Khoảng một tháng sau, tính cách “cô ấy” trong bệnh nhân đột nhiên biến mất, kể từ khi bắt đầu điều trị bằng thuốc. Xét về thời gian, tôi không nghĩ đó là do tác dụng của thuốc.
Việc như này rất hiếm xảy ra, vì vậy tôi muốn gặp bệnh nhân lần nữa. Dù tôi đã nhấn mạnh nhiều lần tôi chưa từng gặp anh ta, nhưng tôi vẫn ngồi trước mặt bệnh nhân - cho dù đó không phải cùng một người.
Sau nhiều lần tiếp xúc với anh ta, tôi phát hiện anh ta là một người rất thông minh. Lý trí, lạnh lùng, những điểm này bổ sung cho “cô ấy” đã mất tích. Còn nữa, anh ta biết rất rõ bản thân là người đa nhân cách.
Vấn đề trước mắt của tôi là, nếu “cô ấy” thật sự không còn nữa thì dễ, vì kẻ phạm tội là người đàn ông này, anh ta cần chịu hình phạt của pháp luật. Nếu “cô ấy” vẫn còn, bất cứ hình phạt nào cũng sẽ áp dụng cho cả hai người - tôi muốn nói là hai nhân cách, như vậy không được hợp lý lắm. Theo logic của tôi, về mặt tình cảm, nếu bắt buộc dùng luật pháp... việc này cũng không dễ nói lắm, đa số các quốc gia chưa hề đề cập đến vấn đề này. Nói chung việc tôi cần làm là xác định sự thống nhất của anh ta, như vậy sẽ đơn giản hơn để định tội, chứ không phải thật sự đi tìm “cô ấy”.
Anh: “Chúng ta gặp nhau lần thứ năm rồi nhỉ?”
Tôi đếm lại: “Đúng, lần thứ năm rồi.”
Anh: “Anh còn muốn xác định mấy lần nữa?”
Tôi: “Ừm... Có lẽ là hai ba lần?”
Anh: “Lâu vậy...”
Tôi: “Anh muốn nhanh bị pháp luật xử phạt?”
Anh: “Đúng.”
Tôi: “Vì sao?”
Anh ta cười: “Vì tôi nhận thức được tội lỗi của bản thân không thể cứu vãn, tôi thật sự đau khổ và mong sớm bị trừng phạt để thoát khỏi nỗi khổ này. Lý do vậy được không?”
Tôi không cười, lạnh lùng nhìn anh ta.
Anh: “Đừng nghiêm túc vậy chứ. Lẽ nào anh hy vọng tôi giả vờ bị thần kinh để thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật?”
Tôi: “Nếu thần kinh, anh có thể không bị pháp luật xử phạt, anh có thể lợi dụng các bác sĩ, y tá tâm lý đã tận tâm tận lực với anh. Nhưng dù anh được sống tiếp, vẫn sẽ có một ngày anh không thoát khỏi sự trừng phạt của lương tâm.”
Anh: “Sao các người phải giả làm thánh nhân vậy? Sao không nhân cơ hội này gϊếŧ tôi đi? Nói tôi vẫn bình thường, là kẻ gϊếŧ người bệnh hoạn điên cuồng táng tận lương tâm không phải xong rồi sao?”
Tôi: “Chúng tôi không phải thánh nhân, nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hết bổn phận chứ không quyết định bằng cảm tính.”
Anh ta im lặng.
Một lúc sau, anh ta ngẩng đầu lên nhìn tôi: “Tôi gϊếŧ cô ấy rồi.”
Tôi vẫn lạnh lùng nhìn anh ta, nhưng trong lòng phẫn nộ mãnh liệt.
Anh ta cũng đang nhìn tôi.
Mấy phút sau, tôi đã bình tĩnh lại. Tôi phát hiện ra có một vấn đế: Vì sao anh ta lại muốn bị pháp luật xử phạt sớm? Anh ta chắc cũng nhận thức được kết cục hành vi tội ác của mình là tử hình, vậy vì sao anh ta lại mong được chết?
Tôi: “Nói đi, động cơ của anh là gì ?”
Anh ta nhếch miệng cười: “Anh đúng là thông minh, bị anh nhìn ra rồi.”
Tôi vốn chẳng thông minh như anh ta nói, nhưng chút phân tích logic này thì tôi có.
