“Thánh Thần Tế Điện, còn là loại màu xám lịch sự trang nhã, giá bao nhiêu?” Phó Bạch mở chuyển phát nhanh, lấy ra chiếc túi màu xám nhạt bên trong, chỉ cần nhìn thoáng qua hắn đã biết chính xác nhãn hiệu của chiếc túi, thậm chí còn chuẩn xác nói ra cụ thể loại nào, cũng không biết hắn học được những kiến
thức vô bổ này ở đâu."Ừm... hình như khoảng ba trăm."
"Sản phẩm chính hãng thì có nên thêm hai số không ở phía sau không?"
"Tôi nghèo đến mức không đủ tiền mua hàng hiệu sao? Tôi có đủ tiền để mua rất nhiều móng heo..."
Nghĩ đến móng heo, Hứa Trân Trân xoay người trên ghế sô pha đứng lên, hai con mắt sáng rực nói với Phó Bạch: "Ngày mai là ngày nghỉ, cậu có thể làm món chân giò hầm ngày đó, mùi vị thật sự siêu ngon!"
Phó Bạch nhìn ánh mắt ngập tràn ánh sáng kia, cũng hơi mỉm cười lấp lánh nhìn chị của hắn: Chị của hắn, cô ấy thật sự vừa ham ăn vừa lười biếng, hư vinh lại còn keo kiệt, nhưng cô ấy lại tràn trề sức sống như vậy, ấm áp, ấm áp đến mức trái tim cũng sắp tan chảy...
Chị của hắn...
Lần đầu tiên hắn có ý tưởng này, năm đó, hắn mới mười hai tuổi.
Thời gian chảy như nước, chậm rãi nhưng lại một cái chớp mắt đã trôi qua.
Phó Bạch mười lăm tuổi, được nhận vào trường trung học trọng điểm tốt nhất thành phố.
Nhưng vào kỳ nghỉ hè năm nhất, lại xảy ra một chuyện.
Hôm đó đã rất muộn mà Phó Bạch còn chưa có trở về, Hứa Trân Trân tìm trên bản đồ hệ thống, dựa theo bảng chỉ dẫn ở trên đó, tìm được hắn ở trong một tòa nhà bỏ hoang.
Hắn bị người ta trói, ném trên mặt đất đầy bụi bặm, có năm sáu tên côn đồ đang đứng xung quanh vừa nhìn đã biết bọn họ là người không tốt lành gì.
Họ đang ép hỏi hắn chuyện gì đó, cô yên lặng không một tiếng động giống như ma quỷ, ẩn mình ở trong bóng tối, dựng tai nghe. Sau khi nghe được sơ sơ thì có một tên hét lớn muốn chém đứt ngón tay của Phó Bạch, cô mới lấy điện thoại di động ra, điều khiển từ xa cô vừa mới đặt ở nơi khuất trên tầng một, phát ra âm thanh của một chiếc xe cảnh sát đang tiến đến.
Tầng trên quả nhiên trở nên vô cùng hoảng loạn, bước chân lộn xộn, Hứa Trân Trân cũng nghe thấy một tiếng kêu rên và tiếng đàn ông hung ác quát khẽ: "Đưa cậu ta cùng đi!!"
Hứa Trân Trân trốn trong bóng tối ở lối đi lên cầu thang, đợi mấy người đó xuống lầu, thấy đám người đó đang kéo Phó Bạch, người đã bị đánh bất tỉnh xuống dưới, cô không chút do dự bước ra chỗ sáng của ánh đèn. Không đợi ai lên tiếng quát hỏi, Hứa Trân Trân đã vụt qua như một bóng ma, gần như ngay lập tức hạ gục đám người đó.
Hứa Trân Trân đưa tay chạm vào mũi miệng của Phó Bạch đang ngất xỉu trên mặt đất, để chắc chắn rằng thuốc trong tay có thể khiến hắn hôn mê đủ lâu.
Sau đó tiến hành tra hỏi với tên côn đồ mà cô cố tình không đánh gục.
Sau một loạt những lời thú nhận trước thủ đoạn bức cung đặc sắc của Hứa Trân Trân, cô đã biết sơ về ngọn nguồn của tất cả chuyện này: Người rất có thiên phú về hóa học như Phó Bạch đã tiến hành nghiên cứu chế tạo ra thuốc gây ảo giác, liên hệ với đám côn đồ này, bán cho bọn chúng.
Nhưng những tên côn đồ đã nếm trái ngọt nên muốn qua mặt Phó Bạch, trực tiếp tìm nguồn cung cấp, muốn mua số lượng lớn với giá rẻ. Họ ép hỏi Phó Bạch, bắt hắn thành thật
nói ra nhà máy ngầm mới thành lập đã sản xuất loại hàng hóa này. Nhưng Phó Bạch, người ra đứng chế tạo chúng, trong lúc nhất thời tìm ra chứng cứ giả, vì vậy mới xuất hiện cảnh vừa rồi hắn suýt chút nữa bị chặt đứt ngón tay.
Hứa Trân Trân thở dài, tên nhóc này kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì?