Thời Đại Game Quật Khởi

Chương 2: Chức vụ mong muốn: Nhân viên phát triển ý tưởng game

Translator: Nguyetmai

Trước khi chuyển kiếp, Chung Minh là một họa sĩ xuất sắc, anh cũng hay được mọi người gọi là "đại thần thế giới ảo", từng đảm nhiệm vai trò Chỉ đạo mỹ thuật trong dự án nòng cốt của một công ty game xuyên quốc gia hàng đầu, anh ngày càng nổi tiếng, sau đó cùng bạn bè đối tác thành lập một công ty game.

Trong giai đoạn lập nghiệp, Chung Minh dựa vào phong cách đồ họa đặc biệt mà lôi kéo được rất nhiều sự quan tâm cho game, cũng phát huy vai trò thiết yếu của mình. Nhưng không ngờ, sau khi game ra mắt lại bùng nổ vang dội, đối tác vẫn luôn tín nhiệm lẫn nhau đứng trước mức lợi nhuận kếch xù lại đột nhiên trở mặt, đẩy Chung Minh ra.

Càng gay go hơn nữa, đúng là trên đời chuyện gì cũng có thể xảy ra, trong một lần kiểm tra sức khoẻ thông thường, Chung Minh đột nhiên bị phát hiện đã mắc ung thư, hơn nữa tất cả các loại trị liệu đều thất bại, mới chưa tới ba mươi tuổi đã bệnh liệt giường, bác sĩ nói chỉ sống được không đến ba tháng nữa.

Chung Minh không cam tâm, anh còn rất trẻ, nhưng lại bất đắc dĩ phải rời xa thế giới này!

Cho nên anh vẫn không ngừng giãy giụa, cố gắng, cho dù nằm trên giường bệnh cũng vẫn tiếp tục làm việc. Nhưng tất cả đều chỉ phí công, thần chết vẫn cứ vô tình lấy đi tính mạng của anh.

Chỉ là Chung Minh có nằm mơ cũng không ngờ được, mình lại không chết mà nhập hồn vào cơ thể của chính mình trong thế giới song song, từ đó sống lại!

Chung Minh vẫn sở hữu kỹ thuật vẽ của kiếp trước, nhưng anh không muốn tiếp tục làm một họa sĩ bình thường nữa, anh hy vọng sẽ tự tay sáng lập một đế chế giải trí tương tác khổng lồ, trở thành ông trùm trong lĩnh vực văn hóa.

Bởi vì với một họa sĩ tạo hình, cho dù có lấy thân phận đối tác làm ăn để bước vào ngành game, cũng rất khó nắm trong tay đầy đủ quyền hành đối với toàn bộ game, bi kịch của kiếp trước rất có thể sẽ xảy ra lần nữa.

Cho nên, nhất định phải tự làm nhà thiết kế, tự làm người sáng lập, tự mình tạo ra một công ty game thuộc về chính mình!

Nhưng, trước tiên cần phải bắt đầu từ một mục tiêu nhỏ đã.

Trình độ khoa học kỹ thuật ở thế giới này tuy cao, nhưng cho dù là sản xuất game hay là quay phim vẫn không thể chỉ dựa vào một người mà hoàn thành được.

Thậm chí ở thế giới này, tài nguyên của cả thế giới đều bị các công ty lớn nắm giữ, vùng đất sinh tồn cho một game độc lập vô cùng ít ỏi, muốn hoàn thành mục tiêu to lớn của mình thì không có con đường tắt, chỉ có thể bước từng bước một, leo lên một cách vững chắc.

Mà mục tiêu nhỏ đầu tiên của Chung Minh chính là hoàn thành bức tranh này, sau đó vượt qua vòng phỏng vấn, chính thức bước vào ngành này.

Kiếp trước Chung Minh chẳng bao giờ sử dụng loại bảng vẽ tay và bút cảm ứng, có điều chỉ cần làm quen một lát là thích ứng được thôi.

Từ sau khi trải qua khủng hoảng máy móc công nghệ cao, tuy con người vẫn rất dè chừng khi nhắc tới những từ ngữ và khái niệm liên quan tới "trí tuệ nhân tạo", nhưng cũng không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn, huỷ bỏ tất cả khoa học kỹ thuật, trở lại thời kỳ đồ đá.

