Theo kết quả giám định pháp y, toàn bộ xương của nạn nhân đã được lấy đi bằng một phương pháp không xác định, trên cơ thể không có bất kì vết thương ngoài nào.
Trong thời gian đó có rất nhiều giả thuyết khác nhau, có tin đồn hồn ma của cô Bạc bị mắc kẹt và lang thang ở phố đi bộ, hơn nữa càng ngày càng có nhiều người khẳng định đã nhìn thấy cô Bạc đứng bên lề phố đi bộ sau nửa đêm.
Phố đi bộ nhộn nhịp nhất thành phố Cửu An từ đó không còn ai lui tới, thậm chí còn trở thành nơi ma quái trong miệng của người dân, để tránh tai nạn, toàn bộ phố đi bộ đã bị phong tỏa và bỏ hoang cho đến nay.
Chưa nói đến những chuyện khác, nhưng cái chết của bảo vệ rất kỳ lạ, không có vết thương ngoài da nhưng xương bị rút ra, cách làm giống hệt cặp vợ chồng bác sĩ lúc nãy.
Khi nữ bác sĩ nổi điên, cô ta thốt ra vài âm thanh không rõ ràng, có thể nghe loáng thoáng hai từ “cô Bạc”. Chẳng lẽ oan hồn của cô ấy vẫn chưa rời đi, vẫn lảng vảng trong thẩm mỹ viện?
Úc Ngạn lắc đầu, đến gần bàn máy tính, cúi người nằm sấp trên mặt bàn, mở ngăn kéo dưới bàn ra, lục lọi đồ lặt vặt xem có thứ gì dùng được không, ngăn kéo đầy bụi và đồ cũ, chỉ có một chùm chìa khóa có biển số thang máy màu xanh sáng lấp lánh.
Mặc kệ, cất đi.
“Trâm cài ngực đá quý, rất đẹp mắt.” Ngay khi Úc Ngạn đang tập trung lục lọi đồ đạc, y bỗng nhận thấy một hiện tượng kỳ lạ.
Lúc đầu, Standee quảng cáo vẫn đứng đối diện với cửa màu trắng, không biết từ lúc nào đã quay 90 độ, đối diện với y.
“…” Úc Ngạn ngượng ngùng đặt trâm cài ngực xuống bàn, chậm rãi lùi lại.
Y bắt đầu so sánh những bức ảnh quảng cáo trên tường với người phụ nữ giảm cân thành công và người đẹp Standee hình chữ S, khuôn mặt xinh đẹp giống hệt nhau.
Lòng bàn tay Úc chảy mồ hôi lạnh, miệng đắng lưỡi khô một lúc, y khó khăn mở lời: “Cô Bạc?”
Khi Úc Ngạn chuyển ánh mắt từ bức ảnh trên tường sang người đẹp Standee, y phát hiện Standee đã dịch chuyển gần thêm một mét, gần như sát vào ngực của Úc Ngạn, đồng thời còn còn nháy mắt trái với y.
Hình như Úc Ngạn đã hiểu vì sao người phụ nữ sau ba lần body sculpting lại trông không hề thay đổi, bởi vì sau lần giảm béo thứ ba, cô Bạc đã lấy hết xương trong cơ thể, nhìn chính diện không có thay đổi nhưng nhìn từ phía bên thì mỏng như một tấm bìa.
Cô đã trở thành người mẫu hoàn hảo trong bản phác thảo của mình và cũng trở thành chủ nhân mới của thẩm mỹ viện Tế Liễu, cung cấp dịch vụ làm đẹp cho khách hàng khi đồng hồ điểm nửa đêm.
Những người qua đường khẳng định đã nhìn thấy cô Bạc xuất hiện trên phố đi bộ sau nửa đêm có lẽ đã nhìn thấy Standee di động này.
Hóa ra ngay từ lúc y bước ra khỏi thang máy, cô Bạc đã đứng ở cửa chào đón y, nhưng y lại lại làm lơ sắc đẹp của cô, hành động thờ ơ này chắc chắn khiến cô rất tức giận.
Nếu cặp bác sĩ có thể rút một phần xương của mình từ ảnh X-quang làm vũ khí, thì tất nhiên cũng có thể rút toàn bộ bộ xương của một người sống từ hình ảnh.
Cặp vợ chồng bác sĩ thực hiện phẫu thuật cho cô Bạc được ghi chép trong hồ sơ trùng khớp hoàn toàn với cặp bác sĩ dị thể trong phòng X-quang.
Từ con người biến thành dị thể… luôn cần một cơ hội nào đó, có vẻ như bác sĩ đã bị thứ gì đó ảnh hưởng nên xảy ra đột biến, giống như người đầu dê ở bệnh viện huyện Cổ, nếu nói trong không gian này tồn tại một vật có bức xạ, thì chỉ có thể là máy chụp x-quang.
“Tôi hiểu rồi.” Úc Ngạn đã hoàn toàn nắm được cơ chế hoạt động của cả thẩm mỹ viện, y nhìn vào mắt người đẹp Standee, từ từ lùi lại, tay lần đến gậy bóng chày trên tay nắm cửa, quay đầu rút gậy ra.
