Thời Đại Game Quật Khởi

Chương 56: Mua sắm cuối tuần

Translator: Nguyetmai

Chủ động nghỉ việc, không nói đến tiền bồi thường gấp ba lần tiền lương, quan trọng nhất là Chung Minh cũng không tìm được công ty nào tốt. Anh là sinh viên vừa tốt nghiệp, làm việc ở Công ty Giải trí Tương tác Quang Dực mới hơn một tháng đã nghỉ việc, đi phỏng vấn công ty khác, CV kiểu này chắc chắn sẽ bị bới móc khuyết điểm.

Chung Minh cũng có thể giải thích mình là người chỉ đạo phát triển tính năng chiến trường Tinh Hải, cũng có thể nói là bị gạt bỏ nên mới đi, nhưng người phỏng vấn công ty tiếp theo chưa chắc sẽ tin tưởng những lời này. Một sinh viên mới ra trường lại được giao nhiệm vụ chỉ đạo phát triển tính năng quan trọng? Sau đó chống đối lãnh đạo bị loại trừ? Người ta thật sự chưa chắc đã tin, nói không chừng còn có thể coi Chung Minh là một tên lừa gạt.

Hoặc có thể, người phỏng vấn công ty tiếp theo sẽ gọi điện thoại cho Lưu Vũ Tân hỏi thăm tình hình, rằng có một nhân viên tên Chung Minh ở chỗ các anh đến bên tôi xin việc, anh ta là người như thế nào?

Sau đó Lưu Vũ Tân bôi nhọ anh một trận, đến lúc đó người phỏng vấn của công ty tiếp theo sẽ tin một quản lý hay tin một sinh viên vừa tốt nghiệp không có kinh nghiệm gì?

Cho nên, nhảy việc bây giờ không phải là một lựa chọn hay ho gì với Chung Minh, chi bằng thích ứng trong mọi tình cảnh, huống hồ anh cũng không phải là người dễ dàng chịu thua như vậy. Anh vẫn chờ để xem trò cười của Lưu Vũ Tân mà, đi rồi thì sao xem được nữa.

...

Cuối tuần, sau khi tiền lương và tiền thưởng về tài khoản, việc đầu tiên Chung Minh làm là hoàn trả toàn bộ số tiền mua bàn phím gấp trên tài khoản trả góp Hỏi đáp chân thật.

Tổng cộng mười nghìn, sau khi trả xong, lại để riêng tiền thuê nhà ba tháng, chi tiêu hằng ngày như tiền điện nước, còn lại hơn ba nghìn, cộng thêm khoản thu nhập thụ động không lớn lắm từ "Pacific Rim", bây giờ Chung Minh coi như thoát nghèo.

Khương Uyển Na vốn đang lo lắng Chung Minh ít nhiều sẽ hơi buồn bực, cuối tuần còn rủ anh đi xem phim điện ảnh, có điều thấy tâm trạng của Chung Minh rất tốt, dường như hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của chuyện này nên cũng yên lòng.

Xem phim xong đi ra khỏi rạp chiếu phim, đã sắp năm giờ chiều.

"Buổi tối ăn gì nhỉ?" Khương Uyển Na nhìn đồng hồ đeo tay. Trưa nay bọn họ đến thẳng rạp chiếu phim gặp nhau, bữa trưa chỉ ăn qua loa, bụng bắt đầu hơi cồn cào từ lâu rồi.

Chung Minh nói: "Tôi cũng không rành khoản ăn uống lắm, chị muốn ăn gì?"

Khương Uyển Na cũng có chút buồn rầu, suy nghĩ một lát nói: "Hay là ăn nhà hàng thịt nướng lần trước đi, quanh đây cũng không có món gì tôi đặc biệt muốn ăn."

"Thịt nướng? Muốn ăn thịt thì tự mua tự làm là được, hà tất cứ đi nhà hàng mãi, quá đắt." Chung Minh nói.

Khương Uyển Na sửng sốt: "Nhưng nhà hàng làm ăn ngon mà."