Con người quả thực đã lập ra những hạn chế với khoa học kỹ thuật (ví dụ như với công nghệ trí tuệ nhân tạo), nhưng một số công nghệ có tác dụng thiết thực cho cuộc sống của con người thì vẫn nhanh chóng phát triển.

Ví dụ như, tấm bảng vẽ mà Chung Minh đang cầm có khác biệt rất lớn với thứ kiếp trước anh đã dùng.

Tấm bảng vẽ này có thể gấp lại được, sau khi mở ra có thể lớn bằng bảng vẽ tranh sơn dầu, hơn nữa hiển thị màu sắc và chi tiết cũng vô cùng xuất sắc, còn tốt hơn nhiều tấm bảng vẽ tốt nhất của Chung Minh kiếp trước.

Đương nhiên, đây vẫn chưa phải tấm bảng vẽ tốt nhất của thế giới này, có điều cũng được coi là tốt lắm rồi, dù sao đây cũng là cần câu cơm, không xuề xòa được.

Kỹ năng vẽ của Chung Minh vốn thuộc hàng đỉnh cao, tuy đã đổi sang thiết bị mới, nhưng chỉ cần làm quen một chút là có thể thao tác một cách dễ dàng.

Anh còn cố ý xem qua các bức tranh nổi tiếng trong thế giới này lưu trong bảng vẽ, theo anh thấy trình độ cũng rất bình thường.

Dù sao nghệ thuật trong thế giới này đã đứt đoạn và lùi lại vài thập niên vì chiến tranh rồi.

Rất nhiều bức tranh của các nhà nghệ thuật trước chiến tranh chỉ mới là bản chất lượng thấp cũng đã có thể bán được giá cao, bởi vì trình độ nghệ thuật trước chiến tranh cao hơn bây giờ nhiều.

Chỉ có điều, rất nhiều tác phẩm đến cả bản chất lượng thấp cũng không còn.

"Phù, hoàn thành rồi."

Sau một giờ, Chung Minh buông bút cảm ứng xuống, nhìn bức tranh đồ họa đã hoàn thành trên tấm bảng vẽ.

Bức tranh này bấy giờ thực ra đã hoàn thành đại khái rồi, chỉ là phần mấu chốt nhất, bóng dáng của nhân vật kia cần Chung Minh bổ sung cho hoàn thiện, nên cũng không tốn quá nhiều thời gian.

Huống chi, trước nay Chung Minh luôn nổi tiếng vì vẽ "nhanh". Họa sĩ thông thường cần ba ngày mới có thể đưa ra được một bản thiết kế, Chung Minh chỉ cần nửa ngày là được.

Kiếp trước Chung Minh có thể coi như một thiên tài trong lĩnh vực hội họa, chưa bao giờ gặp phải bất kỳ thất bại nào, có điều cũng chính vì vậy nên bây giờ anh cho rằng làm một họa sĩ bậc thầy đã không còn tính khiêu chiến gì nữa, cũng không còn hấp dẫn nữa.

Anh đã đặt ra cho mình một mục tiêu to lớn hơn nữa!

Lại nhìn vào bức tranh này, ý cảnh đã hoàn toàn thay đổi.

Trước đại quân máy móc giăng ngập trời kia, một con người kiên cường mà cô độc trông có vẻ nhỏ bé và không đủ sức để làm bất cứ chuyện gì, chỉ e một giây sau sẽ bị dòng lũ sắt thép kia nghiền nát một cách vô tình; nhưng trong tay người đó đang nắm chặt cây súng, bóng lưng kia toát lên vẻ kiên định không thể diễn tả bằng lời.

Anh hùng can đảm, chết không hối hận.

Dường như bóng lưng kia có một sức hút rất đặc biệt, tuy không có màu sắc hoa lệ hay tư thế đặc biệt gì nhưng vẫn vô cùng lôi cuốn ánh mắt của người xem.

Chung Minh suy nghĩ một lát, đặt tên cho bức tranh này là: "Chiến sĩ của đoàn quân kháng chiến".

Bức tranh này đột nhiên tràn đầy sức sống như vừa được thổi hồn, bối cảnh tuyệt vọng vốn dĩ khiến người ta hồi hộp khó thở giờ lại hoàn toàn xoay chuyển vì bóng lưng này, trở thành tinh thần quả cảm không hề sợ hãi và đầy khí thế anh hùng chưa từng có từ trước đến nay!

...

Giây phút hoàn thành cái tên cho bức tranh đồ họa này, trên tranh đột nhiên xuất hiện vài tia sáng chớp lóe, bay vào chiếc đồng hồ ở tay trái của Chung Minh!