Khoảnh khắc y quay đầu lại, người đẹp Standee đã lao về phía Úc Ngạn với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, hai tay cầm tấm biển quảng cáo bay run như mì sợi, quấn quanh cổ Úc Ngạn.
Úc Ngạn đã nghĩ về nước đi tiếp theo trước khi hành động.
Mặc kệ sau lưng có bao nhiêu nhân viên vệ sinh nhếch mép cười giả, y trực tiếp nghênh đón cô Bạc, một tay giữ lấy cái đầu nhẹ của cô đè mạnh xuống, sau đó cả người đè lên, dùng toàn bộ sức mạnh ép Standee xuống đất, lấy gậy bóng chày đặt ngang tay, lăn nó như cán bột, cuộn cô Bạc lại như tấm bìa.
Bộ động tác nước chảy mây trôi, ngay cả ông già mua ve chai xem xong cũng khen y là người trong nghề.
Úc Ngạn gấp người đẹp Standee làm bốn, cầm trong tay giơ cao qua đầu, hét lớn với những nhân viên vệ sinh xung quanh: “Bà chủ của mấy người đang ở trong tay tôi! Tránh ra!”
Nhân viên vệ sinh chết đứng người, tình huống này nằm ngoài khả năng suy nghĩ của bọn họ, CPU trong đầu như bị đốt cháy, quả nhiên sợ hãi rút lui mở đường.
Úc Ngạn vác cô Bạc chạy trở lại phòng X quang.
Khuôn mặt của cô Bạc nhăn nhó hung dữ, gầm lên với Úc Ngạn. Nhưng Úc Ngạn lại bình tĩnh lấy que diêm trong túi đeo vai ra, quẹt một cái, đưa lửa gần khuôn mặt cô Bạc: “Động nữa là tôi đốt đấy.”
Quả nhiên cô Bạc ngậm miệng, sợ hãi muốn thoát khỏi ngọn lửa.
Điện thoại trong túi rung lên báo có cuộc gọi đến, Úc Ngạn vứt dập que diêm, rảnh tay nghe điện thoại.
Hiển thị cuộc gọi đến là “Người phỏng vấn”.
Điện thoại kết nối, Chiêu Nhiên thấp giọng hỏi: “Tình hình thế nào? Tìm chỗ trốn chờ tôi.”
Tín hiệu trong tòa nhà rất kém, giọng nói của người phỏng vấn đứt quảng, nhưng Úc Ngạn hiểu đại khái ý của anh, nên bình tĩnh kể lại tình hình của mình:
“Thẩm mỹ viện Tế Liễu nằm trên tầng bảy của một tòa nhà văn phòng cũ, có rất nhiều nhân viên ma-nơ-canh bằng nhựa sẽ chủ động tấn công tôi, rất khó đối phó, nhưng tôi đã phát hiện ra cơ chế hoạt động của cả thẩm mỹ viện, máy chụp X-quang, tôi nghĩ máy không chạy bằng điện, mà là thiết bị dị động giống diều hâu máy, bây giờ tôi sẽ đi tháo dỡ nó. Không cần phải hỗ trợ, tôi có thể xử lý.”
Giữa trung tâm phố đi bộ đổ nát ở thành phố Cửu An, một chiếc mô tô màu đen tuyền lặng lẽ đậu lại.
Chiêu Nhiên ngồi trên xe máy, đôi chân dài chống một bên, áp điện thoại vào tai, khẽ cau mày nghiêng đầu lắng nghe tiếng nói lúc có lúc không bên trong.
“…(Âm thanh dòng điện lèo xèo) ông… (xèo xèo) xã…(bíp bíp xèo xèo) cứu (xèo xèo) em.”
“…(Âm thanh dòng điện lèo xèo) cũ… (xèo xèo) công…(bíp bíp xèo xèo) cứu (xèo xèo) tôi.” (Nghĩa theo ý Úc Ngạn nhưng bị lượt bỏ).
Chiêu Nhiên che miệng lại, hai má nóng bừng.
Lối vào tòa nhà văn phòng, cánh cửa xoay cũ kỹ bị đá vỡ tan.
Chiêu Nhiên tay đút túi bước vào, ánh đèn bàn mờ ảo chiếu sáng góc tối, một nhân viên bảo vệ đứng sau bàn đăng ký, nở nụ cười khoe răng tám cái tiêu chuẩn, buồn rười rượi nói: “Này anh kia, đến đây đăng ký.”
Chiêu Nhiên nhìn không chớp mắt, cầm bút bi trên bàn, vung tay một cái.
Nòng bút rỗng xé toạc không khí, phát ra tiếng rít, đầu bút xuyên qua hộp sọ, đóng đinh đầu nhân viên bảo vệ đang cười giả tạo lên tường.
Úc Ngạn vác theo cô Bạc chạy về phòng X quang, nhóm nhân viên vệ sinh trên đường rối rít tránh lui, không dám làm loạn trước mặt bà chủ.
Tay phải đang khổ sở chống đỡ hai bác sĩ dị thể, thấy Úc Ngạn phá cửa quay lại cứu mình, cảm động rơi cả nước mắt.