ thế bỏ đi chứ.
Chung Minh trả lời: "Anh gửi một bản bug này cho Lưu Vũ Tân, Lưu Vũ Tân nhất định sẽ bắt anh ta sửa."
Lương Quân sửng sốt: "Thật sao? Thế cũng được hả?"
Chung Minh: "Sao mà không được? Anh cứ thử xem."
Lương Quân vừa nghĩ thì thấy chưa biết chừng đây cũng là một cách. Bug do người test đưa ra và bug được khắc phục chính thức đều được tính vào hiệu suất thành tích, ảnh hưởng tới tiền thưởng tháng đó, một bug bị trả về hay được công nhận, sửa chữa, nó sẽ được tính là hai loại kết quả khác nhau đối với người test đó.
"Ý kiến này hay đấy, vậy tôi sẽ gửi cho Lưu Vũ Tân một bản. Nhưng mà... Lưu Vũ Tân thực sự sẽ để ý đến những thứ này sao?" Lương Quân hơi nghi ngờ.
Chung Minh: "Chắc chắn là có."