Thời Đại Game Quật Khởi

Chương 50: Viên thuốc nói thật!

Translator: Nguyetmai

Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày Chung Minh chỉ viết viết tài liệu thiết kế, kết hợp với việc chạy một số điều chỉnh để cải tiến tính năng, tan làm thì về nhà vẽ tranh đồ họa, cực kì thong thả.

Sau khi "Pacific Rim" được đăng tải, nhờ sự truyền bá của rất nhiều danh sách bài hát, số lượt tải về liên tục tăng lên rất nhanh, cho dù mỗi người chỉ mất một tệ, nhưng tính ra chỉ trong vài ngày ngắn ngủi Chung Minh đã có một khoản thu tầm hai, ba nghìn tệ rồi.

Đương nhiên, đâu dễ "hot" nhanh như vậy, tuy bản nhạc này có khả năng bùng nổ, nhưng con đường vẫn rất hẹp.

Trong kiếp trước của Chung Minh, "Pacific Rim" đã "hot" lên như thế nào? Tác giả là Hans F. Zimmer đó! Bản thân nhà soạn nhạc vốn là bậc thầy cỡ bự trong nghề rồi, bản nhạc này lại là nhạc nền dành cho những phân đoạn cao trào của một bộ phim bom tấn, kết hợp tất cả các yếu tố đó, đương nhiên bản nhạc sẽ "hot" lên nhanh chóng.

Nhưng hiện tại bản thân Chung Minh không có danh tiếng gì, cùng lắm chỉ là mấy nghìn người theo dõi trên Weibo và Hỏi đáp chân thật như vậy thôi, còn đều không phải fan cứng, cũng không có cách nào ăn theo một bộ phim điện ảnh hay game nổi tiếng, chỉ dựa vào sự truyền bá tự nhiên của người yêu âm nhạc bình thường và danh sách bài hát, thì chắc chắn không thể lan truyền với tốc độ nhanh. Cho dù bản thân bản nhạc cực kì đặc sắc, thì cũng cần có thời gian và thời cơ.

Có điều Chung Minh cũng không nóng vội, danh tiếng có thể tích lũy từng bước một, đừng nói đến những nhạc sĩ, họa sĩ được phong thần ngoài kia, cho dù là họa sĩ nổi tiếng trên mạng Weibo như Hỏa Văn Chương, cũng phải dùng rất nhiều tác phẩm mới đổi lại được danh tiếng. Khi bạn có một đống tác phẩm trình độ rất cao rồi, danh tiếng mới có thể thật sự đến với bạn.

...

Hôm nay về đến nhà, Chung Minh lại bận rộn hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng hoàn thành xong bức tranh gấu trúc.

Sau khi vẽ xong trước hết anh đặt một cái tên: "Người gấu".

Ban đầu chỉ muốn vẽ một bức tranh kết hợp với bài thơ đã đăng trước đó, nhưng rồi đột nhiên Chung Minh muốn hoàn thành một tác phẩm đồng nhân*, quả thực anh đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết cho bức tranh này.

(*) Tác phẩm đồng nhân: xuất phát từ chữ doujin trong tiếng Nhật, chỉ những sáng tác không nhằm mục đích thương mại của cá nhân hoặc tổ chức về cùng một nhân vật đã có sẵn.

Non nước theo phong cách Hoa Hạ, tùng bách biếc xanh, trên núi mây khói vờn quanh, mặt nước sóng biếc dập dìu, người gấu đội nón lá, trên người mặc bộ đồ Hoa Hạ truyền thống, nhàn nhã thổi sáo giữa rừng trúc, trên cây gậy trúc bên cạnh có treo một hồ lô rượu. Cả bức tranh kết hợp hài hòa rất nhiều phong cách truyền thống của Hoa Hạ, mang thần thái của tranh sơn thủy, nhưng độ hoàn chỉnh lại rất cao, các chi tiết rất phong phú, thậm chí trực tiếp mang ra làm poster quảng cáo game cũng hoàn toàn không có vấn đề gì.

Sau khi tự mình xem lại một lượt, Chung Minh cảm thấy rất thỏa mãn.

Xem ra tay nghề của mình vẫn chưa thụt lùi!

Ngày thường chịu khó vẽ tranh, các ngón tay được mềm dẻo, thì kỹ năng vẽ mới không bị thui chột.