Nếu anh ta không gϊếŧ cô ấy, họ sẽ cùng dùng chung một cơ thể hình thành đa nhân cách. Bệnh đặc thù như đa nhân cách chắc chắn sẽ là nhân tố quan trọng khi cân nhắc hình phạt cuối cùng, rất có thể quyết định đó sẽ có lợi cho anh ta. Giờ anh ta lại gϊếŧ cô ấy, nghĩa là nhân cách đã được thống nhất, anh ta có thể độc lập điều khiển cơ thể. Nhưng nếu vậy sẽ không có lợi cho anh ta, vì sao anh ta lại làm thế? Vì muốn chết ư? Đúng là đi ngược lại lẽ thường. Việc này cũng hoang đường như khi một người hết tạo phản lại đánh trận rồi may mắn đoạt được thiên hạ nhưng không phải để làm hoàng đế mà để huỷ diệt tận gốc quốc gia. Theo kinh nghiệm cá nhân tôi, nếu không nhìn ra động cơ nghĩa là đang có một động cơ còn lớn hơn ẩn giấu sâu bên trong. Đây chính là điếu tôi nghi hoặc nhất.
Tôi: “Nói tôi biết động cơ của anh.”
Anh ta chăm chú nhìn tôi một lúc, thở dài: “Nếu tôi nói, anh có giúp tôi được chết không?”
Tôi: “Tôi không dám bảo đảm với anh, dù đó là điều cả anh và tôi đều mong muốn, tôi cũng không thể làm vậy.”
Anh ta nghiêm túc nhìn tôi, không còn cười cợt: “Anh có biết vì sao tôi thích kể cho cô ấy nghe câu chuyện Ba chú heo con không?”
Tôi: “Nguyên nhân ở đó sao?”
Anh ta không trả lời trực tiếp câu hỏi của tôi: “Những điều tôi sắp kể với anh đều là sự thật. Anh có thể cảm thấy ly kỳ, nhưng tôi nghĩ anh sẽ tin, vì vậy tôi quyết định kể cho anh biết. Nhưng trước khi tôi kể, anh có thể tắt ghi âm không?”
Tôi: “Xin lỗi tôi bắt buộc phải bật, lý do anh cũng biết đó.”
Anh ta lại thở dài: “Thôi được... tôi sẽ kể hết với anh.”
Tôi cầm bút lên, chuẩn bị ghi chép những điểm quan trọng.
Anh: “Có lẽ anh chỉ nhìn thấy tôi và cô ấy, nhưng tôi muốn anh biết, chúng tôi từng có ba người. Anh ấy đã chết trước đó rồi, không phải do tôi gϊếŧ.”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta.
Anh ta liếʍ liếʍ môi tiếp tục nói: “Tôi sẽ kể cho anh nghe phiên bản chân thực của câu chuyện Ba chú heo con nhé. Ba chú heo con sống trong một toà cung điện rất to, cuộc sống thời gian đầu rất hạnh phúc, mỗi chú heo đều làm các công việc theo sở trường. Một ngày kia, có hai chú heo phát hiện một quái vật đáng sợ đang đến, hai chú heo cùng đánh nhau với quái vật, nhưng quái vật quá mạnh, một chú heo đã chết. Trước khi chết, chú nói với người anh em cùng chiến đấu, hy vọng chú heo còn sống có thể đánh bại quái vật, bảo vệ chú heo bé nhất. Lúc này chú heo bé nhất vẫn không biết đến sự tồn tại của quái vật. Thế là sau cuộc chiến, chú heo còn sống sót lợi dụng kết cấu phức tạp của lâu đài đuổi vòng quanh với quái vật, đồng thời bảo vệ chú heo bé nhất, thậm chí vẫn che giấu sự tồn tại của quái vật, cứ như vậy một thời gian dài. Nhưng, chú quá yếu, không thể đánh thắng được quái vật. Trong khi đó quái vật mỗi ngày một mạnh lên, chú heo không thể làm bất cứ việc gì khác ngoài giải quyết quái vật. Đến một ngày, quái vật chiếm cứ được căn phòng quan trọng nhất trong cung điện, tuy sau đó vẫn bị dẫn ra ngoài, nhưng căn phòng quan trọng đã tổn hại nghiêm trọng. Cung điện bị tổn hại, sự thật không thể che giấu được nữa. Nhưng chú heo bé nhất vẫn rất ngây thơ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra và tin vào lời nói dối của chú heo kia là cung điện cần sửa chữa, sẽ không có vấn đề gì. Chú vẫn đang cố gắng bảo vệ chú heo bé nhất, vẫn thường tranh thủ thời gian rất ngắn để đến thăm, an ủi chú heo bé nhất, không muốn chú heo bé nhất biết chân tướng tàn khốc... Nhưng đây không phải bộ phim kết thúc có hậu... Cuối cùng quái vật đã phát hiện ra chú heo bé nhất và gϊếŧ chết chú heo bé nhất... Chú heo cuối cùng, cũng là chú heo duy nhất thề sẽ trả thù bằng bất cứ giá nào, chú quyết định thiêu huỷ cung điện, chết cùng quái vật... Đây chính là câu chuyện thật sự của Ba chú heo con.”