"Tôi thật sự không cảm thấy vậy."

Chung Minh nhìn quanh, thấy gần đó có một siêu thị lớn: "Như vậy đi, chị theo tôi đi mua chút đồ ăn. Nơi chị ở có phòng bếp không?"

Khương Uyển Na gật đầu: "Có, nhưng không có dụng cụ làm bếp, bình thường tôi... cũng không có nhiều thời gian nấu ăn."

"Vậy là được rồi, để tôi nấu cho chị ăn, cảm phiền mượn dùng phòng bếp của chị một chút."

Chung Minh đưa Khương Uyển Na đi tới siêu thị lớn gần đó.

Chung Minh có biết đôi chút về nấu ăn, không thể nói là giỏi, nhưng anh cảm thấy hẳn sẽ được tính là ngon với khẩu vị của thế giới này.

Bạn xem ngành dịch vụ ăn uống của thế giới này đi, nhà hàng kiểu gì thế không biết, nhà hàng thịt nướng cũng được xem là cao cấp, ôi viễn cảnh này!

Cũng hết cách rồi, bởi vì thế giới này trong quá khứ đã xuất hiện sự gián đoạn, các ngành dịch vụ ăn uống trước kia đều rất phát triển, công thức nấu ăn cũng có rất nhiều, nhưng trải qua chiến tranh kéo dài, nền kinh tế bị hủy hoại, không chết đói đã tốt lắm rồi, nào còn tâm trạng hưởng thụ món ngon.

Nghề đầu bếp đang dần xuất hiện trở lại một lần nữa sau cuộc chiến, những công thức nấu ăn tải lên mạng đều bị trí tuệ nhân tạo xóa cùng với nhiều tài liệu khác, một số món ăn thịnh hành bây giờ đa số đều nhờ truyền miệng mới giữ lại được, thậm chí khi những người khác nhau làm thì liều lượng gia vị cũng có khác biệt.

Quan trọng hơn chính là khoa học kỹ thuật của thế giới này phát triển, nhịp sống của mọi người nhanh hơn, đa số người trẻ tuổi không nấu ăn, chỉ dùng các loại thức ăn nhanh đối phó cho xong chuyện, chỉ có ngày nghỉ lễ hoặc lúc tụ họp mới ra hàng quán ăn một bữa ngon.

"Nguyên liệu nấu ăn đều ở tầng một dưới đất, bên này." Tuy Khương Uyển Na chưa từng mua nguyên liệu nấu ăn, nhưng cô đã tới siêu thị này, vẫn biết rõ cách sắp đặt hàng hóa của siêu thị.

Trong thế giới này, xe đẩy của siêu thị đều lơ lửng, lúc đẩy đi hầu như không có trọng lượng, hơn nữa khi ném hàng trên kệ vào xe đẩy thì sẽ tự động tính giá tiền, khi ra ngoài tự động trừ phí trên đồng hồ là được, không cần xếp hàng ở quầy thu ngân.

Chung Minh đẩy xe đẩy, bắt đầu nhìn những nguyên liệu nấu ăn của thế giới này.

Vô cùng thê thảm.

Rất nhiều loại rau xanh thường gặp đều không có, có lẽ đã tuyệt chủng trong chiến tranh rồi? Hoặc là vì mọi người đều không ăn nên cứ để mặc chúng mọc hoang dại?

Những loại rau củ thường gặp đều là những loại dễ trồng, ví dụ như các loại khoai tây, khoai lang, trong thời gian chiến tranh, những thứ này đều là lương thực chủ yếu của loài người, bây giờ đương nhiên cũng chiếm vị trí quan trọng trong thực đơn.

Các chủng loại thịt cũng ít, hơn nữa đều rất đắt, một cân sườn non cũng phải hai ba trăm đồng, hơn nữa người mua không nhiều.