Một bức tranh như vậy, lại kết hợp thêm bài thơ Người gấu lúc trước nữa, quả thực là tuyệt hảo!

Thời điểm bức tranh mới được hoàn thành, lại có một chuỗi ánh sáng rọi lên chiếc đồng hồ, Chung Minh mở ứng dụng thần bí ra nhìn thử, quả nhiên vừa được thêm điểm tích lũy!

Nhưng điều lần này không được đến 70 điểm, chỉ có 30 mà thôi.

Chung Minh bất lực: "Ý gì đây, tác phẩm đồng nhân nên cho điểm thấp à?"

Nghĩ kĩ lại thì thực sự có thể là vì nguyên nhân này, hình tượng người gấu dù sao cũng không phải do anh ta sáng tác, trong tranh từ non nước, phong cảnh, hình dạng người gấu, quần áo v.v.., thực ra đều có một chút yếu tố tham khảo, vì thế tuy tranh có độ chặt chẽ rất cao, thời gian vẽ ra cũng rất dài, nhưng số điểm tăng lên lại không nhiều như "Chiến sĩ của đoàn quân kháng chiến".

"Được thôi, cũng hợp lý mà."

Chung Minh đâu thể nào lý luận với cái ứng dụng thần bí này được, chỉ có thể chấp nhận mà thôi.

Có điều, 30 điểm này cộng thêm số điểm liên tục tăng lên nhờ đăng tải "Pacific Rim" lên mạng lúc trước, đã đủ để anh ta rút thăm thêm một lần nữa.

Chung Minh mở ứng dụng thần bí ra, rút thăm!

"Cho tôi thêm một quả âm nhạc nữa đi!" Chung Minh âm thầm cầu khẩn.

Hiệu ứng đặc trưng xẹt qua, lần này xuất hiện một viên thuốc hình con nhộng bé xíu, màu đỏ trắng, thoạt nhìn chẳng khác mấy với viên thuốc trị cúm.

[Thuốc viên nói thật]

[Sau khi tách ra thì hòa tan trong nước, không màu không vị, sau khi sử dụng, rất dễ rơi vào trạng thái tức giận, trong trạng thái tức giận rất dễ nói ra suy nghĩ thật sự trong lòng, hơn nữa sẽ không để lại bất kỳ chứng cứ nào.]

Chung Minh: "???"

50 điểm tích lũy, chỉ rút ra được một thứ như trò đùa thế này sao??

Chung Minh ngơ hết cả người, tác dụng của thứ này thì khác gì Truth serum*? Hơn nữa tác dụng còn kém hơn!

(*) Truth serum: dung dịch nói thật là tên tục của các loại thuốc khống chế thần kinh khiến người uống phải cung cấp các thông tin mà họ không muốn.

Nói chung, nuốt cái thứ này xong, cả người sẽ trở nên rất dễ tức giận, hơn nữa trong trạng thái tức giận rất dễ nói ra sự thật.

Nhưng... thứ này dùng làm gì chứ, quăng m* đi cho rồi!

Chung Minh thật sự cạn lời, thứ này chắc chắn không thể để mình nuốt, làm vậy không phải là tự tìm phiền phức cho bản thân sao. Suýt nữa Chung Minh muốn vứt nó đi, nhưng nghĩ đến 50 điểm tích lũy khó kiếm biết bao, thôi cứ giữ lại đi.

Những vật phẩm vô dụng này có thể cất trong ứng dụng thần bí, không phải mang theo người lích ca lích kích, điều này thật ra cũng được lắm.

Chung Minh đăng bức tranh "Người gấu" kèm theo bài thơ kia lên Weibo của mình, sau đó ngồi yên chờ nhận điểm.

Trong thời đại bùng nổ thông tin, sự chú ý của người hâm mộ chính là một loại vốn, có vốn rồi sau này làm gì cũng thuận tiện, vì thế bây giờ Chung Minh phải không ngừng tích lũy người hâm mộ, bắt đầu từ từng bức tranh, từng bản nhạc.

Bận rộn xong, Chung Minh đứng dậy đánh răng rửa mặt, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát, anh cần ngủ một giấc thật ngon.

Đúng lúc này, chiếc đồng hồ reo vang.

