Xuyên Thành Người Qua Đường Trong Thế Giới Thịt Văn

Quyển 1: Boss vai ác yêu tôi - Chương 17

Tối hôm nay, Hứa Trân Trân vẫn đang say sưa xem phim truyền hình, còn Phó Bạch thì bận rộn trong bếp, mọi thứ đều thật bình đạm và ấm áp như vậy: Lạ thật, 26 tuổi mà chưa từng có bạn trai, một bà cô xử nữ suốt ngày chỉ biết chơi game xem phim và cậu thiếu niên trầm tĩnh với khí chất sạch sẽ chênh lệch rất nhiều tuổi, nhưng họ lại có thể hòa hợp với nhau một cách kỳ lạ, giống như sự hòa quyện giữa trà và sữa, không có mâu thuẫn, trong bạn có tôi, trong tôi có bạn, ở cạnh nhau ấp ủ một hương vị êm dịu.

Khi ăn cơm, Phó Truy đặt món quà được đóng gói đẹp mắt lên trên bàn còn bưng tới một chiếc bánh kem nhỏ chỉ có một ngọn nến.

"Chúc mừng sinh nhật."

Phó Bạch rất vui vẻ, tuy rằng khóe miệng hắn chỉ thoáng treo một nụ cười nhẹ, nhưng những người quen biết hắn đều có thể thấy được hắn đang rất vui vẻ. Nhưng trên đời này người hiểu được hắn chỉ còn có một mình Hứa Trân Trân.

"Bên trong là cái gì?"

Hứa Trân Trân là một người thô tục, có thể nhận được quà, cô rất vui.

Cô mở gói quà ra, phát hiện bên trong là một chiếc túi hàng hiệu, cô nhớ rằng chiếc túi hàng hiệu này có giá hơn một vạn nhân dân tệ.

Trong mắt hiện lên một tia sáng, cô nâng cái túi nhỏ trong tay giống như đùa giỡn mà lắc lắc: "Thật sao?"

“Đồ giả.” Phó Bạch trợn mắt nhìn cô: “Tiền làm thêm của tôi sao có thể thật sự mua nổi? Tôi chỉ có thể mua cho chị đồ giả mà thôi. Dù sao chị cũng dùng quen đồ giả rồi.”

“Dừng!” Hứa Trân Trân còn trừng mắt to hơn cả Phó Bạch, nhưng cô ngay lập tức cầm túi xách lên, nhảy đến chiếc gương to xoay tới xoay lui ngắm nghía.

Phó Bạch nhìn Hứa Trân Trân đang đứng trước gương to tạo dáng, cảm thấy người phụ nữ hư vinh và thô tục trước mặt mình thực sự rất đẹp, thích muốn chết dáng vẻ này của cô, khiến hắn có loại ảo giác có thể ôm cô thật chặt.

"Tại sao chỉ có một ngọn nến? Còn có chiếc bánh kem này cũng quá nhỏ rồi?"

Hứa Trân Trân làm đẹp đủ rồi, lúc trở về bàn ăn lại bắt đầu không thích cái này, oán giận cái kia. Nhưng Phó Bạch lại cực kỳ vui vẻ khi nghe những lời lải nhải ấy của cô. Hắn biết cô trông như thế nào trước mặt người ngoài: hoàn hảo, không chê vào đâu được lại khoác thêm chiếc áo giáp cách xa người khác cả ngàn dặm, chỉ có trước mặt hắn mới có thể sống động hoạt bát như vậy: ngu ngốc, tham lam, lười biếng, hắn yêu tất cả...

Hứa Trân Trân không biết rằng bản thân vì duy trì tính cách nhân vật, lúc ra cửa có thói quen mặc đồ nguyên chủ đã khiến Phó Bạch hiểu lầm, nhưng cô có biết cũng sẽ không để ý, bởi vì cô không có tâm.

"Cô Hứa xinh đẹp không phải mãi mãi chỉ có một tuổi thôi sao? Một ngọn nến là đủ rồi đúng không? Còn bánh ngọt thì không được ăn quá nhiều. Lần trước mua một cái bánh lớn, kết quả đồ ăn tôi làm chị không ăn được mấy miếng.”

Nhìn Tiểu Phó Bạch ở phía đối diện oán giận giống như cô vợ nhỏ chịu ủy khuất, Hứa Trân Trân cảm thấy có phải cô thật sự nuôi sai lệch rồi hay không, nếu lúc đó cậu không muốn gϊếŧ cô thì phải làm sao?

Nhưng điều đó không quan trọng, nói đến kỹ năng chọc giận người khác, cô có một bụng.