Chung Minh chợt sửng sốt, còn tưởng rằng mình hoa mắt.

Chiếc đồng hồ anh đeo là loại hình cơ bản trong thế giới này, thực ra cũng chính là điện thoại di động của kiếp trước.

Chỉ có điều đồng hồ sử dụng kỹ thuật hình ảnh ba chiều, đồng nghĩa với việc đã phá bỏ giới hạn của màn hình di động.

Nhưng Chung Minh biết rất rõ, những tia sáng giao thoa chớp lóe vừa rồi hoàn toàn không phải là tính năng của đồng hồ hay tấm bảng vẽ!

Anh vội vàng mở đồng hồ lên, chiếc đồng hồ lập tức chiếu ra hình ảnh ba chiều trước mặt anh, bên trên xếp một dãy các biểu tượng lập thể, đó là những ứng dụng thường gặp.

Nhưng ở góc của hình ảnh ba chiều kia lại có thêm một ứng dụng mới không có tên, chỉ có một biểu tượng trò chơi thoạt nhìn rất đơn sơ, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

Chung Minh ấn vào, một cửa sổ bật ra.

Cửa sổ vô cùng đơn giản, chỉ có một dãy số và một nút ấn [Rút thăm].

Những tia sáng kia vẫn tiếp tục bay lượn, sau đó rơi trên dãy số kia, số "0" ban đầu biến thành "70", mà nút [Rút thăm] lại chuyển thành trạng thái có thể sử dụng.

"Ý gì đây? 70 điểm tích lũy này là do mình hoàn thành bức tranh này ư?"

Chung Minh thử ấn vào nút [Rút thăm], con số từ "70" biến thành "20", sau đó một hiệu ứng vô cùng cùi bắp lóe lên, trên hình ảnh ba chiều của đồng hồ xuất hiện một biểu tượng mới.

[Máy tìm kiếm vạn năng]

[Số lần sử dụng (1/1)]

[Sau khi sử dụng có thể tìm kiếm bất kỳ tin tức gì mình muốn trong ý thức, đồng thời sẽ hiện ra trước mắt, thời gian duy trì sau khi sử dụng 15 phút.]

Chung Minh chợt sửng sốt, anh tập trung nhớ lại một lát, khoa học kỹ thuật của thế giới này tuy phát triển, nhưng không có thứ đồ này!

Cũng tức là... Là một người chuyển kiếp, đây chính là bàn tay vàng* của mình ư?

(*) Bàn tay vàng: thường sử dụng trong các tiểu thuyết, ý chỉ sức mạnh hoặc kỹ năng phi thường do tác giả cố ý đặt cho nhân vật.

"Ha, chỉ có đám cặn bã mới dùng bàn tay vàng, mình sẽ dùng đến cái thứ này chắc?"

Chung Minh căn bản không để trong lòng, cứ để cho máy tìm kiếm vạn năng này hít bụi luôn trong đồng hồ đi.

Không phải Chung Minh khoa trương chứ kiếp trước anh không có bất kỳ bàn tay vàng nào mà còn có thể hô mưa gọi gió trong giới mỹ thuật, bây giờ đến một thế giới song song nơi trình độ văn hóa nghệ thuật đã bị đứt đoạn, lùi lại mấy thập niên liền, thì càng không cần tới bàn tay vàng!

Chung Minh rất có lòng tin, mặc dù vị trí anh phỏng vấn không phải là họa sĩ mà là nhân viên phát triển ý tưởng game, nhưng như thế thì cũng dễ như trở bàn tay thôi!

Chung Minh đính kèm CV của mình và tác phẩm "Chiến sĩ của đoàn quân kháng chiến" vào mail rồi gửi tới hòm thư tuyển dụng của Công ty Giải trí Tương tác Quang Dực mà anh định phỏng vấn, sau đó ngồi đợi thông báo phỏng vấn.

Thế giới song song có ý thức bảo vệ bản quyền vô cùng cao, Công ty Giải trí Tương tác Quang Dực là công ty lớn, không thể có chuyện lấy cắp tác phẩm của Chung Minh được.

Có điều trước khi gửi CV đi, Chung Minh đã thay đổi một vài thứ nho nhỏ, trong mục "Chức vụ mong muốn", anh chuyển từ "Họa sĩ tạo hình" thành "Nhân viên phát triển ý tưởng game".