Chung Minh nhìn qua, số điện thoại này anh chưa từng thấy, nhưng hệ thống đã xác nhận là số điện thoại phòng làm việc của một công ty âm nhạc.

Trong thế giới này, kỹ thuật viễn thông rất phát triển, số điện thoại của một số công ty lớn giống như tài khoản V* trên trang Weibo vậy, được phép trực tiếp thông qua mạng lưới xác minh để hiển thị ngay tên công ty cho người nhận, điều này khiến nó khác biệt hẳn với rất nhiều cuộc điện thoại quảng cáo làm phiền, đề phòng khả năng người nhận từ chối không nghe.

(*) Tài khoản V: tài khoản đã được xác nhận chính thức.

Chung Minh nhận cuộc gọi: "A lô?"

Đầu dây bên kia tỏ ra rất khách sáo: "Chào anh, có phải là anh Chung Minh, tác giả của "Pacific Rim" không ạ?"

Chung Minh: "Đúng rồi, là tôi."

Người kia nói: "Rất vui được biết anh Chung Minh. Là thế này, vừa rồi chắc anh cũng đã nhìn thấy qua số điện thoại, chúng tôi là công ty âm nhạc hàng đầu trong nước, lần này gọi điện chủ yếu là muốn hỏi, anh có ý định bán bản quyền "Pacific Rim" hay không?"

Chung Minh vừa nghe đã muốn cúp luôn: "Thật ngại quá, không có ý định."

Người kia vội vàng nói: "Anh đừng vội cúp máy, về phương diện này công ty chúng tôi vẫn luôn rất hào phóng, nếu anh muốn bán, chúng tôi có thể đưa ra giá là bốn trăm nghìn tệ, anh suy nghĩ trước đi rồi trả lời tôi."

Chung Minh: "Quá ít."

Đối phương sửng sốt: "Quá ít? Hình như anh không hiểu rõ lắm về mảng này thì phải? Tôi cảm thấy anh không có lý do gì để từ chối báo giá này, đây là giá được đưa ra sau khi chúng tôi tiến hành đánh giá tổng hợp, vì thấy bản nhạc quả thực có độ hoàn chỉnh rất cao, nên mới đưa ra mức giá đó..."

"Quá ít, hơn nữa bản thân tôi cũng không muốn bán, vì thế cảm ơn nhé." Chung Minh cúp luôn điện thoại.

Theo lý mà nói, Chung Minh bây giờ rất nghèo, đối với anh, bốn trăm nghìn này là một khoản tiền rất lớn.

Nhưng Chung Minh biết rất rõ giá trị thực sự của bản nhạc này, đây là tác phẩm kinh điển của Hans F. Zimmer! Trong kiếp trước của Chung Minh, giá mua nhạc từ nhạc sĩ hàng đầu trong nước là xấp xỉ một triệu, còn nhà soạn nhạc đỉnh cao như Hans F. Zimmer báo giá đều từ bốn triệu đô la trở lên, thậm chí chưa bao gồm thu nhập sau thuế.

Kể cả tại thế giới này, cũng có rất nhiều nhà soạn nhạc lớn báo giá hơn một triệu, điều này rất bình thường.

Vì sao công ty âm nhạc này chỉ chịu chi cho Chung Minh bốn trăm nghìn, còn là sau khi đánh giá đầy đủ mới đồng ý bỏ ra số tiền này? Rất đơn giản, bởi vì Chung Minh còn chẳng được tính là một người mới, không có chút danh tiếng nào!

Cũng không thể nói là công ty âm nhạc chơi xấu, bọn họ hy vọng dùng ít tiền nhất để nhận được nhiều bản quyền âm nhạc nhất, điều này không có gì đáng trách, nhưng đối với Chung Minh mà nói, bây giờ anh không có tiền thôi, không đồng nghĩa với việc anh phải đi bán rẻ tác phẩm của một bậc thầy.

Nói cách khác, Chung Minh căn bản không muốn bán, anh hy vọng qua tay mình, các bức tranh hay bản nhạc này đều có thể phát huy tác dụng lớn hơn nữa, đây mới là lời cảm ơn thành kính nhất với các bậc thầy.

Cái được hay mất về lợi ích nhất thời, căn bản không nằm trong phạm vi suy nghĩ của Chung Minh.