Có cả cá, hơn nữa đều là loại đã làm sạch, ngay cả nội tạng và mang cá đều đã loại bỏ sạch, đây là kết quả sau khi xử lý trên dây chuyền, không cần sự giúp đỡ của một chủ sạp nhiệt tình nào cả, nhưng người mua càng ít hơn.

Chung Minh tùy ý chọn vài nguyên liệu sở trường của mình, sau đó đi siêu thị mua một bộ dụng cụ làm bếp, bao gồm các loại nồi chảo, không phải loại hảo hạng, dù sao trình độ khoa học kỹ thuật của thế giới này cao, giá của những chế phẩm bằng sắt cũng rẻ.

Sau đó lại mua một can dầu lớn.

Khương Uyển Na nhìn can dầu, cảm giác đau đầu: "Cái đó, có phải nên mua ít dầu chút không? Một can lớn như thế, sang năm cũng không ăn hết..."

Chung Minh nhìn giá cả: "Không sao, tuy khá đắt nhưng vẫn ở trong phạm vi có thể chấp nhận. Hơn nữa có món ăn sẽ rất tốn dầu."

Khương Uyển Na hơi khó hiểu: "Có món ăn rất tốn dầu sao? Sao tôi không biết..."

Có điều dù sao cũng là Chung Minh nấu ăn, cô ấy chẳng có gì để nói.

Nguyên liệu nấu ăn nhanh chóng được chọn xong.

Dù sao chỉ có hai người ăn, Chung Minh cũng không mua nhiều nguyên liệu nấu ăn lắm, nặng nhất trong số đồ vừa mua là những dụng cụ làm bếp và can dầu.

Sau khi ra cửa, Chung Minh quẹt đồng hồ ở máy cảm ứng bên cạnh, hoàn thành việc tự động trừ phí.

Chung Minh xách dụng cụ làm bếp và dầu ăn, Khương Uyển Na xách những nguyên liệu nấu ăn khác, đi về nơi ở của Khương Uyển Na.

"Tôi vẫn cảm thấy có chút lãng phí, những dụng cụ làm bếp và nguyên liệu nấu ăn này một tháng chẳng dùng được mấy lần..." Khương Uyển Na rất lo âu.

Chung Minh cười cười: "Không sao, về sau dịp cuối tuần có thể thường xuyên nấu ăn hơn."

Khu Vị Lai Thành mà Khương Uyển Na ở cách nơi này không xa, đi bộ năm phút đã đến.

Hai người đi thang máy lên tầng mười, Khương Uyển Na quẹt vân tay lên khóa cửa: "Nào, mời vào. Trong nhà hơi lộn xộn, cậu đừng cười tôi."

Chung Minh đặt tất cả đồ đạc xuống, sau đó nhìn bốn phía.

Đây là lần đầu tiên Chung Minh tới nhà của Khương Uyển Na, không thể không nói, cảm giác đầu tiên chính là rộng.

Nơi ở của Chung Minh là nhà ở xã hội của chính phủ liên hiệp phát triển, diện tích chật hẹp, cũng không có thứ xa xỉ như phòng bếp, tuy nói Chung Minh có khả năng thích nghi khá mạnh, căn phòng cũng không đến mức bí bức đến mức hít thở không thông, nhưng hẹp chính là hẹp, ở thời gian dài vẫn sẽ khó chịu.

Nơi ở của Khương Uyển Na có một phòng ngủ, diện tích khoảng hơn năm mươi mét vuông, hơn nữa có phòng bếp, tuy không tính là lớn nhưng vẫn lớn hơn nhiều so với nơi ở của Chung Minh.

Khương Uyển Na nói nhà mình lộn xộn, có điều Chung Minh thấy đâu có lộn xộn, thế này là cực kì ngay ngắn ngăn nắp rồi chị gái ạ.

"Nghỉ một lát trước đi, lúc này mới hơn năm giờ, không vội nấu ăn." Khương Uyển Na rót ly nước đưa cho Chung Minh.

Chung Minh uống một hớp: "Không sao, nấu ăn trước đi, có vài món khá mất thời gian, cơm nước xong rồi nghỉ ngơi."