Anh ta bình tĩnh nhìn tôi, nhưng trong mắt chất chứa những giọt nước mắt.
Tôi ngồi đó, hoàn toàn quên mất việc ghi chép, chỉ lắng nghe.
Anh: “Đó chính là động cơ của tôi.”
Tôi cố gắng kéo tư duy trở lại với lý trí: “Nhưng em gái anh... cô ấy không hề nhắc đến việc có hai người anh trai...”
Anh: “Khi anh ấy chết, cô ấy còn rất nhỏ, chưa phân biệt được chúng tôi, hơn nữa chúng tôi rất giống nhau....”
Tôi: “Ồ... điều này không hợp lý, chẳng có lý do gì lại phân tách một nhân cách rất giống mình.”
Anh: “Anh ấy cô đơn, bố anh ấy mất do say rượu, đây chẳng phải việc vẻ vang gì, những người xung quanh đều không cảm thông với anh ấy, ngược lại còn cười cợt anh ấy, vì vậy anh ấy tạo ra tôi. Anh ấy thề rằng sau này sẽ đối xử tốt với con cái, nhưng anh ấy không đợi được đến ngày đó, vì vậy cô bé ngây thơ kia mới xuất hiện sau tôi.”
Tôi: “Quái vật anh nói làm sao vào được? Tôi không hiểu, kiểu...kiểu... xâm nhập nhân cách? Không giải thích được.”
Anh: “Không biết, có những việc mãi mãi cũng chẳng có lời giải... có thể đây là một ác mộng?”
Thật ra người hoang mang chính là tôi, tôi không biết nên nói gì lúc này.
Anh: “Tôi hiểu chuyện này nghe rất buồn cười, bản thân làm bạn với bản thân, bản thân yêu thương chiều chuông bản thân. Nhưng nếu anh là tôi, anh sẽ không cảm thấy buồn cười.”
Tôi cảm thấy miệng khô khốc, họng không phát ra tiếng: “Ừm...nếu... anh có thể cho con quái vật đó... trở thành một nhân cách xuất hiện bên ngoài, có lẽ chúng tôi có cách điều trị...” Tôi biết những lời tôi nói không có gì chắc chắn.
Anh ta mỉm cười nhìn tôi: “Đó là một dã thú tàn nhẫn và tôi chỉ chọn báo thù.”
Tôi: “Tất cả đều là thật sao?”
Anh: “Rất hoang đường đúng không? Nhưng tôi lại cảm thấy bi ai?”
Tôi gần như đã có ý định an ủi anh ta một cách hoang tưởng: “Nếu là thật, tôi nghĩ chúng tôi có thể có cách.”
Tôi biết những lời này thật vô vị, nhưng tôi thật sự không biết nói gì.
Không lâu sau, khi tôi đang vắt kiệt não, cân nhắc xem nên viết những chuyện này ra như thế nào, tôi được tin anh ta đã tự sát.
Theo những người có mặt ở hiện trường kể lại, anh ta không hề có dấu hiệu báo trước, chỉ đột nhiên đập đầu liên tục vào tường, cho đến khi máu tươi chảy lênh láng và ngã vật ra đất.
Anh ta đã dùng cách của mình để chứng minh với tôi, anh ta không hề nói dối, cho dù anh ta có thật sự điên hay không.
Sau câu chuyện này, có một câu hỏi thường xuyên quấy nhiễu tôi: Giới hạn của thực tế nằm ở đâu? Liệu có giới hạn nào phù hợp với tất cả mọi người? Lấy gì để đo lường đây?
Tôi vẫn luôn nhớ câu cuối cùng anh ta nói, được lưu trong máy ghi âm của tôi: “Thật sự muốn được nhìn thấy lại trời xanh.”